Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 219: Chương 219




Đông Đình Phong chìa tay ra. Đông Kỳ nhìn nhìn cân nhắc, có nên làm ước định này không. Cậu có thể thấy hiện tại cha chắc chắn không muốn nói rõ mọi chuyện, có hỏi lại cũng vô dụng, như vậy, cậu đành phải.....

Cậu cắn môi, đập tay thật mạnh, còn giọng nói vang lên giòn tan: “Được , vậy một lời đã định”

Ninh Mẫn lẳng lặng nhìn, trong lòng suy nghĩ, biểu hiện nay của Đông Kỳ là có nhận cô hay không.?

“Tiểu Kỳ......”

Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, thật là Đông Kỳ cứ như vậy mà xa lánh cô.

“Thật xin lỗi, cô không nói rõ mọi chuyện cho con biết....”

Cũng không biết bản thân mình nói sai ở đâu, lông mày của Đông Kỳ gắt gao nhíu lại, dường như không vui còn cúi thấp đầu xuống.

“Làm sao vậy?”

Đông Đình Phong thấy vẻ mặt khác thường của con trai, xoa mái tóc mềm mếm của cậu: “Làm sao lại ủ rũ vậy, vẫn còn tức giận chúng ta?”

“Không có”. Đông Kỳ cúi đầu , lắc

“Vậy thì lám sao?”

“Là con đau lòng”

“Vì sao con đau lòng?”

Ninh Mẫn nhẹ nhàng hỏi, đến gần ôm lấy Đông Kỳ, thân hình bé nhỏ thật rắn chắc, mang theo mùi sữa , mùi vị rất sạch sẽ

“Về sau có chuyện gì đau lòng, con có thể nói ra, chia sẻ vui vẻ cùng mọi người, như vậy niềm vui được nhân đôi, chia sẻ nỗi buồn, nỗi buồn sẽ được giảm đi một nửa, tiểu Kỳ cô và con cùng làm đôi bạn thân thiết khăng khít, con đồng ý không?”

Lời nói này làm ánh mắt đứa trẻ phát sáng, hiện lên vui mừng, nhưng giữa chân mày vẫn mang theo chần chừ.

“Con đương nhiên đồng ý , nhưng..... nhưng mà......”

“Nhưng cái gì..?”

“Nhưng con không nghĩ sẽ gọi cô là cô, con chỉ muốn gọi cô là mẹ”

Nói lời này ra cậu có chút ngượng ngùng, mặt đỏ rân lên. Ninh Mẫn ngẩn người ra, nở một nụ cười. Trời ạ, đứa trẻ này khiến cô cảm thấy kinh ngạc vui mừng. Cô lập tức ôm tên tiểu tử đáng ghét này vào lòng.

“Ước gì, ước gì đâu,..... mẹ còn đang lo lắng con sẽ ghét mẹ...”

“Con làm sao có thể chán ghét mẹ?”

Đông kỳ mặt mày hớn hở, ôm chặt mẹ: “Con sợ mẹ không thích con, càng sợ gặp Vãn Vãn con thật không có mặt mũi, đi dành mẹ của người khác...”

Hóa ra, hóa ra là do cậu nghĩ nhiều. Tình thương của mẹ tinh tế tỉ mỉ, tình thương của cha đôn hậu cẩn thận. Đông Kỳ không thiếu tình thương của cha nhưng cậu thiếu tình thương của mẹ.

Đối với mẹ, cậu chưa từng tiếp xúc qua, đối với khát vọng và niềm vui khi có mẹ đẻ, đều đến qua những bức ảnh, lúc xuất hiện trước mặt cậu, cậu vui mừng khi có được điều tự nhiên như vậy chuyển thành người thật bên cạnh cậu. Huống chi người mẹ này khiến cậu sùng bái.

Vừa lúc đó cậu lại được báo cho biết người mẹ này không phải mẹ đẻ của cậu, sự thật này là chuyện làm người ta nản lòng nhụt chí.

Xác định đây là một sự thật, tâm tình của cậu không tốt, bởi vì cậu rất sợ mẹ không sinh ra cậu mà không thích cậu.

Bây giờ cậu rất vui, bởi vì mẹ trước sau như một vẫn thích cậu, như vậy là đủ rồi..

