Cô Dâu Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Chương 2: Chương 2




“Con đã về!”

Sở Sở mệt mỏi đẩy ra cửa nhà, cả người đều mệt mỏi từng bộ phận đều lên tiếng phản đối muốn nghĩ ngơi, dù có chuyện kinh thiên động địa gì, cũng chờ cô ngủ một giấc rồi hãy nói.

Đột nhiên, khóe mắt cô nhìn thấy ngồi yên ở trên ghế sofa là cha mẹ của -

Nhìn thấy trong tay cha cầm điếu thuốc, mặt ủ mày chau, trên bàn trong cái gạt tàn thuốc đều là tàn thuốc tràn đầy; mẹ thì ngồi ở đầu bên kia của ghế sa lon, cầm khăn tay len lén lau lệ.

Sở Nhan ngạc nhiên. Không thể nào? Tin tức cô cùng Chí Kiệt hủy bỏ hôn lễ, bọn họ nhanh như vậy đã biết rồi sao?

Ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm bả vai của bà, cô thử thăm dò hỏi: “Mẹ, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Sở phu nhân lau lau nước mắt, một ngón tay hướng chỗ ngồi phía bên kia, nơi mà người chồng yên lặng không nói gì, rung giọng nói: “Con hỏi ông ấy đó, ông ấy làm chuyện tốt gì nói ông ấy tự mình nói đi!”

Sở Nhan kinh ngạc cô cùng nhìn cha, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho mẹ luôn luôn dịu dàng biến thành bộ dáng như vậy.

“Cha, rốt cuộc là sao?”

Sở Cảnh Thiên im lặng không nói, áy náy tràn ngập trên mặt của ông, trong phút chốc tựa hồ già đi mười tuổi.

Mãnh liệt lo lắng nổi lên đáy lòng, mắt Sở Nhan cùng lúc nhìn qua lại cha mẹ mình đang trước mặt.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng, Sở phu nhân uất ức nghẹn ngào, kéo tay của con gái, nức nở nói:

“Cái người cha tốt này, mượn ngân hàng ngầm năm trăm vạn đi đầu cơ cổ phiếu, chơi vũ nữ, con nói xem, ông ta có còn băn khoăn đến mẹ con chúng ta hay không? tại sao ông ấy là một người chống, một người cha, lại đem chúng ta ép lên đường cùng a...”

Tôn Huyền ánh mắt oán hận, giống như ánh mắt muốn giết người nhìn Sở Cảnh Thiên, thế nhưng ông lại vô lực cãi lại.

Ông dù thế nào cũng không nghĩ ra, vốn nghĩ là muốn nhờ cổ phiếu mà có thể lên hương đổi đời khiến vợ con sống tốt hơn, làm ông mua vào một lượng lớn không nghĩ tới cổ phiếu lại rớt giá thê thảm, cuối cùng biến thành một đống giấy vụn. Đây không phải là lỗi của ông a! Ông vốn là cũng chỉ là muốn cho người nhà một cuộc sống tốt hơn một chút mà thôi.

Về phần người vợ hiền thục dịu dàng, ông cũng không ngờ đến là sự dịu dàng săn sóc, tình yêu của bà, hiển nhiên thật sự là vì tiền của ông, đối với ông căn bản không hề tình yêu!

Sở Nhan sững sờ nhìn cha đang chán nản ngồi yên ở trên ghế sofa, hút thuốc từng cây này đến cây khác, tràn ngập khói mù làm mặt ông trở nên mông lung, không còn bộ dạng người cha nghiêm nghị ít nói thường ngày nữa.

Năm trăm vạn, bọn họ làm sao có thể trả hết món nợ này?

Cuộn mình trên ghế sofa, Sở Nhan kỳ vọng trái đất này, trong nháy mắt bị hủy diệt thôi!

Tại sao một đêm Giáng sinh yên bình, tin tức xấu lại liên tiếp theo nhau mà đến, giống như là chỉ sợ không cách nào đánh sụp được cô vậy?

Kéo tay của con gái, Tôn Huyên dừng nước mắt, thử dò xét hỏi khẽ con gái: “Nhan Nhan, con cùng Chí Kiệt sẽ phải kết hôn, theo ý con, chúng ta trước qua Lâm gia mượn năm trăm vạn để trả nợ trước, chờ mọi chuyện ổn định từ từ trả lại cho bọn họ, như vậy được không?”

