Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 11: Chương 11: Chương 11​




“Có một chút rắc rối, nhưng hiện tại, rắc rối đó đã được giải quyết. Tịnh Tịnh, chuyện ly hôn mà em còn phải suy nghĩ kĩ sao? Cuộc sống ở Đông gia không khác gì ngục tù, em còn muốn ở đó đến bao giờ? Lẽ nào, em muốn lãng phí cả cuộc đời mình ở Đông gia? Em xem, bây giờ tôi đã trở về, chúng ta bắt đầu lại từ đầu không tốt sao?”

Thôi Tán từng bước từng bước một đi tới, ánh mắt đào hoa chứa đầy tâm ý, nhìn rất nồng nàn chân thực, thoạt nhìn đúng là có chút thích thú ***.

Ninh Mẫn thầm nghĩ, nếu thật sự là Hàn Tịnh thì nhất định sẽ cảm kích vạn phần, nguyện một lòng một dạ nối lại tình xưa. Từ mấy dòng nhật ký cuối cùng của Hàn Tịnh có thể thấy: Khi cô ấy biết được Thôi Tán đã quay về Hải Nam, cô ấy chỉ hận không thể có được đôi cánh để lập tức bay đến bên anh ta.

Đúng là ngu xuẩn, nha đầu đó thật dễ gạt.

“Ly hôn đúng không! Anh đã trở về, đương nhiên phải ly hôn, nhưng việc này phải từ từ. Không thể nóng vội mà hỏng chuyện. Đúng rồi, mẹ em đâu?”

Ninh Mẫn hùa theo, nhưng sau đó lập tức chuyển đề tài, bắt đầu từ chiếc hộp được thiết kế tinh sảo cho đến mọi thứ xung quanh.

Thôi Tán rất bất mãn về thái độ này của cô, nhíu mày một cái, bĩu môi rồi mới nói:

“Ở bên trong!”

Lúc đó, cửa phòng mở ra, mẹ của Hàn Tịnh - Triệu Bình Phương, từ đầu đến chân ăn mặc như một bà lớn, nhìn thấy Ninh Mẫn lập tức thở phào nhẹ nhõm, tươi cười rạng rỡ tiến tới, xoa xoa khiến cái miệng đỏ chót đó cũng động đậy theo:

“Tịnh Tịnh, cuối cùng con cũng tới. Thế nào? Con rể có tới không?”

Từ khi làm thông gia với Đông gia, Triệu Bình Phương chỉ gặp qua Đông Đình Phong có một lần, chuyện này nói ra thật sự là mất mặt chết được. Càng mất mặt hơn khi con gái đã là người của Đông gia, lại còn sinh con, nhưng đến nay vẫn chưa từng làm một bữa tiệc chính thức, vậy nên bà ta ra ngoài nói rằng Đông Đình Phong là con rể thì ai cũng cho la bà ta bị điên.

Đối với đứa con rể như vậy, bà ta đương nhiên là hài lòng, nhưng bà ta rất không hài lòng với thái độ không xem bố mẹ vợ ra gì của hắn. Đây chỉ có thể trách con gái bà quá kém cỏi.

Cho nên bà ta luôn muốn gặp lại hắn một lần nữa để nói lên ý kiến của mình.

Triệu Bình Phương đỡ cổ ra bên ngoài nhìn xung quanh, không hề thấy bóng dáng anh tuấn của cậu con rể, nhưng lại bắt gặp ánh nhìn tà lạnh của Thôi Tán, vội vàng trở lại.

“Không có tới!” Ninh Mẫn thẳng thắn trả lời.

“Cái gì? Không tới?” Triệu Bình Phong nuốt nước bọt, thình thịch chạy tới trước mặt con gái. “Vậy con có đem tiền đến không?”

“Không có tiền!”

“Cái gì? Con cái gì cũng không mang theo vậy còn đến làm cái gì? Hàn Tịnh, ta nói cô như vậy thật đúng là không có tiền đồ mà, gả cho Đông Đình Phong bao nhiêu năm nay, cô cũng đã sinh, kết quả là nửa phần lợi ích cũng không có? Trên đời có người ngu xuẩn như vậy sao? Con gái nhà người ta gả vào nhà giàu có đều có phí sinh con. Cô làm thế nào mà ngủ với người ta lại còn sinh con được?”

Người đàn bà này đúng là trở mặt nhanh như trở bàn tay, đương nhiên đây là thói quen chuyên ức hiếp Hàn Tịnh mà.

Ninh Mẫn nheo mắt nhìn, cũng không tức giận, ngược lại chỉ mỉa mai một câu:

“Mẹ vẫn là nói đúng, con như vậy thì làm sao có tiền đồ được? Cho người ta ngủ không, sinh con không công cho người ta. Trái lại mẹ là người rất có tiền đồ, rõ ràng bị người ta giam giữ ở đây, đang trông đợi cái đứa ngu xuẩn lại còn không có tiền đồ như con đây đến cứu... Aiya, hai so sánh này rốt cuộc ai mới là kẻ không có tiền đồ, cái vấn đề này, mẹ mới là người rõ nhất?”

“Mày... mày làm sao mày có thể nói như vậy. Tao là mẹ mày... tao nuôi mày bao nhiêu năm nay... mới dùng có chút tiền của mày mà mày dám lên mặt tự cao tự đại...”

Triệu Bình Phương tức đến hai mắt bốc hỏa, trong lòng kinh hãi: Đây rốt cuộc là chuyện gì, mấy năm không gặp, miệng lưỡi nha đầu chết tiệt này lại trở nên cay độc như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.