Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 167: Chương 167: Phát sinh xung đột




Trên đường lớn, ba con ngựa không nhanh không chậm phóng qua .

“Đại ca, sư huynh chúng ta đấu một trận đi.” Thân ảnh nho nhỏ của Triệt nhi cưỡi ở trên lưng ngựa cũng mang tư thế oai hùng.

“Hảo, chúng ta đây liền thử xem khả năng cưỡi ngựa tư thế có tiến bộ hay không.” Tiêu Nam Hiên gật đầu, dù sao trên đường cũng nhàm chán, không bằng thử xem hắn có hay không tiến bộ.

“Ta đây chỉ có thể phụng bồi rồi.” Long Phi cười nói.

“Vậy bắt đầu đi, lần này ta nhất định sẽ không thua các ngươi đâu.” Triệt nhi vừa dứt lời, một tiếng giá, ngựa đã dẫn đầu chạy như bay.

Phía sau Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi cũng đuổi theo sau, ở trên đường lớn toát lên một trận bụi đất.

Vân Phi Tuyết đứng ở trên cây nhìn thân ảnh bọn họ rất nhanh liền biến mất, khóe môi giương lên một chút tươi cười, Triệt nhi thật sự đã trưởng thành, nàng còn nhớ y nguyên tiểu nam hài kia vẫn thích cùng nàng đấu khí, chính là không biết bọn họ muốn đi đâu? Xem phương hướng mà họ đi là cùng một hướng với nơi nàng muốn đến.

“Thiếu chủ, chúng ta cũng nên xuất phát.” Nữ tử áo đỏ phía sau chắp tay nói.

“Ân, đi thôi.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu.

“Huýt huýt…….” Một tiếng thổi từ miệng vang lên, rất nhanh đã có tám con ngựa từ trong rừng cây chạy ra.

Tám thân ảnh lưu loát ngồi lên trên lưng ngựa, nghênh ngang mà đi.

Trên một trấn nhỏ, ba người dắt ngựa chậm rãi tiêu sái đến cửa tửu lâu.

“Đại ca, sư huynh, chạy một ngày rồi, ta đói bụng, cũng mệt mỏi rồi, chúng ta ở trọ đi.” Lời Triệt nhi vừa nói ra, một tiểu nhị liền đi ra đón.

“Ba vị khách quan là nghỉ trọ hay là ở trọ, mời vào bên trong.” Một hạ nhân bên cạnh tửu lâu, vội vàng tiếp nhận cương ngựa trong tay bọn họ.

“Ở trọ, chuẩn bị ba gian phòng khách thượng đẳng .” Long Phi mở miệng phân phó nói.

“Dạ, dạ, mời khách quan đi theo tiểu nhân.” Tiểu nhị cúi đầu khom lưng, vừa thấy khí thế cùng quần áo trên người bọn họ, chỉ biết bọn họ thân phận phi phàm, không phú cũng quý, hầu hạ tốt, còn có thể có chút tiền thưởng.

Thân ảnh bọn họ vừa mới tiến vào trong tửu lâu, mặt khác tám con ngựa đã dừng lại ở cửa tửu lâu.

“Cô nương mời vào bên trong, là nghỉ trọ hay là ở trọ?” Tiểu nhị lại ra đón, nhìn thấy các nàng trước mắt sáng ngời, càng thêm ân cần.

“Ở trọ, chuẩn bị tám gian phòng tốt nhất.” Hồng y cô nương phân phó nói.

“Dạ, dạ, cô nương cùng tiểu nhân lên lầu.” Tiểu nhị nhanh nhẹn ở phía trước dẫn đường.

Vân Phi Tuyết đi trước theo tiểu nhị lên lầu, mà lúc này, Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi mang theo Triệt nhi vừa lúc xuống lầu dùng cơm chiều.

Bốn mắt nhìn nhau, cứ như vậy đối diện lướt qua.

Tim của nàng đang nhảy, đang kịch liệt nhảy, hắn có thể nhận ra nàng hay không? Có thể hay không?

Mà hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, thân ảnh của nàng, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác giống như đã từng quen, mãnh liệt như vậy, không chút suy nghĩ, đột nhiên từ phía sau đã nắm chặt lấy cánh tay của nàng:“Cô nương, xin hỏi chúng ta có nhận thức không?”