Nghe được câu này, Sở Cảnh Thiên vẫn ngồi yên lập tức ngồi thẳng thân thể, mong đợi phản ứng của con gái.

Nhìn sự thiết tha của cha mẹ, trái tim Sở Nhan thoáng qua áy náy.

Cô cực kỳ khó khăn nói: “Cha, mẹ, thật xin lỗi, con cùng Chí Kiệt đã chia tay rồi, vốn định ngày mai mới nói với hai ngươi...”

Lời của cô so với bom nguyên tử còn có lực ảnh hưởng hơn, còn chưa nói hết, Sở Cảnh Thiên mặt đã trắng bệch sững sờ tại chỗ, Tôn Huyên cũng bị đả kích rất lớn trắng xanh cả mặt.

“Cái gì? Con với Chí Kiệt chia tay? Các con không phải sắp kết hôn sao? Tại sao lại chia tay?”

“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, không phải vấn đề ở con, là Chí Kiệt anh ta làm chuyện hư hỏng lại mang tới phòng tân hông của chúng con mà làm, bị con bắt được tai trận. Mẹ nói xem, còn chưa kết hôn liền xảy ra chuyện như vậy, làm sao con có thể xem như không có việc gì xảy ra, làm sao có thể cùng anh ta kết hôn đây?”

Nghe lời nói của con gái, Tôn Huyên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hơi chậm, khuyên cô:

“Chí Kiệt làm như vậy đúng là nó không đúng, nhưng điều này cũng không coi làm chuyện lớn nha, đàn ông nào không vụng trộm an vụn chứ? Cha con không phải là cũng thường ở bên ngoài làm loạn? Gặp dịp thì chơi mà thôi, mắt nhắm mắt mở cũng qua thôi.”

“Đúng vậy, ngày mai con gọi điện thoại hẹn Chí Kiệt đi ăn cơm, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết sao?” Sở Cảnh Thiên cũng phụ họa.

“Cha, mẹ, các ngươi tại sao có thể nói như vậy? Làm chuyện đó lại là với bạn tốt của con, Chí Kiệt sau lưng con cùng cô ấy quan hệ, chuyện này làm sao con có thể xem như không có gì xảy ra được chư?”

Thấy con gái luôn luôn ngoan ngoãn tự nhiên không nghe lời như vậy, Tôn Huyên nhất thời uất ức mù quáng.

“Vậy con liền trơ mắt nhìn ba con, bị mấy tên cho vay nặng lãi kia chém chết sao? Trừ Lâm gia, còn có ai cho chúng ta mượn năm trăm vạn? Không có năm trăm vạn, những tên xã hội đen kia có thể bỏ qua cho chúng ta sao? Nhan Nhan, con tha thứ cho Chí Kiệt đi, để nó giúp chúng ta một lần, trước vượt qua cái cửa ải khó khăn này lại nói...”

Mẹ cứ lẩm bẩm liên tục, làm như vĩnh viễn không biết mệt nhọc là gì, Sở Nhan mệt mỏi cực kỳ bỏ lại một câu: “Năm trăm vạn này con sẽ nghĩ biện pháp, hai người không cần lo lắng. Con rất mệt mỏi, về phòng ngủ trước, ba mẹ ngủ ngon.”

Dứt lời, cô quay người đi lên lầu, không để ý tới tiếng kêu thân nhiều mẹ nữa.

Trở về phòng, đóng cửa lại, cả thể xác và tinh thần của cô mệt mỏi tựa vào trên ván cửa.

Một lát sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếng nói của mẹ từ ngoài cửa truyền đến, mang theo nồng đậm áy náy.

“Nhan Nhan, thật xin lỗi, là mẹ hồ đồ, mẹ không nên bức con như vậy, đừng trách mẹ, được không?”

“Mẹ, con không trách mẹ.”

Mẹ vẫn luôn là dịu dàng, thanh tao lịch sự là một người mẹ tốt, là món nợ nặng nề bất thình lình, làm cho bà sợ hãi.

“Vậy con nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừ, mẹ ngủ ngon.”

Hướng về phía trần nhà trắng như tuyết, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.

Năm trăm vạn, cô tìm đâu ra năm trăm vạn?

Không thể phủ nhận, hướng Chí Kiệt cúi đầu, sẽ là phương pháp thoải mái dễ dàng nhất, nhưng hy sinh tự ái đi đổi lấy năm trăm vạn này, rốt cuộc có đáng giá hay không?

