Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc

Chương 16: Chương 16: Tảo mộ ba mẹ




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ba mẹ Tần Lục Nguyệt được chôn cất ở thành phố J cách nơi này mấy trăm km.

Từ thành phố Q đến thành phố J chừng 3h đi đường.

Trước bia mộ ba mẹ, Tần Lục Nguyệt không nói một lời mà chỉ thầm rơi nước mắt.

Tần Ngọc Phượng tự biết đuối lý không dám mở miệng khuyên nhủ an ủi mà chỉ có thể đốt tiền giấy cùng Tần Lục Nguyệt.

“Cô!” rất lâu sau Tần Lục Nguyệt mới nói.

Cô ngẩng đầu nhìn Tần Ngọc Phượng, đôi mắt đẫm nước mắt, tầm mắt mông lung: “Đứng trước mặt ba mẹ, cô nói cho cháu vì sao lần này nợ nhiều tiền như vậy?”

Tần Ngọc Phượng run môi, một lúc sau như con gà trống thua cuộc cụp đuôi ủ rũ nói: “Lục Nguyệt, là cô không tốt, là cô quá tham lam.”

Tần Lục Nguyệt bình tĩnh nhìn Tần Ngọc Phượng.

Tần Ngọc Phượng không chịu được ánh mắt của Tần Lục Nguyệt, chỉ có thể nói thật: “Ngày đó Tần Giai Nhân mang cô đi tham gia một bữa tiệc, lúc đi cô không có trang sức, nó cho cô mượn một bộ. Kết quả cô làm mất, Tần Giai Nhân nói cho cô bộ đó là bản hạn chế của năm nay, giá mấy chục vạn. Cháu biết mà, cô làm gì có nhiều tiền như thế cho nên cô viết giấy nợ cho nó. Nhưng Tần Giai Nhân nói, bộ trang sức đó vô cùng quan trọng, hơn nữa là bạn nó gửi chỗ nó, nếu không trả lời đúng lúc sẽ ảnh hưởng đến danh dự và làm ăn của Tần gia, cô rơi vào đường cùng mới đi vay nặng lãi…”

Nói tới đây Tần Lục Nguyệt cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Đám người Tần Quốc Dân đủ tàn nhẫn.

Thế mà lại đi tính kế cả em gái và cháu gái.

Cũng đúng, ở trong mắt bọn họ cô và Tần Ngọc Phượng làm gì phải người thân.

Ăn nhờ ở đậu chẳng bằng con chó.

Tần Ngọc Phượng nhìn gương mặt Tần Lục Nguyệt xanh mét, biết chuyện này không đơn giản, không nhịn được hỏi: “Lục Nguyệt, làm sao cô về đây được?”

Tần Lục Nguyệt im lặng một lúc mới nói sự thật cho Tần Ngọc Phượng.

Nghe Tần Lục Nguyệt nói xong, Tần Ngọc Phượng nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi: “Cái gì cơ? Tên xấu xa Tần Quốc Dân đó bày kế bà, bà đi liều mạng với hắn.”

Tần Lục Nguyệt kéo tay Tần Ngọc Phượng: “Cô, hiện tại chúng ta không có chứng cứ, làm sao cô lý luận được với bọn họ? Huống hồ việc đã đến nước này lý luận còn có ích gì? Cô, sau này cô có thể tỉnh táo chút không? Không cần động chạm đám người Tần gia đó được không?”

Nhìn ánh mắt Tần Lục Nguyệt hận rèn sắt không thành thép, Tần Ngọc Phượng co rúm, lẩm bẩm: “Không phải cô muốn gả cho người đàn ông tốt sao? Chỉ có cô gả được nhà tốt thì cháu mới sống tốt được.”

Nói tới đây Tần Ngọc Phượng cảm thấy hợp tình hợp lý lắm: “Lại nói không phải tại cháu sao? Cô cực khổ nuôi lớn cháu, cô cố gắng gả vào nhà giàu không phải muốn cho cháu bối cảnh tốt hơn sao? Còn không phải để sau này cháu gả được người tốt hơn sao?”

Tần Lục Nguyệt tức giận trả lời: “Không cần! Cháu đã gả chồng rồi! Nhưng mà sẽ ly hôn nhanh thôi!”

“Cái gì cơ!” Tần Ngọc Phượng hét lên: “Cháu nói cái gì? Cháu gả chồng? Gả cho tên Trần Cao cặn bã kia sao? Tại sao cháu lại gả cho nó? Nó là tên cặn bã, tại sao cháu lại không nghe cô……”

Thật sự chịu không nổi Tần Ngọc Phượng to miệng, Tần Lục Nguyệt cắt ngang lời bà nói: “Không phải Trần Cao, cháu đã chia tay hắn ta rồi!”

Tần Ngọc Nhượng đột nhiên im bặt, qua một lúc lâu sau mới hỏi nói: “Vậy cháu gả cho ai?”

Tần Lục Nguyệt rũ mắt giải thích: “Ngày hôm qua, cháu gả thay Tần Giai Nhân tới Tông gia, hiện tại là vợ của Tông Minh Hạo. Điều kiện là, đổi cô bình an trở về.”

Tần Ngọc Nhượng cho rằng mình nghe lầm!

Sao có thể!

Tông Minh Hạo sao?

Đại thiếu gia Tông gia?

Người thừa kế đời thứ ba tập đoàn tài chính Tông thị?

Tông Minh Hạo đứng đầu bảng mà phụ nữ toàn cầu muốn gả?

Tần Giai Nhân còn để Tần Lục Nguyệt gả thay tới đó?

Đùa cái gì vậy chứ.

Không phải Tần Giai Nhân muốn gả cho Tông Minh Hạo nhất sao?

Tần Lục Nguyệt biết chuyện này không giải thích rõ thì Tần Ngọc Phượng tuyệt đối không để yên cho nên giải thích rành mạch từ đầu đến cuối.

Nghe Tần Lục Nguyệt giải thích xong, Tần Ngọc Phượng cũng không áy náy nữa, ngược lại nghiêm túc nói: “Lục Nguyệt, cháu không thể ly hôn Tông Minh Hạo.”

Tần Lục Nguyệt nhìn bà khó hiểu: “Vì sao chứ?”

“Lục Nguyệt, cháu không cảm thấy ông bà, ba mẹ cháu chết quá mức trùng hợp hay sao?” Tần Ngọc Phượng bình tĩnh nhìn Tần Lục Nguyệt: “Hai năm, Tần gia chúng ta tan thành tro bụi, cô đã hoài nghi từ lâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.