“Lớn mật, Đăng Đồ Tử, dám khinh bạc thiếu chủ nhà ta, buông ra.” Bảy nữ tử bên cạnh đều đồng loạt rút kiếm ra chỉ vào hắn.

“Các ngươi làm gì?” Triệt nhi đột nhiên nhảy đi ra, giận dữ trừng mắt nhìn những nữ tử này sử dụng kiếm chỉ vào hoàng huynh.

“Đồ nhóc con, trốn một bên đi, nơi này không có chuyện của ngươi.” Tử y cô nương không cười nhìn hắn nói.

“Ngươi.” Nàng dám gọi hắn là đồ con nít, hơi quá đáng, Triệt nhi tức giận nhìn nàng, định xuất thủ.

Long Phi ở một bên vội vàng giữ chặt hắn nói:“Triệt nhi, không thể vô lễ.”

Vân Phi Tuyết cưỡng chế cảm giác kích động trong lòng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cố thay đổi tiếng nói nói:“Công tử thỉnh buông tay, ngươi nhận sai người rồi.”

Tiêu Nam Hiên nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, thế này mới buông tay ra, khách khí giải thích:“Thực xin lỗi, cô nương, tại hạ không phải cố ý mạo phạm, chỉ cảm thấy cô nương rất giống một người tại hạ quen biết.”

“Thiên hạ to lớn, người tương tự nhau rất nhiều, nếu là hiểu lầm, vậy thì quên đi.” Vân Phi Tuyết thầm nghĩ rời đi, nàng sợ chính mình không đóng kịch nổi nữa, vung tay lên nói:“Chúng ta đi vào.”

Những nữ tử phía sau cùng nhau thu kiếm, hung hăng trừng mắt nhìn Triệt nhi liếc một cái, theo nàng đi lên lầu.

Triệt nhi tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng các nàng, hắn khi nào thì chịu quá loại tức giận này? Người kia đối với hắn không cung kính? Khẩu khí này muốn hắn như thế nào nuốt xuống, chớp mắt, nghĩ đến một chủ ý, xem hắn như thế nào chỉnh các nàng?

“Sư huynh, sẽ không phải là nàng chứ?” Long Phi ở một bên khẽ thở dài, năm năm rồi, sư huynh vẫn không thể quên, yêu tựa hồ so với hận càng mạnh liệt.

“Long Phi, ngươi có cảm giác là thân hình của nàng rất giống không?” Tiêu Nam Hiên vẫn nhìn theo thân ảnh của nàng biến mất ở cầu thang trên lầu, mới quay đầu lại.

“Tựa như nàng nói, thiên hạ to lớn, vô kì bất hữu ( không có chuyện kỳ là nào là không thể xảy ra ), người giống nhau cũng không phải là kỳ lạ, nếu là nàng, nàng vì cái gì không nhận chúng ta?” Long Phi nói.

“Có lẽ, nàng xảy ra chuyện gì?” Tiêu Nam Hiên thì thào tự đoán, như vậy hắn có thể ôm một tia hy vọng.

Long Phi than nhẹ một chút, năm năm rồi, tất cả mọi người, bao gồm cả chính mình đều thấy nàng thật sự đã mất, nhưng mà hắn vẫn là không chịu buông tha.

Dùng xong bữa tối, Tiêu Nam Hiên giúp Triệt nhi đắp chăn tốt rồ nói :“Triệt nhi, hảo hảo ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường.”

“Ân.” Triệt nhi rất quái lạ nhắm mắt lại.

Tiêu Nam Hiên có chút kinh ngạc, hôm nay hắn sao lại nghe lời như vậy, khóe môi mang theo sủng ái, lắc đầu, có lẽ là đi đường mệt mỏi, nhẹ nhàng giúp hắn đóng cửa xong liền rời đi.

Trên giường Triệt nhi nghe được tiếng đóng cửa, liền mở to mắt, nghe được tiếng bước chân bên ngoài dần dần biến mất, lập tức từ trên giường nhảy xuống, nhón tay nhón chân mở ra cửa phòng rồi đi ra ngoài, chạy đến dưới lầu.

“Tiểu nhị, thứ ta cho ngươi chuẩn bị đâu.” Đi xuống lầu đã nghe nói.

