Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 70: Chương 70: Đổ bộ




Tại địa điểm phi thuyền đổ bộ, sau khi bị người Nhân Ngư phát hiện Trần Lạc và binh linh đã kịp leo lên cơ giáp, chỉ có phi công là tử vong còn lại tất cả vẫn an toàn sống sót.

Vừa đi ra khỏi tầu vận tải bằng đường thoát hiểm toàn bộ tiểu đoàn đã vào trạng thái ẩn nấp, toàn bộ tiểu đoàn đều yên lặng nghe ngóng tình hình xung quanh.

Trần Lạc ra hiệu cho Vương Khải tiến lên thăm dò, Vương Khải bắt đầu bò men theo xác của tầu vận tải để đi về khoang hàng để xem còn gì dùng được không nhưng tất cả đều cháy rụi, hắn trở về báo cáo Trần Lạc,

Trần Lạc lập tức ra lệnh cho toàn tiểu đoàn thực hiện tiềm hành vào cánh rừng, đó đều là những bài huấn luyện cơ bản hằng ngày của tiểu đoàn mười ba, bây giờ bắt đầu được binh sĩ áp dụng vào thực chiến.

Tại chiến hào gần đó sư đoàn bộ binh số hai bẩy của Trái Đất đang ở đó, sau vài lần tấn công của người Nhân Ngư giờ người có cấp bậc cao nhất là trung sĩ Hạ An, từ lúc quân Trái Đất bị phục kích, sư đoàn bộ binh số hai bẩy liên tục bị đánh lui về trong rừng, họ đã đánh chặn quân đội Nhân Ngư suốt mười giờ đồng hồ.

Cả đường di chuyển là những trận đánh không ngừng nghỉ, Hạ An cũng không nhớ mình đã chiến đâu từ lúc nào, giết bao nhiêu bộ binh địch. Hắn chỉ nhớ một điều từ lúc sư đoàn hắn nhận lệnh đánh chặn giúp cho quân đội chủ lực rút lui là từ đó sư đoàn hắn có vô số chiến hữu ngã xuống dọc đường, bị bom nổ chết cũng có, bị cơ giáp quân địch giẫm nát cũng có. Kẻ địch sau lưng như một làn thủy triều, có giết thế nào cũng không hết. Cơ giáp của địch đạn bắn liên tục về sư đoàn hai bẩy. Máy bay chiến đấu trên đầu liên tục ném bom và thông báo đường di chuyển của sư đoàn, quân địch như những âm hồn không tan luôn bám theo bọn họ.

Bộ đội sư đoàn hai bẩy khổng ngừng giảm quân số, tuy vậy trên đường rút lui vẫn có những bộ đội lạc đường của sư đoàn khác giả nhập, cứ như vậy trên đường rút lui họ dựa vào các hang đá tự nhiên, những chỗ dễ phục kích trong rừng để chống cự.

Giờ có lui tiếp cũng không còn đường đi nữa rồi.

Sau lưng họ chỉ còn sở chỉ huy, xung quanh tất cả đều không còn đường để tháo chạy nữa, nơi đây dường như là điểm cuối cùng của sư đoàn hai bẩy. Tiếng pháo của địch ầm vang khắp bầu trời báo hiệu đợt tiến công tiếp theo của kể địch. Trong suốt mười hai giờ đồng hộ, tiểu đoàn của Hạ An đã đánh lui hơn hai mươi đợt tấn công của kẻ địch, tiểu đoàn có hơn một trăm người giờ chỉ còn lại hơn mười người còn sức chiến đấu, nằm lại phía sau là hơn ba mươi người bị thương, ai cũng nằm trên cáng, người nào còn tỉnh táo lành lặn tay chân thì tiếp tục cầm súng, ai không còn tay thi trong miệng ngậm chốt lựu đạn nhiệt hạch, ai cũng sẵn sàng hi sinh chứ không muốn làm tù binh của địch, vì họ biết dù có làm tù binh họ cũng sẽ sống không bằng chết.

