Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?

Chương 21: Chương 21




Hôm đấy như mọi ngày Lan chuẩn bị đi chợ cho bữa trưa, bình thường thì cô giúp việc mới đi chợ nấu cơm nhưng hôm nay cô ấy mệt nên Lan đi giúp, vừa ra tới cổng thì gặp Thành.

Bẵng đi một thời gian không thấy anh ta tới Lan cũng quên luôn là mình đã từng quen biết một người đàn ông như thế.

- thời gian vừa rồi tôi không tới, em cũng không liên lạc gì? Tại sao vậy?

- tôi bận nhiều việc quá.

- em bận hay em không muốn quan tâm tới tôi?

Câu nói này cứ giống như đang hờn dỗi người yêu vậy. Lan và người đàn ông này đâu có quan hệ gì? Sao phải nhớ? Sao phải quan tâm?

Người đàn ông này đưa về phía Lan một cái hộp rồi nói.

- Mấy ngày trước sinh nhật em tôi biết nhưng không có ở nhà nên không tặng em được. Cho dù là hơi muộn nhưng cũng chúc em sinh nhật vui vẻ.

Sinh nhật của Lan cũng đã qua một thời gian, vậy mà người đàn ông này vẫn muốn tặng quà cho Lan hay sao?

- sinh nhật tôi đã qua lâu rồi, món quà này tôi không nhận đâu.

- tôi đi công tác bây giờ mới về, em cứ coi như món quà này tôi tặng một người bạn đi.

Thành đặt hộp quà lên tay Lan rồi đi về, Lan cũng chẳng biết phải nói gì với người đàn ông này khi anh ta cứ cố chấp muốn lại gần Lan cho bằng được. Xung quanh anh ta đâu có thiếu gì phụ nữ xinh xắn, trẻ đẹp. Giỏi giang cũng có, sao cứ nhất định phải là Lan?

Lan để cái hộp vào trong chiếc giỏ rồi tiếp tục đi chợ mua đồ, đến khi cô về tới nhà thì cũng là lúc bé Bông tan học.

Con bé đi ra cổng trường thì thấy từ phía xa có một người phụ nữ rất giống Lan, cứ nghĩ là mẹ tới đón nên con bé đã chạy lại phía người phụ nữ ấy, nhưng khi người phụ nữ ấy bỏ mắt kính ra thì con bé gần như chết lặng.

- con gái, là mẹ đây con, lại đây, lại đây mẹ ôm con nào...

Người phụ nữ trước mặt và Lan vô cùng giống nhau, giống đến nỗi khiến cho con bé không biết làm gì vào lúc ấy. Người phụ nữ này ăn mặc sang trọng, còn Lan thì theo phong cách giản dị, cô ta tiến từng bước về phía con bé, theo bản năng con bé lùi từng bước về phía sau.

- Cô đừng có tới gần cháu, cháu không quen cô.

- Mẹ đây mà, con không nhớ mẹ sao?

Chưa một lần con bé nghĩ tới cảnh tượng nó có tới hai người mẹ, đầu óc nó quay cuồng không biết đâu là mẹ thật đâu là mẹ giả, nó quay người bỏ chạy, chạy thật nhanh về phía xe đưa đón học sinh. Suốt quãng đường đi về con bé không biết phải làm thế nào, nó còn quá nhỏ để đối mặt với cái chuyện kinh khủng vừa xảy ra....

Vừa vào đến nhà con bé đã lập tức nắm lấy tay Lan, nó vừa nói vừa nấc lên từng tiếng.

- mẹ, mẹ nói thật cho con biết đi, mẹ có phải là mẹ của con không?

Câu hỏi này khiến cho Lan không thể trả lời, Lan chỉ biết kéo con bé vào lòng rồi ôm chặt lấy nó.

- Tại sao vậy? Tại sao lại lừa dối con?

- con nói cho mẹ biết đi, tại sao con lại hỏi như vậy?

- hôm nay con đã gặp một người rất giống mẹ, có phải người ấy mới chính là mẹ của con không?

