Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 249: Chương 249




Một lát sau, các cô đi tới một hoa viên.

Hoa viên này tên là Thất Cẩm viên, trồng rất nhiều loài hoa và thảo dược, được đầu tư rất công phu tinh tế, dưới mỗi bồn hoa đều được đặt một hệ thống sưởi ấm. Vào mùa xuân và mùa hạ, hoa nở rất nhiều và đẹp. Trong nhiều thập kỉ qua, người ta đến đây để thư giãn và đây cũng là nơi thú vị nhất để đi dạo.

Hôm nay thời tiết ấm áp, trong vườn hoa có rất nhiều người, dân cư gần đó đều ra ngoài đi dạo, một vào ông bố bà mẹ còn đẩy xe đưa con ra ngoài dạo chơi, những người lớn tuổi còn cùng nhau mở nhạc khiêu vũ, khắp nơi đều ngập tràn tiếng cười vui vẻ.

“Thật lâu rồi không có tới nơi này!”

Vẻ mặt Đông Dạng hơi thất thần, sâu kín hít một hơi thật sâu, nói.

“Trước kia cô cô thường đến đây sao?”

“Ừ! Đã từng có một quãng thời gian ta ở gần nơi này.”

Ninh Mẫn ngẩn ra, nhìn một vòng xung quanh đây, nơi này là khu đất hoàng kim, chi phí mua đất ở đây rất cao, cách đó không xa còn có một khu biệt thự cao cấp rất nổi tiếng. Bên trong trang trí rất đơn giản nhưng lại toát lên vẻ cao quý thanh nhã không xa hoa sang trọng mà lại yên bình ấm áp, giá có thể lên đến hàng trăm triệu, trăm tỉ một căn, còn các khu dân cư hạ tầng, cơ hồ rất khó mà tìm được.

Một trong nhữung nguyên nhân để Thất Cẩm viên trở thành một vườn hoa quanh năm đều là mùa xuân chính là các chủ sở hữu bất động sản ở đây, mỗi năm đều chuyển giao một khoản tiền lớn để chăm sóc nơi đây.

“Cô cô, con có thể mạo muội hỏi người một câu không?”

Ninh Mẫn nhẹ nhàng nói.

“Được!”

“Tên gọi trước kia của người là gì?”

Ninh Mẫn cho rằng, nữ nhân này có một quá khứ vô cùng kinh hoàng, bằng không cũng sẽ không trở thành Đông Dạng ngày hôm nay, có lẽ còn có thể chết cùng người cha của Cẩn Chi, trong chuyện này chắc chắn có mối liên hệ nào đó.

“Tên trước kia?”

Đông Dạng cắn môi, tim đập mạnh loạn một nhịp:

“Đã ba mươi hai năm không dùng đến cái tên ấy. Ta vốn đã quên từ lâu!”

Rõ ràng là vị cô cô này chỉ trả lời qua loa.

“Cô cô, nếu đã quên, thì tại sao đã ba mươi hai năm rồi sao người vẫn không tìm cho mình một người chồng thật tốt? Là một người phụ nữ xinh đẹp thông minh lại chịu sống cô độc cả đời, người cảm thấy như vậy sẽ sống tốt sao?”

Ninh Mẫn đoán, hẳn là cô cô đã vì quá yêu một người đàn ông mà chịu thiệt thòi, hơn nữa cho đến nay vẫn không đem tình yêu kia vứt bỏ để đi tìm hạnh phúc của mình.

“Thật sự là một nha đầu thông minh!”

Đông Dạng thở dài, quay đầu lại nhìn, đánh giá Ninh Mẫn, xoa xoa cánh tay, nghĩ một chút mới thổn thức nói:

“Ta không thể tái sinh, cũng có thể nói rằng ta không thể sinh con, nên đã tự chặt đứt đường lui của mình. Sau này ta cũng đã nghĩ thông nên cũng không đi tìm một nam nhân nào khác. Là phụ nữ không thể nào mà dựa vào đàn ông mới có thể sống tốt. Mấy năm nay, ta cũng sống rất tốt.”

Ninh Mẫn ngây ngốc: “Làm sao lại không thể sinh?”

Đông Dạng suy nghĩ, nhớ về quá khứ, thật lâu không nói, sắc mặt đau đớn khổ sở.

Cô nghĩ cô sẽ không nói ra nhưng cuối cùng lại nói ra một câu:

“Ta... từng có một đứa con. So với tiểu Đông lớn hơn bảy tháng. Khi sinh đứa nhỏ thì có một tai nạn bất ngờ xảy ra và không bao giờ có thể làm mẹ nữa.”

“Vậy đứa nhỏ đâu?”

Câu hỏi vừa thốt lên, cô liền hối hận.