Về chuyện mẹ đẻ , nếu cha đã nói như vậy, thì cậu sẽ không đi nghiên cứu suy nghĩ nhiều nữa, mặc dù có điểm bất hiếu nhưng cậu vẫn thích người mẹ bây giờ. Đành phải xem nhẹ không có lương tâm, trong lòng có chút bất an.

Đông Đình Phong nhìn con trai cùng vợ ôm nhau, dựa lưng vào ghế sô pha cười ấm áp.

Ưm đây chính là gia đình mà anh muốn , vợ hiền con ngoan, tương lai những ngày tháng đáng giá mong chờ...

3h30 trước khi lên máy bay, Đông Đình Phong nhận được một tin xấu.

“An Na không thấy đâu rồi”

“Không phải có người trông sao? Sao lại không thấy đâu ?”

Ninh Mẫn ngửi được mùi âm mưu. Hà Cúc Hoa sắc mặt kém đi từ chỗ ngồi đứng lên: “Đứa bé này rút cuộc là nghĩ cái gì......phá thai như vậy còn muốn chạy đi đâu....không được mẹ phải đi tìm....”

“Mẹ chuyện này người của con sẽ làm tốt , mẹ quay về cũng vô dụng, hẹn gặp mặt 6h tối, chúng ta không nên chậm trễ.........”

Đông Đình Phong không để mẹ rời đi, máy bay đúng giờ cất cánh.

“Mẹ mỗi người đều có trách nhiệm về hành vi của bản thân mình, An Na không phải là trẻ con, chuyện lần này không phải là bắt cóc, mà là cô ấy cam tâm tình nguyện theo chân bọn họ đi..”

“Anh cảm thấy là ai ở phía sau bày ra tất cả trò này, hai lần tốn nhiều tiền để lập kế anh, người này ,,,, không giàu cũng quý, ở trong lòng anh có đối tượng hoài nghi rồi có phải không?”

Ninh Mẫn cảm thấy lời chồng nói rất có lý nên khi hai người ở chung cô đã hỏi

Đông Đình Phong cũng không để mọi chuyện trong lòng:

“Trước mắt không có, nhưng yên tâm đừng nóng vội, cá sẽ cắn câu, rút cuộc con cá lớn thế nào chúng ta phải chờ con cái kia ngóc cổ lên, ở trong nước đục vớt cá lên, bà xã, tiếp theo chúng ta có thể an tâm mà nghiên cứu chuyện hôn sự rồi,.... anh cảm thấy bây giờ phải dỗ cha vợ, mẹ vợ còn cả ông cụ nhà vợ vui vẻ, mới là đại sự trên đầu anh..”

Lời của anh, lập tức đem kinh hoàng của bọn họ trong mớ hỗn độn chuyển sang một thế giớ ấm áp. Anh hôn trộm cô.

Ninh Mẫn bật cười thừa nhận trìu mến của anh, anh ôm cô trong ngực mình, nụ hôn của anh cho cô cảm giác ấm áp, được che chở, được coi trọng. May mắn ở trong chuyên cơ này, cũng may mắn cất cánh sau này, họ ở lại trong phòng của mình không có đi ra ngoài.

Đúng vậy buổi tối hôm nay có tiệc rượu gia đình, vấn đề bàn luận chính là hôn sự của bọn họ.

“Cẩn Chi...”

Cô vòng tay ôm cổ anh, nhìn thẳng vào khuôn mặt dễ nhìn của anh, mắt đẹp , môi đẹp, cô cắn nhẹ một cái nói:

“Bọn họ nói hôn nhân kết hợp hai họ, cũng không phải chuyện đơn giản của hai người, anh cảm thấy có đúng không?”

Đông Đình Phong mỉm cười, anh bây giờ, lúc lén ở chung sắc mặt vẫn luôn ôn hòa.

“Ừm rất đúng , đây là chuyện kết hợp của hai gia đình, nhà gái muốn dung nhập trong cuộc sống gia tộc nhà trai, thì cùng xây dựng cuộc sống gia đình hai bên của vợ chồng, nhà trai cũng sẽ như vậy mà trở thành một thành viên trong gia tộc nhà gái.”