Trên đời này thứ khó che dấu nhất chính là sự lừa dối, Lan đến đây là vì 20 triệu một tháng do Dũng đưa ra, vậy mà bây giờ còn chưa hết một tháng thì sự thật đã được phơi bày.

Lan biết phải đối mặt như thế nào với khuôn mặt ngây thơ của con bé, biết phải nói như thế nào để con bé hiểu là cho dù đến đây đi làm nhưng Lan yêu nó chẳng khác gì con gái ruột..

Bàn tay Lan bỗng chốc bị con bé nắm chặt, nó nhìn Lan bằng đôi mắt như van xin.

- mẹ là mẹ con đúng không? Mẹ nói mẹ là mẹ con đi? Người phụ nữ ấy tuyệt đối không thể nào là mẹ con được. Mẹ mới chính là mẹ con đúng không?

Từng câu hỏi dồn dập ấy như từng nhát dao cứa mạnh vào trái tim của Lan, giống những câu hỏi mà trước đây cô đã từng cứa vào tim bố.

“ mẹ của con còn sống đúng không? Mẹ chỉ là đi làm chứ không phải chết như người ta nói đúng không bố“.

Cho đến tận bây giờ Lan mới biết câu nói ấy của mình khiến cho người khác tổn thương đến mức nào.

- Mẹ xin lỗi, xin lỗi con. Nhưng mọi chuyện không tồi tệ như con nghĩ đâu con gái à, mẹ sẽ gọi bố con về rồi cả nhà mình sẽ nói chuyện.

Con bé Im lặng và rồi Lan biết là con bé cũng đang mong chờ cuộc nói chuyện ấy, Lan lấy điện thoại gọi cho Dũng, chuyện này nằm ngoài khả năng giải quyết của cô mất rồi...

- Bây giờ anh có thể trở về nhà ngay được không?

- Có chuyện gì vậy? Anh sắp đi bàn công việc với khách hàng.

- Bé Bông nói là hôm nay con bé đã gặp một người giống hệt em...

Chiếc điện thoại trên tay Dũng bỗng trở nên run rẩy theo cánh tay của anh, người phụ nữ ấy, người phụ nữ ấy thực sự trở về hay sao?

Dũng vừa tắt điện thoại định trở về nhà thì nghe có tiếng bước chân từ ngoài cửa.

Cốc Cốc Cốc....

Chỉ nghe mấy tiếng gõ cửa này thôi mà trái tim Dũng đã đau đớn, đã qua từng ấy năm nhưng từ tiếng bước chân tới tiếng gõ cửa cũng vẫn quen thuộc, vẫn khiến cho hơi thở của anh trở nên ngột ngạt hơn bất cứ lúc nào.

Dũng cố gắng hít thở thật sâu, cố gắng để mình không trở thành trò cười trước mặt người phụ nữ ấy. Bao nhiêu năm qua không có cô ta anh vẫn sống rất tốt cơ mà, cô ta bây giờ có trở về cũng chỉ là quá khứ, quá khứ thì mãi mãi không thể nào trở về hiện tại được.

Người phụ nữ ấy đẩy cửa bước vào, đứng trước mặt Dũng là một người phụ nữ có dáng vẻ thành đạt, kiêu sa và có chút ngạo mạn. Cô ta mắt kính ra, nhìn Dũng rồi mỉm cười.

- Lâu rồi không gặp, anh có khỏe không?

Cái thái độ này của cô ta khiến cho Dũng cảm thấy rất khó chịu, chính xác là không thể chấp nhận người khác có thái độ ngông cuồng đối với mình như thế.

- cô đến đây làm gì? Đây không phải là nơi cô có thể đến đâu?

- vậy nơi em có thể đến là nơi nào? Là nhà của chúng ta hay sao?

Dũng nhìn cô ta bằng đôi mắt sắc lạnh, đôi mắt ấy tưởng chừng như có thể đóng băng tất cả, nhưng lại ngoại trừ người phụ nữ ấy, cô ta dường như chẳng có chút sợ hãi gì khi đối mặt với ánh mắt ấy, thậm chí cô ta còn nhìn thẳng vào ánh mắt ấy của Dũng với nụ cười giễu cợt.