Nhưng ngay sau đó Đông dạng cúi đầu trả lời:

“Chết non! Hoắc gia hại chết!”

Không bất ngờ.

Ninh Mẫn nhìn Đông Dạng, gương mặt cực kì bình tĩnh trả lời, cô bỗng nhiên cảm thấy rất yêu quý người phụ nữ này.

“Là xe bị hỏng, ta thiếu chút nữa mất mạng, chiếc xe nổ làm bỏng cả gương mặt của ta. Sau đó là Trường Nhạc liều mạng cứu ta rồi bị một đám người lạ mặt bắt lại đem đi... cuối cùng Trường Nhạc đã chết, ta có một cuộc sống mới làm Đông Dạng...”

“Trường Nhạc? Là Hoắc Trường Nhạc sao? Tam thiếu của Hoắc gia?”

Ninh Mẫn nhấn mạnh, hỏi.

“Đúng! Là tam thiếu Hoắc gia. Hiện tại, con hẳn đã biết. Thật ra hắn là một người thừa kế vô cùng tài giỏi của Hoắc gia. Hoắc Trường An và Hoắc Trường Bình căn bản không phải là con ruột của Hoắc Kiến Quốc. Đáng tiếc một nhân vật tài giỏi trong giới chính trị, là một nhân vật truyền kỳ được mọi người khen ngợi, nhưng trong việc riêng lại chỉ là một kẻ thất bại.”

Lời này làm Ninh Mẫn hơi ngạc nhiên vội hỏi lại một câu:

“Đợi chút, người nói cái gì? Hoắc Trường An không phải là con trai Hoắc Kiến Quốc?”

“Đúng vậy, đây chính là mưu cao của Thủ tướng phu nhân.”

Đông Dạng cười lạnh một cái.

Ninh Mẫn nghe mà cảm thấy trong lòng lạnh giá.

Hai người rẽ vào khúc ngoặt ở hành lang, đang muốn hướng chỗ Hướng Dương lầu đi đến. Đông Dạng bất chợt dừng bước, bởi vì ánh mắt dịu dàng của người trước mặt mà sắc mặt kém đi mấy phần.

Ninh Mẫn ngẩng đầu, đang đi tới đây là Hoắc Trường An. Hắn một mình đi trên đường, trên tay còn hái được một bông hoa ngọc lan, bước chân vững vàng, vẻ mặt yên tĩnh không biết đang nghĩ cái gì?

“Hoắc bộ trưởng.”

Ninh Mẫn đứng lại nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Hoắc Trường An nghe thấy, ngẩng đầu đi vòng qua đây, gật đầu với cô một cái.

“Thật là trùng hợp, đang đi dạo sao?”

“Ừ! Đi dạo.”

“Đi dạo nơi này thật thích, phong cảnh nơi này thật đẹp.”

“Ngài như thế nào lại tới nơi này?”

Lúc này đang là giờ làm việc của hắn. Một mình đến đây, hơn nữa còn không mang theo cả vệ sĩ.

“À! Ta đến hái một ít hoa.”

Bởi vì muốn đi thắp hương một người.

Ninh Mẫn hơi ngẩn ra, bỏ công việc đi xa như vậy chỉ để hái hoa thôi sao?

Lúc này Đông Dạng chợt nói một câu: “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước đừng nên làm... anh cho là anh thắp hương cho ai, có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Bộ trưởng Hoắc đời này anh cũng không nên được tha thứ.”

Thanh âm băng lãnh khiến cho người ta không rét mà run.

Hoắc Trường An quay đầu nhìn thật sâu nữ nhân thần bí này, cô không phải Đông Dạng vậy dựa vào đâu mà đối với hắn lại ghét bỏ như vậy?

“Cô làm sao có thể biết được ta đi thắp hương ai mà lại cho là ta không nên được tha thứ?”

Lời này mang hàm ý nào đó ẩn ở bên trong.

Đông Dạng cắn chặt răng không nói tiếp mà kéo Ninh Mẫn đi ra.

Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng không ngừng sinh ra thù hận, không thể phát tiết, cũng không thể hòa giải.

Hoắc Trường An đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn, đôi mắt phát ra tia sáng khác thường.

Hắn ngửi bông hoa, hương thơm kia sâu kín thấm vào linh hồn hắn, không rời đi mà ở lại trong lòng hắn.

~~~

Có một thanh âm vang lên trong trí nhớ hắn:

“A Đề, em chính là Bạch Ngọc Lan của anh!”

A Đề cười dài hỏi: “Bạch Ngọc Lan tượng trưng cho tình yêu thuần khiết. Thân ái, anh có thể cho tình yêu này một chỗ dựa sao?”

Hắn không trả lời được.