“Em cảm thấy, trong quá trình này nhà gái có vẻ bị động, làm vợ, cô ấy chẳng phải trong hoàn cảnh sống hàng ngày mà ra sao. Phải đi vào một hoàn cảnh sống hoàn toàn lạ lẫm, cô ấy một lần nữa thích ứng với hoàn cảnh mới, còn phải ứng phó với các mối quan hệ nhân thế nhà chồng ...... ngẫm lại khiến cho người ta cảm thấy có chút sợ..”

Đông Đình Phong nghe được liền cười , người phụ nữ của anh, cuối cùng cũng có nhận thức hôn nhân rồi, anh vân vê mặt của cô.

“Sau kết hôn chúng ta sẽ ở vườn Tử Kinh một thời gian, để em thích ứng với cuộc sống có đàn ông, yên tâm, cuộc sống của anh, không quá phức tạp, quan hệ ba cô sáu bà, em cũng không cần phải đi ứng phó,có mẹ rồi, em ý, yên tâm làm vợ anh là được rồi, giống như trước đây , trước đây như thế nào, về sau sẽ như thế đó.”

“Tóm lại không giống nhau, trước đây em vào vai Hàn Tịnh cái đó gọi là diễn, diễn hỏng có thể chạy trốn, hiện tại em là Ninh Mẫn, xử lý quan hệ không tốt, lẽ nào em lại vứt anh đi mà chạy sao?”

“Người phụ nữ ngốc , em đã thành công thu phục được mẹ và tiểu Kỳ , còn lo lắng cái gì,....về sau, chúng ta chỉ cần cuối tuần thì về Đông viên, còn thời gian khác chúng ta sẽ có những ngày tháng của riêng mình, đến lúc đó tiểu Kỳ sẽ học ở trường học nội trú, trong cuộc sống của em chỉ có anh”

“Đợi chút , anh muốn cho tiểu Kỳ học nội trú?” Ninh Mẫn gọi lại

“Ừm, con trai từ nhỏ phải học tự lập, không thể ỷ lại vào chúng ta”

“Như vậy , ông chẳng phải sẽ rất cô đơn sao?Tiểu Kỳ cũng còn nhỏ không cần thiết phải tự lập sớm như vậy, đem đứa trẻ huấn luyện không giống đứa trẻ, người cha này thật sai lầm”

“Tự lập muộn , không bằng tự lập sớm”

Đông Đình Phong cảm thấy sớm tự lập rất tốt, đây là điều thứ nhất, điều thứ hai, anh không muốn có người pha hỏng thế giới hai người của bọn họ, tương lai bọn họ có một không gian nuôi dưỡng tình cảm ổn định, con trai cũng không thể chiếm lĩnh thời gian của bọn họ.

Ưm con trai, anh có thể sai khiến, nhưng con gái Ninh Mẫn, ngược lại, lại là phiền phức nhỏ.

Anh phải đem nhóc con kia cùng với mẹ của cô ở chung một chỗ, dùng phương pháp hợp lý, tách ra một thời gian ngắn, chờ khi một bước nâng cao quan hệ , lại sống một nhà bốn người. Đấy chính là kế hoạch cuộc sống tương lai anh vạch ra.

“Đối với hôn nhân em có ý kiến gì không?”

Anh đột nhiên chuyển chủ đề. Cô nhất thời bị hỏi ngược lại. Ninh Mẫn năm nay 27 tuổi, 7 năm trước, cô đã từng tưởng tượng qua hôn nhân, khi đó cô còn đi theo Hoắc Khải Hàng.

Ở cùng Hoắc Khải Hàng, xác định quan hệ yêu đương, một khắc đó, cô liền nghĩ, đoạn quan hệ này có thể tiến tới hôn nhân không?

Hôn nhân như vậy , tự mình có thể thích ứng được hay không?

Hoắc gia không thể so sánh với những gia đình bình thường, làm dâu Hoắc gia, phải có năng lực ứng phó khi có chuyện đột nhiên xảy ra, nói năng tao nhã, và phải có thủ đoạn giao tiếp xa hội mạnh mẽ.

Làm Hoắc phu nhân,là bắt buộc ở trong kiếp chính trị trợ giúp cho chồng con, đến khi phát triển lớn mạnh.

Gả cho người đàn ông như vậy , không cần hoài nghi gì rất áp lực.