Cuộc chiến của sư đoàn hai bẩy đã đánh tới mức không còn gì để đánh. Tiểu đoàn cơ giáp của sư đoàn hầu như bị quân địch tiêu diệt đầu tiên,tất cả cơ giáp đều bị phá hủy. Chiến đấu suốt mười hai giờ đồng đủ để cho bất kì người lình nào cũng phải mệt mỏi đến mức rã rời. Mặc dù đã đánh rất nhiều trận, Hạ An nhiều lúc chỉ muốn cầm lựu đạn nhiệt hạch ôm lấy bất kì chiếc cơ giáp nào của quân địch để có thể kết thúc nhanh gọn, để hắn không phải mệt mỏi, không phải tiếp tục đấu tranh để giành lấy sự sống như bây giờ, hắn quá mệt rồi.

Hắn được sư trưởng ra lệnh phải tiếp cận khu vực tầu vận tải bị bắn kia để tìm xem còn gì không, bất kì cái gì có thể tận dụng được, từ cơ giáp, đạn được, thức ăn, nếu không chỉ sợ cả sư đoàn hắn không trụ được thêm mười giờ nữa.

Hạ An đang nấp sau một tảng đá, phất tay ra hiệu cho đồng đội tiến lên, sau lưng lính trinh sát gật đầu với hắn, khom người nhanh nhẹn chạy băng qua lùm cây rậm rạp, men theo những cây cổ thụ to lớn để có thể che dấu thân mình, len lỏi chạy về phía bìa rừng. Theo Hạ AN là toàn bộ số người còn có sức chiến đấu, có thể thấy giờ họ không còn gì để mất, đang cầu may từ chiếc tầu vận tải kia. Hơn mười chiến sĩ còn lại lập tức chia hai cánh tản ra xung quanh, chuẩn bị thành lập những điểm phòng thủ ở bên cánh. Nơi này là gần khu trung tâm của chiến trường, người Nhân Ngư có thể xuất hiện bất cứ lúc nào ở đây.

Tất cả binh sĩ bắt đầu kiểm tra lại đạn được trong súng, sau đó bắt đầu yên lặng nghe tiếng động, thấy không có động tĩnh gì tất cả bắt đầu khom lưng, phóng người vượt qua bụi rậm tiếng về điểm ẩn nấp kế tiếp được trinh sát đánh dấu, những bộ quân phục mầu xanh lá cây như những bụi cây biết di động, không ngừng di chuyển nhiều hướng, lướt qua giữa cấc gốc cây, bụi cỏ.

Năm phút sau, Hạ An nằm rạp mình sau một sườn núi, hắn nghe thấy tiếng súng của người Nhân Ngư, càng ngày càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.

Hắn cẩn thận trường mình men theo sườn múi tiến lên phía trước. Ben dưới là một đoàn sườn đồi dốc, đạn bay vèo vèo, bùn đất bị bắn nổ tung tóe ra xung quanh, Hạ An thấy một tiểu đội Nhân Ngư đang liên tục nổ súng về phía trước, ngoài bóng dáng người Nhân Ngư hắn không còn thấy ai cả, khu vực của hắn đang càng lúc càng gần tầu vận tải, hắn suy đoán đám người Nhân Ngư đã tiếp cận tầu, nhìn từ xa hắn có thể thấy thoang thoáng đám lửa đang cháy bốc lên từ tầu vận tải, tiến gần thêm chút nữa hắn có thể thấy đây là biểu tượng của tầu vần tải Trái Đất, hắn quay về sau ra hiệu cho các anh em chuẩn bị chiến đấu, bên địch cũng chỉ có tầm hơn mười người, nếu trong phi thuyền còn chiến hữu sống sót, Hạ An sẽ tấn công để giải cứu đồng đội của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.