~~~

Cho tới này, hắn biết là cô yêu hắn, hắn biết cô muốn cùng hắn kết hôn, hắn cũng biết cô muốn sinh cho hắn một đứa con. Đáng tiếc, hắn yêu cô nhưng không thể cho cô một hôn nhân hoàn chỉnh. Về phần đứa nhỏ, hắn cho rằng không đúng lúc. Hắn để cho cô chờ hắn. Hắn hứa sẽ cho cô tất cả. Nhưng cuối cùng hắn lại thất hứa.

“Tiên sinh, còn đi nghĩa trang sao?”

Thư ký ở đằng sau hỏi. Hôm nay không phải ngày giỗ, nhưng bọn họ lại để hắn chạy tới nơi này một mình tự tay hái một ít hoa Ngọc Lan, để đi thắp hương cho nữ nhân đã chết ba mươi hai năm kia.

Thật ra đó chỉ là mộ chôn quần áo và di vật.

“Đi!”

Hắn xoay người đi ra cửa.

Một nơi khác, Đông Dạng tìm một cái đình ngồi xuống.

Ninh Mẫn thấy được vẻ mặt cô cô vì Hoắc Trường An mà hoảng hốt.

Cái loại cảm xúc này, yêu và hận đan xen vào nhàu rất khó chịu.

Tuy rằng Đông Dạng cô gắng che dấu, nhưung cô vẫn nhìn ra.

Bởi vì cô cũng từng có một cảm xúc như vậy.

Cô như nghĩ tới cái gì đó, nhẹ nhàng hỏi một câu:

“Cô cô... người... người chết cháy là A Đề sao?”

thân thể Đông Dạng trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

Cô nghĩ, cô đã đoán đúng.

Lúc này điện thoại của Ninh Mẫn reo lên, có chút sững sờ, cô lấy điện thoại ra, là của Hách Quân gọi đến.

“Hách Quân?”

“Cô có rảnh không?”

Hách Quân hỏi, ngữ khí có chút vội vàng.

“Làm sao vậy?”

Ninh Mẫn hơi sốt ruột: “Khải Hàng xảy ra chuyện gì?”

“Hoắc thiếu hôm qua bị trúng gió biển, sốt rất cao, lại khóa mình trong phòng. Tôi khuyên hắn nhiều lần hắn cũng không chịu đi bệnh viện, Ninh tiểu thư, cô có thể khuyên hắn vài câu không?... hắn cho tới bây giờ chỉ nghe lời cô nói... trước kia hắn là người cuồng công việc, chỉ có cô mới làm cho hắn ngủ nghỉ đúng giờ...”

Hách Quân nói xong, ý tứ cũng rất rõ ràng.

Ninh Mẫn trầm mặc một hồi lâu sau mới lên tiếng.

“Xin lỗi, tôi không giúp được anh.”

Cô quả quyết cự tuyệt tàn nhẫn.

Phải nhẫn tâm.

Đây đối với hắn là tốt nhất, đối với Cẩn Chi cũng tốt nhất.

Cô không thể giống trước kia quá quan tâm hắn.

Bên kia, Hách Quân nổi giận: “Cô làm sao có thể vô tình vô nghĩa như vậy? Ngay cả chút thông cảm cũng không có sao? Đừng quên hắn là ba của con gái cô, là người yêu cũ của cô. Cô nhưu vậy liền có mới nới cũ. Như vậy...”

Cô không hề nghe Hách Quân trách mắng là ngược lại dứt khoát cúp máy.

“Khải Hàng làm sao vậy?”

Đông Dạng nhíu mày hỏi, nhìn sắc mặt cháu dâu bỗng chốc khó coi.

Tựa như cô năm đó, chẳng sựo hắn đã muốn kết hôn, chính mình liền rời đi ôm trong mình nỗi hoài niệm nhớ mong, sau vẫn là luyến tiếc, đem đứa nhỏ rời khỏi Đông Ngải, ra nước ngoài nhờ Hoắc Trường Nhạc giúp đỡ, chỉ vì muốn giấu mình đi để sinh đứa trẻ.

Nha đầu này cũng cùng cảnh ngộ với cô, nhìn không chịu được đồng tình, đồng thời lại cảm thấy lo lắng, đứng lên: “Phát sốt mà không chịu đi khám, đứa trẻ này dường như...”

Ninh Mẫn hít sâu một hơi.

“Đừng quên là Hoắc trường An hại chết Hoắc Trường Nhạc, lại còn làm tiểu Dạng một cô gái thiên tài như vậy phải sống thực vật. Con giờ là con dâu của Hoắc Trường Nhạc và tiểu Dạng không thể đối với Khải Hàng lưu luyến không rời. Ta cùng con đi dạo chính là muốn nhắc nhở con chuyện này. Chuyện trướckia không trách mắng nhưung về sau con phải Đối Cẩn Chi toàn tâm toàn ý, như vậy mới trải qua được sóng gió.’’

