Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 182: Chương 182: Trở về Vô Tình cốc




“Triệt Nhi, ngươi không phải đói bụng sao? Mau ăn đi rồi còn phải đi luyện công.” Tiêu Nam Hiên chuyển đề tài, hóa giải xấu hổ cho Vân Phi Tuyết.

“Đã biết, hoàng huynh.” Triệt Nhi bất mãn quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn không truy vấn tiếp bắt đầu cúi xuống ăn cơm.

Vân Phi Tuyết thế này mới âm thầm thở phào ra, hắn hoàn toàn không có tiếp tục hỏi tìm căn nguyên để bằng không chính mình thật đúng là đại xấu hổ.

Cơm chiều rất nhanh liền xong ,Triệt Nhi rời đi, sau trong đại sảnh chỉ còn lại bốn người bọn họ đều thật lo lắng ngồi chậm rãi uống trà.

“Sư phụ, sư công khi nào thì xuất quan?” Long Phi ngẩng đầu hỏi, hắn nghĩ sư công đi làm xong hết sự tình có thể hay không giải quyết được một chút, dù sao Vô Tình sư thái làm vậy nguyên nhân là từ sư công.

“Nửa tháng sau.” Ma quân nói.

“Nửa tháng?” Tiêu Nam Hiên giật mình trầm tư một chút mới hỏi: “Sư phụ ba ngày sau luận võ nên làm gì bây giờ?” Đây mới là điều hắn lo lắng nhất, ai cũng không thể thua, ai cũng không thể thắng mà hắn một khắc cũng không thể chờ, hắn muốn gặp các con.

“Làm sao bây giờ? Chỉ có thể ở thế hoà sau đó Hiên Nhi, ngươi đi theo Tuyết Nhi trở lại Vô Tình cốc gặp hai đứa trẻ, xem Vô Tình sư thái có thể thả các nàng hay không, nếu không để chúng ta nghĩ biện pháp khác.” Ma quân suy nghĩ một chút nói, chính mình đương nhiên hiểu được tâm tư của hắn.

“Ân, cũng chỉ có thể như vậy.” Bọn họ gật gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Vân Phi Tuyết đã có chút lo lắng, năm năm ở chung nàng biết sư phụ tính tình bướng bỉnh, nếu người là người tốt như vậy người sẽ không nói chuyện giam giữ chính mình cùng hai đứa nhỏ, năm năm sư phụ không xấu nhưng là người đã bị cái oán hận trong lòng kia lưu lạc tâm trí, không đạt tới mục đích người sẽ không nương tay, chính là đến lúc đó mình nên làm cái gì bây giờ? Mang theo đứa nhỏ mạnh mẽ rời đi sao? Nàng cũng đã hứa hẹn với sư phụ thì phải làm sao đây?

Tiêu Nam Hiên nhìn ra nàng mâu trung lo lắng liền nắm chặt tay nàng, cấp nàng an ủi nói: “Không cần lo lắng, hết thảy đều có ta.”

Vân Phi Tuyết ngước mắt nhìn hắn, lộ ra mỉm cười gật gật đầu, là nàng biết loại cảm giác có hắn hết thảy đều thật tốt.

“Hiên Nhi, Tuyết Nhi, các ngươi không cần lo lắng, cho dù Vô Tình sư thái không chịu thả hai đứa nhỏ nhưng tối thiểu nàng cũng sẽ không thương tổn chúng.” Ma quân nói đến đấy là để cho bọn họ hắn vui mừng, không cần phải lo lắng đến an nguy hai đứa trẻ, sự tình này dù sớm hay muộn đều cũng có biện pháp giải quyết.

Tiêu Nam Hiên cùng Vân Phi Tuyết nhìn nhau một chút, chỉ cần hai đứa trẻ không có việc gì là tốt, bọn họ đã chia cắt năm năm nay, có thể lại gặp lại đã là ông trời đã ban ân

“Phi Nhi, Hiên Nhi, Tuyết Nhi, các ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai liền xuất phát đi Vô Tình cốc, ta tin tưởng Vô Tình sư thái cũng đã đoán được xảy ra sự tình gì hoặc sự tình này là theo kế hoạch của nàng mà tiến hành, bất quá các ngươi đi lần này chủ yếu là nhìn thấy hai đứa trẻ, hẳn phải nhớ lấy, không thể chọc giận nàng.” Ma quân nhìn bọn họ phân phó nói.

“Dạ, sư phụ, chúng ta biết.” Bọn họ đứng lên cùng nhau nói.