- bao nhiêu năm rồi anh vẫn như thế, vẫn chẳng thể nào có thể khống chế được cảm xúc của mình khi đứng trước em...

Câu nói ấy gần như là một sự đả kích mạnh vào lòng tự tôn của Dũng, cô ta đã quá tự tin về bản thân mình rồi...

- Đây là công ty của tôi, nơi này không hoan nghênh cô. Cô đi về đi.

- anh là đàn ông thì không nên nhỏ mọn như thế mới phải. Bây giờ em cũng thành công trong sự nghiệp rồi chứ không còn là một người phụ nữ nghèo nàn rách rưới bám vào một thằng khố rách áo ôm như trước đây nữa. Biết đâu tương lai chúng ta lại chẳng hợp tác với nhau...

- Cho dù tôi có hết người để hợp tác thì cũng không tới lượt cô đâu...

Dũng gấp hết hồ sơ lại định đi về thì cô ta đột nhiên nói.

- Tôi không rảnh để đến đây nói mấy lời nhảm nhí với anh. Tôi đến đây để đặt ra điều kiện.

Dũng nhíu mày nhìn cô ta, cô ta nói như thế là có ý gì?

Thấy Dũng lưỡng lự không đi nữa thì cô ta tiếp tục nói.

- một là quay về bên tôi, còn không anh sẽ mất cả dự án sắp tới lẫn con gái.

Câu nói ấy vừa kết thúc thì ánh mắt Dũng cũng trở nên đỏ ngầu, anh đi tới bóp mạnh vào cằm của cô ta rồi dồn cô ta vào góc tường.

- nếu như cô muốn chết thì cứ thử động vào con gái tôi đi, tôi sẽ không tha thứ cho cô.

Cô ta vẫn không hề tỏ ra sợ hãi dù cho cổ họng đang bị Dũng nắm chặt đến muốn ngừng thở, cơn tức giận qua đi, Dũng buông cô ta ra rồi cố kìm chế cảm giác muốn giết chết cô ta lại.

- anh không đấu lại tôi được đâu, tôi quay lại đây cũng đã theo dõi anh lâu rồi. Clip trai gái của anh tôi không thiếu, loại đàn ông suy thoái về nhân phẩm như anh nếu ra tòa thì không có tư cách để nuôi con đâu.

- Trang, sao cô khốn nạn như thế hả. Ai là người bỏ rơi con với tôi trước, cô có còn là con người không?

- ( vẫn bình thản) chuyện giữa chúng ta cũng giống như chuyện làm ăn vậy. Kẻ nào thông minh và nhiều mưu kế hơn thì kẻ đó thắng. Anh có 1 ngày để suy nghĩ trước khi tôi nộp đơn kiện.

Cô ta chính là một con rắn hiểm độc, thứ đáng sợ nhất trên đời chính là lòng dạ Đàn Bà.

Cô ta rời khỏi, hai tay Dũng nắm chặt thành quyền, ngay sau đó anh ta gọi điện cho trợ lý.

- Trần Thu Trang, cô ta đã về rồi, mau điều tra về cô ta cho tôi.

Dũng đấm mạnh vào tường đến mức các ngón tay cũng vì thế mà rớm máu, nỗi đau ngày xưa nay đã hóa trăm ngàn căm hận.

Dũng nhanh chóng trở về nhà, con gái anh, con gái anh tuyệt đối không thể bị tổn thương được.

Con bé ngồi ngay ở cửa, nó cũng từng nghĩ Lan không phải là mẹ nó, nhưng chưa từng nghĩ có tới hai người phụ nữ giống hệt nhau đều nhận nó là con gái, đầu óc nó quay cuồng rối loạn theo từng suy nghĩ.

Mẹ của nó, người nó luôn yêu thương, luôn muốn quan tâm bây giờ phải gọi là “ cô” hay “ Mẹ”?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.