“Chuẩn bị tốt rồi, tiểu nhân đi lấy cái đó cho ngươi.” Tiểu nhị nói xong đi hướng ra ngoài sân, rất nhanh lấy ra một cái gói to màu đen, bên trong tựa hồ có cái gì đang lúc nhúc.

Triệt nhi vừa lấy qua đã thấy, lúc này bên trong mấy con rắn đang quấn quanh cùng một chỗ, vội vàng lấy trong đai lưng, tùy tay cho hắn một đỉnh bạc nói:“Cám ơn ngươi, cầm cái này đi.”

Tiểu nhị tiếp nhận bạc, vừa thấy, mười lượng, ánh mắt trừng thật to, vội vàng cúi đầu khom lưng nói:“Khách quan về sau có chuyện, cứ việc phân phó, tiểu nhân nhất định sx làm tốt cho ngươi .”

“Ân, chờ ta có việc sẽ tìm ngươi.” Triệt nhi nói xong cầm gói to màu đen liền chạy lên lầu.

Tiểu nhị cười hì hì nhìn nén bạc trong tay, kẻ có tiền đúng là tốt, mấy con rắn hoang mà cũng có thể đổi mười lượng bạc, nếu có thêm mấy khách nhân như vậy thì tốt rồi.

Triệt nhi nhón tay nhón chân chậm rãi đi đến căn phòng thứ mười, hắn buổi tối cố ý vụng trộm quan sát qua, nhìn thấy tử y nữ tử kia đã vào phòng này.

Lấy ngón tay lặng lẽ đâm vào ô cửa sổ, sau đó đem gói to bỏ vào trong cửa sổ, khóe miệng vụng trộm cười.

“Ngươi đang làm cái gì?” Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm.

Triệt nhi bị dọa vừa quay đầu lại, liền thấy một hoàng y nữ tử đứng ở phía sau, nhanh chóng đứng dậy nói :“Không làm cái gì?”

“A……… Có rắn.” Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng nữ tử thét chói tai.

Hoàng y nữ tử vừa nghe, lập tức rút kiếm hướng Triệt nhi đã đâm đến……

“Làm sao vậy, Tử nhi làm sao vậy?” cửa phòng khách điếm trong nháy mắt đều mở ra, vài nữ tử cùng nhau lại đây.

“Xú tiểu tử này, hắn cư nhiên thả rắn vào trong phòng của ta.” Tử y nữ tử cùng hoàng y nữ tử vừa một bên vây công Triệt nhi, vừa nói.

Vài nữ tử khác nghe nàng nói như vậy, không chút do dự liền gia nhập chiến trường.

“Triệt nhi.” Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi đồng thời sửng sốt, nhìn thân ảnh nho nhỏ bị các nàng vây công, chỉ có thể không ngừng trốn tránh, tâm cả kinh, vội vàng rat ay bảo vệ Triệt nhi.

“Xảy ra chuyện gì? Có chuyện từ từ nói.” Long Phi nói.

“Theo các ngươi người như vậy không có gì hay để nói, nói không chừng chính là các ngươi sai sử.” Hồng y nói, xuống tay không lưu tình chút nào.

Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi nhường các nàng mấy chiêu, thấy các nàng dây dưa không ngớt, chiêu chiêu hung ác, đành phải xuất thủ.

Ba ba ba, đồng thời xuất thủ đánh vào trên vai phải của bảy nữ tử, bảy nữ tử đều lui về phía sau vài bước, giận dữ trừng mắt với bọn họ.

“Sao lại thế này?” Thân ảnh của Vân Phi Tuyết xuất hiện ở phía sau các nàng .

“Thiếu chủ, xú tiểu tử này cư nhiên thả rắn vào trong phòng của Tử nhi.” Hồng y nữ tử hồi bẩm nói.

Triệt nhi thả rắn, ánh mắt Vân Phi Tuyết bắn về phía người đang được Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi bảo hộ ở phía sau .

“Triệt nhi, là thật sao? Ngươi thả rắn vào trong phòng người ta?” Tiêu Nam Hiên một phen lôi hắn ra.

“Là ta, đại trượng phu dám làm dám chịu, chính là ta thả, ai kêu nàng bảo ta nhóc con, ai kêu nàng không tôn trọng ta.” Triệt nhi đúng lý hợp tình nghếch đầu lên, hắn là đúng, là các nàng sai trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.