Mà khi đó cô còn không có đầy đủ năng lực để kháng cự. Cho nên cô đã lựa chọn che dấu tình yêu, muốn nuôi dưỡng tình cảm trong âm thầm lặng lẽ, để đảm bảo cho đoạn tình cảm này có thể ổn định mà tiếp tục phát triển.

Bởi vì cô sợ hãi bị Hoắc gia phủ nhận. Cho nên cô lo lắng, bọn họ còn quá trẻ, không có khả năng đi phản kháng dây xích lợi ích, chỉ biết đè nén.

Cuối cùng bọn họ vẫn khuất phục trước sự thật của cuộc sống, cuối cùng không thể để đoạn tình cảm ấy tiến lên hôn nhân như cô vẫn nghĩ.

Sáu năm sau , cô không hy vọng xa vời với hôn nhân, chỉ muốn ở cùng con gái nhìn con ngày ngày lớn lên khỏe mạnh, hôn nhân và quan hệ nam nữ với cô không có quan hệ. Cuộc sống của cô đơn giản như vậy.

Mà nay, vấn đề hôn nhân lại xảy ra ở ngay trước mắt.

Đúng vậy, cô muốn kết hôn.

Ồ không, kỳ thật cô đã kết hôn, đã tiến vào hôn nhân, chỉ là cô vẫn còn chưa chính thức dung nhập vào hôn nhân, còn không có nhiều thời gian đi cảm nhận hôn nhân của chính mình. Bởi vì mấy ngày này, cô đều trải qua những việc chấn động lòng người, nhưng tương lai cuộc sống hôn nhân trở thành một phần quan trọng nhất trong cuộc sống của cô.

Sẽ có một người đàn ông khôi ngô tuấn tú ,trở thành một phần sinh mệnh của cô không thể vứt bỏ, sẽ có hai đứa nhỏ đáng yêu, điểm xuyết cho cuộc sông gia đình của họ. Vẫn còn có một tiểu bảo bối đang lớn lên từng ngày trong bụng cô. Để bọn họ một nhà năm người thân thiết bên nhau.

Cô nghĩ như vậy, rúc vào trong lòng người đàn ông, tay người đàn ông cũng ôm thắt lưng cô, dịu dàng nói: “ Một người chủ trì nổi tiếng Trung Quốc nói một câu như này : Sợi dây vững chắc nhất của hôn nhân không phải là đứa trẻ, không phải là tiền bạc, mà là cùng lớn lên trên tinh thần”

“Dewey nước Anh nói: hôn nhân mĩ mãn được ví như lương hưu đặc biệt, thời Thịnh Niên anh đem tất cả những thứ anh có bỏ vào trong đó, năm này tháng nọ, nó từ bạc trắng mà chuyển thành hoàng kim, lại từ hoàng kim chuyển thành bạch kim.”

“Tác giả hiện đại người Mỹ W.A.petersen nói: nghệ thuật hôn nhân ở chỗ, không cần chờ mong chồng toàn thân hòa quang ánh sáng , vợ là thiên sứ bay lượn, không cần đối phương thập toàn thập mỹ, mà muốn bồi dưỡng tính dẻo dai, tính nhẫn nại, hiểu chuyện và hài hước.”

“Em cảm thấy hôn nhân chính là một cái vòng anh một nửa, em một nửa, ma sát hợp thành, mưa gió không xâm phạm, cùng tiến lui, cùng chung vinh nhục, Đông Cẩn Chi từ hôm nay về sau, em đem em giao cho anh, anh đem anh giao cho em, khen ngợi ưu điểm, bao dung khuyết điểm, chúng ta cùng nhau trải qua những năm tháng thử thách, chiếc vòng này, tuyên bố thuộc về chúng ta sở hữu ánh sáng rực rỡ này.”

Anh nghe xong mỉm cười , hôn cô một cái hôn sâu sắc, trả lời:

“Được , chúng ta cùng cố gắng”

Tình yêu , là một nam ,một nữ tâm đầu ý hợp. Hôn nhân là vợ và chồng, cần cùng kinh doanh sự nghiệp cả đời, hiện tại, bọn họ đã đạt đến cùng chung nhận thức, nên vì sự nghiệp của bọn họ, mà tận tâm tận lực cả đời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.