“Được, vậy các ngươi trước hết đi nghỉ ngơi, Triệt Nhi thì ở lại Thiên Sơn, vừa lúc ta muốn theo chỉ dẫn hắn một ít nội công tâm pháp.” Ma quân lại tiếp.

“Dạ, sư phụ, người cũng sớm nghỉ ngơi một chút.” Nói xong bọn họ cùng nhau xoay người rời đi.

Ra tới đại sảnh, Long Phi nhìn thấy tay bọn họ ở cùng một chỗ, Vân Phi Tuyết liền phát hiện ánh mắt bi thương của hắn, vội vàng rút tay về, nàng thật sự không nghĩ sẽ thương tổn hắn.

Nhìn đến động tác rất nhỏ này của nàng, Long Phi trên mặt ảm đạm mang theo một tia cười mỉm: “Sư huynh, Tuyết Nhi, sáng mai ta chờ các ngươi.” Nói xong không đợi bọn họ trả lời liền xoay người lập tức rời đi, hắn phải tự mình học lấy sự chấp nhận.

Tiêu Nam Hiên bất đắc dĩ than nhẹ một chút, cả đời này chính mình nhất định không thể đền đáp hắn, yên lặng nắm tay nàng hướng phòng đi đến.

“Tiêu Nam Hiên, nếu ta cả đời không trở lại ngươi có nghĩ tới sẽ nhận cảm tình của Long Phi hay không?” Vân Phi Tuyết ở sau đột nhiên hỏi.

Hắn dừng cước bộ quay đầu nhìn nàng thực kiên định lắc đầu: “Sẽ không.”

Vân Phi Tuyết nở nụ cười một chút, đột nhiên phát giác vấn đề này chính mình thực ngây thơ, hắn cũng rất bình thường không thể nhận loại tình cảm này bằng không hắn chỉ sợ đã sớm nhận Long Phi.

“Ngươi cười cái gì? Vẫn là không tin?” Tiêu Nam Hiên nhíu mày hỏi nàng đây là biểu tình gì.

“Không có.” Vân Phi Tuyết lắc đầu không giải thích.

“Ngươi biết ta vì cái gì sẽ không sao?” Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm nàng, trong con ngươi đen thâm thúy lộ ra tình ý sâu rộng cơ hồ có thể hòa tan nàng.

Vân Phi Tuyết khóe môi tươi cười hạnh phúc chậm rãi hạ mắt đẹp, nàng đương nhiên biết bởi vì nàng cũng có loại cảm tình này.

“Bởi vì ta tin tưởng ngươi nhất định trở về, ta đợi ngươi.” Tiêu Nam Hiên lại dùng tay nâng cằm nàng lên, không để nàng lảng tránh.

“Ngươi tự tin như vậy, nếu ta không trở lại thì ngươi liền cả đời không cưới sao? Nói, ngươi năm năm này có hay không ôm quá nữ nhân khác?” Vân Phi Tuyết thúc mâu trung nhìn hắn, ngữ khí có chút ê ẩm không thoải mái, nàng không tin năm năm nay hắn thủ thân như ngọc? Nàng không tin.

Nhìn đến bộ dạng ghen tuông của nàng, Tiêu Nam Hiên lại vui vẻ dị thường cố ý giả vờ nói: “Nữ nhân sao? Ta đương nhiên là có ôm qua, còn không chỉ là một người.”

“Nói thử vài cái?” Vân Phi Tuyết mỹ mâu bán mị bắn ra nguy hiểm quang mang.

“ Ta đếm xem nào !” Tiêu Nam Hiên cố nén ý cười vươn tay chỉ nghĩ nói: “Một cái, hai cái, ba cái.”

“Tiêu Nam Hiên……..” Vân Phi Tuyết nổi giận gầm lên một tiếng, chen chân hướng hắn hung hăng dùng sức đá, tuy rằng nhìn đến hắn mâu trung trêu đùa, tuy rằng biết hắn là cố ý nhưng trong lòng nàng chính là không thoải mái.

Hắn lại dễ dàng tránh thoát tập kích của nàng, lập tức đem nàng giữ trong lòng mình, thân thủ liền ôm lấy nàng có chút ái muội cười đáp: “Không cần kêu tên ta lớn tiếng như vậy đâu.”

“Uy, ngươi làm gì? Mau buông ta xuống.” Vân Phi Tuyết giãy dụa, nàng đều thấy đệ tử Thiên Sơn đi theo bên cạnh nhìn qua vụng trộm cười.

“Không, trở về phòng.” Tiêu Nam Hiên không buông nàng ra, liền ôm nàng không e dè như vậy hướng phòng bước đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.