Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 224: Chương 224




Hai người trở lại sắp xếp phòng ốc thì Ninh Mẫn ra đón, nhìn người đàn ông đó không biết nói gì với Hà Cúc Hoa khiến cho bà mỉm cười.

“Mẹ, Cẩn chi, hai người đi đâu vậy, báo hại con phải đi tìm khắp nơi! Hắt xì...”

“Tùy tiện đi dạo thôi...”

Đông Đình Phong nhìn thấy trên người cô chỉ mặc áo lông, liền cởi áo khoác bên ngoài, bước nhanh tới khoác lên người cô.

“Bên ngoài rất lạnh, vào nhà lấy thêm áo khoác dày một chút mặc vào.”

“Em không thích được chiều chuộng như vậy.”

Cô kiêu ngạo nhìn.

“Đã hắt xì như vậy lại còn cậy mạnh, ngoan, đi vào, không thể bị cảm...”

Nếu thực bị cảm, phải uống thuốc nghỉ ngơi, hắn đã thực hiện kế hoạch mà phải hoãn. Đây là điều mà hắn không muốn chút nào.

Ninh Mẫn không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, nhìn hắn như vậy chỉ quan tâm chính mình, tựa như đối với một đứa trẻ vậy, bất giác khóe mắt cũng cong lên độ cong hoàn mĩ, bởi vì Hà Cúc Hoa cũng đang nhìn cô, cô cười có chút xấu hổ a!

Xem ra, mẫu thân đối với hắn rất vừa lòng.

Ba người một trước một sau bước vào nhà.

Ninh Mẫn khóa cửa cùng Hà Cúc Hoa nói muốn cùng Cẩn Chi đi phủ Thủ tướng, Lăng Châu gật đầu nói:

“Vốn ta còn muốn cho ba người cùng đi, nhưng mà có Cẩn Chi đây rồi, ba người đi sẽ không tiện. Hai vị nữ tiểu thư của Hoắc gia kia cũng không phải dễ chọc.”

Đông Đình Phong ở bên cạnh, nở nụ cười châm biếm, vị nhạc mẫu này đối với hắn cũng rất tin tưởng, điều này làm cho hắn rất phấn khích.

Lẫn nữa đi ra thì nhìn thấy một chiếc Cayenne đã đỗ ở trước nhà. Trần Túy đang canh giữ ở bên cạnh cửa xe, nhìn thấy bọn họ đi ra bèn hỏi muốn đi đâu, Đông Đình Phong nói muốn đi phủ Thủ tướng.

Trần Túy quay đầu, thật sâu xem xét vài lần, cũng không nói cái gì nữa.

Hắn nhớ rõ Đông Đình Phong đã từng nói qua: Phủ Thủ tướng là nơi đời này hắn không nghĩ sẽ muốn vào. Nhưng vậy mà hôm nay, hắn lại vì phu nhân mà ngoại lệ.

Về phần nguyên nhân, ước chừng là vì Hoắc tiểu công chúa đáng yêu kia.

Hắn biết rõ, đạt thiếu gia của hắn sắp làm một chuyện khiến người ngoài không thể tưởng tượng nổi, đó là: vì phu nhân mà đòi tranh quyền nuôi dưỡng với Hoắc gia.

Chuyện này nghiêm khắc mà nói là hoàn toàn không trí lý.

Nhưng đại thiếu gia của hắn từ khi gặp vị phu nhân này, thường xuyên làm những chuyện như vậy, hắn chỉ là một trợ lý nho nhỏ thật sự không thể nào dùng tư duy bình thường mà nghĩ được trong lòng Đông đại thiếu gia yêu quý của hắn tính toán cái gì, nên chỉ biết theo lệnh mà làm.

Trần Túy sải bước tiến vào ghế ngồi lái xe, khởi động xe.

Đông Đình Phong và Ninh Mẫn ngồi xuống ghế ngồi ở phía sau.

“Đông Đình Phong, Trần Túy đường đường là một thạc sĩ đã tốt nghiệp vậy mà lại phải lái xe cho anh, có phải hay không nhân tài không được trọng dụng?”

Ninh Mẫn cũng là trong lúc vô tình nghe được A Lực nói như vậy, Trần Túy bằng cấp cực cao, lúc này trong lòng rất tốt, nhị không được trêu chọc một câu.

Trần Túy nghe xong cười nhẹ một cái.

Nhân tài không được trọng dụng?

Làm sao có thể?