Ninh Mẫn không biết vì sao mí mắt nháy lên một cái, trong lòng cũng cảm tháy bất an.

Gần tối, Đông Đình Phong nhận được điện thoại của Hoắc Trường An:

“Có rảnh không?”

“Không biết Bộ trưởng Hoắc có gì chỉ giáo?”

“Gặp mặt nói sau.”

“Chúng ta nói chuyện không có chung một đề tài.” Đông Đình Phong rất lãnh đạm.

“Làm sao có thể không có? Ví dụ như chúng ta có thể cùng nói chuyện về cha ngươi Hoắc Trường Nhạc... ví dụ nhưu có thể cùng nhau nói chuyện về mẹ ngươi Đông Dạng... Cẩm Chi bất kể ngươi có phủ nhận như thế nào, ta cũng là đại thúc của ngươi!’’

Câu nói này nói thẳng ra là sắc mặt Đông Đình Phong chợt ngưng lại, một hồi lâu sau mới thản nhiên cười nói: “Bộ Trưởng Hoắc, ngài đã quên, vốn dĩ Đông Dạng khó sinh, phải cố gắng sinh ra, còn phải nằm trong phòng giữ nhiệt, sau cũng bởi vì ông nói ra một yêu cầu quá vô lý hại nó chết thảm như vậy. Trên đời này Đông Dạng làm gì còn người con nào khác?”

Hoắc trường An nghe xong cười nhạt một tiếng: “Trước kia ta cũng nghĩ con trai Trường Nhạc đã chết, rất nhiều năm về sau ta mới phát hiện, cái xác kia căn bản không phải, mà ngược lại còn được Đông gia bảo vệ rất tốt. Chính là ngươi. Đông Đình Phong, ngươi căn bản là mang họ Hoắc, là con cháu của Hoắc gia...”

Đông Đình Phong không có nghe mà hoàn toàn cúp điện thoại.

Ninh Mẫn đi tới, thấy gương mặt hắn có điểm khác thường liền hỏi: “Ai gọi vậy?”

Đông Đình Phong cầm điện thoại cất vào túi, hướng đôi môi của cô hôn xuống, sau đó từ sau ôm lấy cô, nhìn vào phía bên trong phòng nhìn Vãn Vãn và tiểu Kỳ nói chuyện rất ăn ý.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tói điều gì, nói: “Ngày mai kết duyên cho Đông Kỳ và Vãn Vãn. Mặc kệ xứng hay không xứng tóm lại là có nhiều hy vọng.”

Hắn nắm tay cô đi ra bên ngoài, nói với Lăng Châu muốn cùng cô ra ngoài đi dạo một chút.

Ninh Mẫn nhìn thấy đáy mắt hắn có tâm sự cũng không nói gì, phối hợp với hắn ra ngoài.

Hai người tay trong tay đi dưới ánh chiều tà trong viện.

“Mẹ anh là Đông Dạng, chuyện này em cũng biết. Nhưung cha anh là ai, anh không có nói choem.”

Trung tâm bệnh viện có vườn hoa, trong đó có một ngọn núi giả cao hơn mười thước, trên núi giả có một cái đình nghỉ mát, đứng đối mặt trong đình, Đông Đình Phong trầm ngâm nói:

“Tam thiếu Hoắc gia Hoắc Trường Nhạc chính Là cha anh.”

Nghe chính miệng hắn thừa nhận, trái tim Ninh Mẫn thắt chặt lại.

Chuyện này đối với hắn là một chuyện vô cùng đau khổ.

Hắn nguyện ý nói cho cô biết là hắn muốn cô hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của hắn bao gồm cả những chuyện buồn trước đây, cô đều nên biết.

“Việc này cô cô đã nói cho em.”

“Ừ, anh biết nhưng anh nghĩ nên cùng em nói một chút.”

Đông Đình Phong vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô.

“Cha anh là bị Hoắc Trường An hại chết, bị nổ thành tan xương nát thịt, trước kia anh không hiểu Hoắc Trường An như thế nào lại tàn nhẫn như vậy? Muốn đem anh em mình hại chết, về sau anh mới biết nguyên nhân...”

“Đó là nguyên nhân gì?”

Ninh Mẫn nhẹ nhàng hỏi.

“Hoắc Trường Nhạc là con riêng của Hoắc Kiến Quốc là một nữ nhân khác.”

Lời nói này của Đông Đình Phong làm Ninh Mẫn ngây người không khỏi kinh hãi: Hoắc gia như thế nào lại có nhiều chuyện xấu như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.