Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 57: Chương 57: Cơ Sĩ với Cơ Giáp (1)




Trở về doanh trại cả đám binh linh tấp nập dọn dẹp, cả doanh trại giờ là một đống hỗn độn, phòng ốc đều bị phá hủy, phòng thì sập theo cát lún, lều thì bị đạn bắn nát, nhìn toàn bộ doanh trại của tiểu đoàn mười ba không khác gì bị lũ quấn qua.

May là khi đến trên máy bay vận tại của Phong Dương có đồ tiếp tế, nếu không hôm nay cả doanh trại phải ở ngoài thiên nhiên cắm trại, cả đám binh sĩ tất bật bê đồ quân như từ máy bay vận tại xuống, dựng lại lều tạm, ai cũng bận bịu chỉ có một mình Phong Dương đang ngồi ở sân huấn luyện đo thông số hoạt động cơ giáp của Trần Lạc.

Trần Lạc từ lúc lên Atula luôn có cảm giác ngứa ngáy, Trần Lạc điều khiển Atula không khác gì Lữ Bố có thêm ngựa Xích Thố. Phong Dương một bên đo thông số kĩ thuật của Atula, hắn càng đo càng hoảng, ban đầu chế tạo Atula hắn đã đem thông số điều khiển của cơ sĩ cấp chín đỉnh cao cho Atula, giờ đây Trần Lạc điều khiển Atula còn có dấu diệu đột phá các thông số cơ bản, tốc độ ra chỉ lệnh của Trần Lạc đạt đến 80 lần /s nhanh hơn cơ sĩ cấp 9 đỉnh cao đến 10 lần /s. Càng nhìn hắn càng thấy sợ, rốt cục một năm này Trần Lạc đã luyện tập thể nào mới được như vậy, động cơ của Atula là bốn động cơ đơn kết hợp với nhau, Trần Lạc sau một hồi thử cơ giáp động cơ đã có dấu hiệu quá tải, các trục điều khiển của cơ giáp đang chịu sức nén khủng khiếp từ vận động tần suất nhanh, Atula đang có dấu hiệu báo động, tiếng báo động vang lên làm Phong Dương giật mình tỉnh lại, hắn vội kêu Trần Lạc.

“ Dừng lại, dừng lại đã,Trần Lạc tạm dừng đã … “

Vừa hét vào míc hắn vừa vung tay ra hiệu Trần Lạc dừng lại, trong khoang cơ giáp Trần Lạc đang miệt mài múa thương của Atula, tiếng thương chém vào không khí nghe vù vù, căn bản không giống cơ giáp đang múa thương mà giống người thật thì đúng hơn, thấy Phong Dương vẫy tay ra hiểu thì cũng dừng lại, mở khoang lái đi xuống.

“ Sao thế, có việc gì à “.

“ Trần Lạc mày nói thật cho tao biết, một năm nay mày ăn nhầm cái gì khồng “.

Trần Lạc ngạc nhiên đáp “ Mày có bị sốt không thế, ở quân đội mày nghĩ tao được ăn cái gì, có truyện gì trình bầy đi, tao còn phải tập luyện thích ứng cơ giáp mới thêm lúc nữa “.

“ Khoan, khoang đã, từ giờ cấm mày leo lên Atula, không được sử dụng nữa “.

Trần Lạc nhìn Phong Dương khó hiểu, “ Sao thế, nói chương tao chấm rồi, đừng hòng đòi lại “, Trần Lạc chạy ra chắn trước Atula làm bộ dáng trẻ con bảo vệ đồ chơi.

Phong Dương cười khổ “ Ai đòi lại của mày, tao cần phải chỉnh lại Atula nên mất một thời gian nữa, mày chịu khó đợi chỉnh sửa đi, trong lúc chờ đợi lấy cơ giáp kiểu mới công ty tao mới nghiên cứu ra mà chơi “.

Trần Lạc vần ôm khư khư chân chiếc Atula, hai mắt u oán nhìn Phong Dương “ Cho tao nghịch thêm một lát nữa được không “.

“ Không đươc, tí nựa tao dựng một phòng thí nghiệm cơ giáp ở đây, từ giờ tao sẽ theo Atula với mày luôn, tránh cho lúc hỏng không có ai sửa chữa “.

Trần Lạc vẫn không quan tâm những điều Phong Dương nói, ánh mắt nhìn Atula đầy tiếc nuối “ Cho tao múa thêm bài quyền nữa được không “.

Phong Dương giơ chân đạp vào mông Trần Lạc, “ cút, có tin đây là lần cuối mày nhìn thấy nó không “

“ Rồi, rồi, tao đi, được chưa, “

Đám bính sĩ nhìn Trần Lạc với Phong Dương đối thoại ai cũng phải nhìn cười, không ngờ trên đời có người dám đá vào mông đội trưởng, trong lòng âm thầm đặt địa vị của Phong Dương lên trên cả Du Du, chỉ những người thực sự thân thiết đội trưởng mới có thể vô tư cười nói như vậy.