Hắn thông qua kính chiếu hậu liếc một cái ngay lúc đó liền đắm chìm trong vẻ trẻ trung vô cùng xinh đẹp của vị nữ nhân, nói:

“Đông thiếu thân phận rất cao quý, trên đời này mấy ai có thể có vinh hạnh trở thành lái xe cho Đông thiếu gia đâu? Nếu không phải là người thân, có ai có thể gần gũi Đông đjai thiếu gia?”

Lời này làm cho Ninh Mẫn cười, nói:

“Còn cho rằng là vinh dự!”

Hắn cũng cười:

“Phải nói là duyên phận. Đôi khi, chức vụ cùng bằng cấp không có quan hệ với nhau.”

“Thật giống như hôn nhân, không cần phải hai gia đình cùng có mối liên hệ với nhau.”

“Luôn luôn có trường hợp đặc biệt tồn tại. ở tại một thời điểm gặp gỡ người kia, chỉ cần chơi thân, có chung sở thích, có đủ tài năng làm tốt công việc được giao là có thể được anh ấy tin dùng, vậy đúng rồi.”

“Người với người trong lúc đó có duyên phận có khi chính là đơn giản như vậy.”

“Xem, cô và thiếu gia không phải là một đôi rất đẹp hay sao? Đó chính là chuyện mà tôi mong muốn.”

“Vô luận là tình yêu hay là hôn nhân, hoặc là chức vụ, có thể làm cho mình cảm thấy vui vẻ, thư thái, can tâm tình nguyện, hơn nữa người kia cũng sẽ yêu quý coi trọng mình, cùng vị trí đó nhưng có thể thể hiện ra giá trị cá nhân của mình thì chúng ta nên quý trọng nó.”

Nghe vậy, Ninh Mẫn đột nhiên cảm thấy người đàn ông của cô rất thủ đoạn, bất kể nam hay nữ đều hết lòng vì hắn, lòng người bị hắn làm cho lung lay chuyển đổi.

Có thể có thuộc hạ như vậy là hắn rất may mắn.

Phía sau, cô không có ý nghĩ sâu sa nào khác, chỉ lúc sau nghĩ lại cô mới ý thức được lời nói của Trần Túy còn có một thâm ý khác.

Đến cửa của phủ Thủ tướng, bảo vệ nhìn xe bọn họ đến liền đi lên kính lễ một cái, nhìn Ninh Mẫn ngồi ở phía sau thì mỉm cười, nói:

“Ninh tiểu thư, lão phu nhân và phu nhân đã đợi cô một lúc lâu, nay đang ở Nhất Hào chờ cô.”

“Lão phu nhân đã ở đó?”

Ninh Mẫn hơi giật mình.

“Đúng vậy.”

Ninh Mẫn gật đầu, bảo vệ đã cho bọn họ qua, hai chiếc xe trải qua quá trình kiểm tra nhanh chóng, hướng Đệ nhất phủ Thủ tướng trang nghiêm mà hoa lệ đi vào.

Xe dừng lại, Đông Đình Phong lấy tay xoa xoa vẻ mặt có điểm hơi căng thẳng của vợ mình, cảm nhận được cô đang cảm thấy bất an.

“Gương mặt như thế nào nghiêm túc như vậy? Khẩn trương sao?”

“Ừ!”

Cô bất đắc dĩ thừa nhận:

“Gặp Hoắc phu nhân, em còn có thể giữ bình tĩnh, gặp Hoắc lão phu nhân, em cảm thấy hơi sợ bà ấy. Anh chưa gặp nên không viết được bà ta như thế nào, bất kể là nói chuyện ánh mắt vẫn cứ như dao găm, vô luận chúng ta có nói gì cũng có thể bị dao găm kia đâm chết. Muốn cùng người như thế đàm phán... Aiz...”

Cô thở dài, nhịp tim không tự chủ được cứ tăng dần lên đập thình thịch.

Đông Đình Phong đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc mượt mà như tơ lụa của cô, ỏ trong hệ thống sưởi ấm áp của xe, thanh âm hơi khàn khàn nói:

“Có ta ở đây! Không việc gì!”

Một câu nói vô cùng đơn giản, lại có thể trấn an lòng của Ninh Mẫn.

Cô thở dài, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu một cái.

“Anh là vạn năng sao?”

Bỏi vì có hắn ở bên cạnh, cô đột nhiên cảm thấy rất an tâm, chẳng sợ lần gặp gỡ này mọi chuyện sẽ ra sao, luôn luôn có một người ở bên cạnh động viên ủng hộ, cảm giác này thực rất tốt.

“Phu nhân, ta sẽ luôn ủng hộ cho em!”

Hắn vừa cười, vừa hôn nhẹ lên mi tâm của cô.

Trên đôi môi đẹp như hoa anh đào cũng hiện lên nụ cười.

Được người cưng chiều, sủng ái cảm giác thật tốt.