Trần Lạc chia tay Atula đầy tiếc nuối, hắn lâu lắm mới có một chiếc cơ giáp ưng ý, ngồi lên Atula điều khiển rất khác các cơ giáp khác, hắn có thể tha hồ phát huy sở trường của mình, vũ khí của Atula cũng rất đặc biệt, là một thanh trường thương có thể ngắn lại cũng có thể dài ra, thích hợp cho cả đánh cận chiến và chiến đầu tầm xa, hắn vần chưa thử hết công dụng của Atula thì đã bị Phong Dương đuổi, đành thất tha thất thuể về phòng được binh sĩ dựng tạm sau trận chiến.

Phong Dương yêu cầu bên hậu cần dựng một phòng thí nghiệm ở đây cho mình, đang chỉ đạo đội nhiên tai trái bị kéo lên, đang định quay lại thì hắn thấy một khuân mặt quen quen, quen lắm, càng nhìn càng quen, càng quen mồ hôi trán càng chẩy nhiều.

“ Nghe nói định rủ Trần Lạc đi tìm kiếm nữ binh, bạn học Phong Dương định tìm ai để mình giới thiệu cho “.

“ Ái ái ái... “

“ Bạn học Du Du, sao bạn lại ở đây vậy, nhìn mặc quân phục không nhận ra luôn ấy, dạn này bạn xinh đi nhiều đấy, có gì mình đi chỉ đạo cấp dưới làm việc gặp lại sau nhé “

“ Đứng lại “, Du Du lại kéo tái kia của Phong Dương.

“ Ái ái, đau quá, bạn học Du Du mình lỡ lời, bạn tha mình đi “.

“ Lần sau mà rủ Trần Lạc nhà mình như thế tiếp thì bạn học Phong Dương tự lãnh hậu quả nhé “, vừa nói Du Du vừa làm động tác bóp tay kêu rắc rắc, Phong Dương trong long âm thầm kêu khổ, bị cọp mẹ canh thế này tự nhiên cảm giác tội nghiệp cho Trần Lạc, thằng bé còn chưa trải qua sự đời đã là chim trong lồng, cá trong chậu, trong lòng mặc niệm cuộc đời Trần Lạc.

Nói xong Du Du đi về doanh trại để Phong Dương đang tiếp tục chỉ đảo binh sĩ dựng phòng, cô vừa đi lại có bóng dáng của Vương Khải tiến đến, vừa đến đã ôm vai bá cổ Phong Dương.

“ Người anh em chúng ta bàn chút chuyện đại sự được không “, Vương Khải nở nụ cười mà hắn thấy là chân thành nhất hắn có thể cười trong đời với Phong Dương, làm Phong Dương trong lòng thầm kêu khổ không biết tên này có phải có sở thích lạ hay không, đành phải để Vương Khải kéo ra ngoài nói chuyện.

Ra một góc hắn nói “ Người anh em tên Phong Dương à, mình là Vương Khải, người thân cận nhất của đội trưởng, mình có việc này muốn nhờ người anh em “.

Phong Dương cũng tò mò, người thân cận nhất của Trần Lạc sao không thấy ai nói gì nhỉ, hắn tiếp tục nghe Vương Khải nói.

“ Người anh em chiếc cơ giáp như của đội trưởng người anh em có thể làm cho ta một chiếc không “, vừa nói hắn vừa chẩy nước dãi, khi cơ sĩ trình đồ càng cao, cái họ thèm muốn nhất là cơ giáp, một chiếc cơ giáp toàn năng, một chiếc cơ giáp mạnh để họ có thể tung hoành trên chiến trường, Vương Khải cũng vậy, nhìn chiếc cơ giáp của đội trưởng mà hắn cũng ước ao có một chiếc, hắn đành bí mật tìm kiếm Phong Dương.

Phong Dương nghe xong lòng cũng hiểu ra, thì ra ai cũng muốn cơ giáp, hắn đành nói “ Chiếc cửa Trần Lạc là chiếc duy nhất rồi, vật liệu quá hiếm, không thể làm chiếc thứ hai, nhưng chế tạo cơ giáp bản nâng cấp so với bây giờ thì có thể “

Chưa nói hết câu Vương Khải đã cầm lấy tay Phong Dương “ cảm ơn huynh đệ, có gì trông cậy cả vào huynh đệ, thôi mình đi làm tiếp, có gì huynh đệ cử mở lời, Vương Khải này vạn vạn không chối từ “, nói xong Vương Khải chạy đi để lại Phong Dương đứng một mình ở đó, hắn cũng không ngờ cơ sĩ lại điên cường với cơ giáp đến vậy, đang định đi làm việc tiếp thì lại có một bóng người vỗ vai hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.