Cô nghĩ, cô từng bước một sa vào lưới ái tình của người đàn ông này thực dễ dàng.

Hai người xuống xe, sánh vai hướng hoa viên phía đông đi vào phòng hội nghị. Trần Túy mang theo một người vệ sĩ đi theo ở phía sau. Một mặt khác căn dặn một vệ sĩ ở lại canh giũ bên cạnh xe.

Ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, bên trong phủ rất nhiều người đi tới đi lui. Có quan chức nhận ra Đông Đình Phong, vội đi lên chào hỏi, cười hỏi Đông lão gia có khỏe không, hỏi xong ánh mắt thoáng nhìn qua người bên cạnh, hỏi một câu:

“Thật muốn kết hon sao?”

Lúc này Đông Đình Phong mỉm cười giới thiệu:

“Không sai, đây là phu nhân ta.”

Vì thế, vài ánh mắt tự nhiên mà rơi xuống trên người Ninh Mẫn. Bọn họ cười chúc mừng:

“Thâjt tôt, hai người thật xứng đôi. Đến lúc đó phát thiệp mời đừng quên chúng tôi nha.’’

Đông Đình Phong nói: “Nhất định không quên.”

Đem Tết nguyên tiêu, tin tức báo tung ra liền là cho mọi người kinh hãi. An Na là người tình một đêm của Đông thiếu tạo ra scandal mang thai con của hắn cũng không cóđề cập đến, truyền thông chỉ nói tới Đông thiếu bất ngờ tái hôn, cùng ảnh chụp kèm theo.

Trong đó, ảnh chụp Đông Đình Phong đều liên quan đến Ninh Mẫn, có tấm chụp nghiêng, có tấm lấy góc độ thật đẹp, có vẻ tao nhã nhưng lại mang vẻ quyến rũ thần bí. Bất luận là khuôn mặt hay dáng người đều rất mê người.

Ninh Mẫn hiểu rõ, chuyện này bĩnh tĩnh như vậy chắc chắn là do Đông gia âm thầm gây áp lực cho cánh nhà báo nên mới không cô bố này nọ, Đông gia sao có có vết nhơ như vậy?

“Khuôn mặt này có điểm nhìn quen mắt a...”

Cùng Đông Đình Phong hàn huyên đi qua, Ninh Mẫn biết bọn họ đều là quan chức cấp cao biết hết tên bọn họ, nhưng bọn họ lại không biết cô là ai, tên gì. Lúc rời đi để lại cho bọn họ nghi vấn để thảo luận, tán gẫu.

“Ừ đúng thật là nhìn rất quen.”

Bảy năm trước cô tóc ngắn, suốt ngày mặc quần áo, đeo kính râm, chính là một đặc công hộ vệ không đáng kể, những người này là quan chức câp cao làm sao có thể để ý gương mặt như vậy. Ở phủ Thủ tướng, thường xuyên nhìn thấy những gương mặt nghiêm trang của hộ vệ là Đạt Lâm Đặc Cung, mà cô chính là một thành viên trong số đó.

Bảy năm sau, cô tóc dài, váy dài, làn da trắng nõn mịn màng, toàn thân mềm mại nhu mì, yểu điệu thục nữ mười phần, so với bảy năm trước, hoàn toàn khác nhau. Người cảm thấy nhìn quen mắt cũng không phải ít. Đương nhiên người nhận ra cô cũng không thiếu. Những người này đều là những người thường xuyên là việc bên cạnh Hoắc thiếu, đã từng cùng cô xây dựng mối quan hệ tốt, nhìn thây cô đều liếc mắt nhìn.

Mười phút sau bọn họ được dẫn tới Nhất Hào.

Sải bước lên bậc thang, nhìn lên chỗ ngồi hoa lệ trên cao lầu thi bỗng nhiên dừng bước, hỏi Đông Đình Phong một câu:

“Đông Dạng cô cô giống như thực sự ghét Hoắc Trường An, cô ấy nợ cô cô cái gì sao?”

Đông Đình Phong không hiểu cô làm sao lại nghĩ đến vấn đề này, thản nhiên đưa mắt nhìn tới của chính phòng tiếp khách, thay vợ mình vuốt mái tóc bị gió thổi loạn nói:

“Tính toán cái gì? Đó là mối thù bằng máu! Hoắc Trường An thiếu nợ tứ cô cô một mạng người... cha nuôi, mẹ nuôi, con trai của cô cô cũng bị Hoắc gia hại chết.

Lời nói này thoảng qua như gió nhẹ lướt qua nhưng Ninh Mẫn cảm thấy có luống khí lạnh chạy dọc sống lưng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.