Cắn răng, cô quyết định, vô luận như thế nào, cô đều không cần hướng Lâm Chí Kiệt cúi đầu.

Cô nhất định phải dựa vào năng lực chính mình đi kiếm lấy năm trăm vạn, giúp gia đình vượt qua cửa ải khó này.

* * *

Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cây kim chỉ tám giờ rưỡi, Sở Nhan thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, vẫn còn kịp phỏng vấn.

Nhìn kính chiếu hậu xem kỹ mình, mái tóc chạm vai chỉnh tề buộc ở sau ót, trên mặt trang điểm thanh nhã nhẹ nhàng, nhìn khỏe mạnh lại có thần thái sáng láng..

Hài lòng bước xuống chiếc xe nhỏ của mình, vuốt phẳng lại bộ đồ công sở màu cam trên người, tâm tình của cô cũng nhẹ nhàng theo.

Có câu nói, “Trời không tuyệt đường người”, thật là không tệ. Nhớ tới một tuần lễ trước vừa thất nghiệp lại thêm thất tình u sầu bi thảm, hiện tại thật đáng được xưng tụng là liễu rũ hoa cười, trời cao biển rộng rồi.

Ngày trước một người bạn học cũ quả thật như là Nữ Thần May Mắn từ trên trời giáng xuống, mang đến tin tức về việc ứng tuyển thư ký phụ tá Phó Tổng giám đốc, vì chuyện tiền bạc đã khiến cô nghĩ muốn bể đầu sứt trán, trước tiên vấn đề “Tiền” phải được giải quyết thì con đường cô đi mới thênh thang rộng mở được.

Cô nhất định phải nắm chặt cơ hội này thật tốt!

Vì buổi phỏng vấn hôm nay, cô đặc biệt mặt bộ đồ sang trọng mà ban đầu mua là để tạo ấn tượng thật tốt với bố mẹ Chí Kiệt, chỉ hy vọng làm cho mình có vẻ thành thục lão luyện hơn.

Tiến vào cao óc Tinh Áo, trong lòng của cô thấp thỏm lo âu.

Vì để chuẩn bị cho lệnh triệu tập phần công công tác này, mà một tuần lễ trước, cô đã gặp qua một vài nhân vật của Tinh Áo như trưởng phòng, phó phòng, quản lý, giám đốc bộ phận, vượt qua một chặng đường gian khổ, khổ cực cực kỳ, cho tới hôm nay cuối cùng có cơ hội được ra mắt vị Phó Tổng giám đốc này.

Xã hội bây giờ, muốn kiếm một công việc có đãi ngộ tốt, thật rất khó khăn. Nếu không phải là sau khi tốt nghiệp đại học, Chí Kiệt một mực bắt cô đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho anh trong công ty, đối với các công việc liên quan đều không xa lạ, thì trong cuộc thi tuyển cô ngay lập đã bị loại từ đầu rồi.

Giờ phút này, cô đang ngồi trong phòng thư ký Phó Tổng giám đốc, chờ đợi Phó Tổng giám đốc đại nhân triệu kiến, lấy được vinh hạnh giống cô, còn có bốn vị tiểu thư khác.

Bên trong phòng thư ký của Phó Tổng giám đốc, có ba thư ký khác đang bận rộn, trên mặt bàn mỗi người, đều là nhưng báo biểu, văn kiện cô không rõ.

Loại công việc này, số lượng công việc tỷ lệ thuận với thần kinh suy nhược công việc càng nhiều thì tinh thần càng phải suy nhược. Cho nên nói, tiền lương kếch xù cũng quan hệ trực tiếp với lượng công việc, dù sao trên thiên hạ không có bữa trưa nào là miễn phí.

Nhìn cô gái vào phòng phỏng vấn trước đó từ bên trong phòng ra ngoài, mặt mày xanh xao, trong mắt thậm chí chứa đựng nước mắt, Sở Nhan không khỏi khẩn trương.

“Sở tiểu thư, Phó Tổng giám đốc mời đi vào.” Phụ tá thư ký Lâm tiểu thư, thông qua ống nói điện thoại thông báo ra, đối với cô mỉm cười nói.

“Cám ơn.” Cô cũng bạo dạng cười một tiếng, tinh thần chiến đấu dâng cao hướng cánh của gổ lớn phía trước, thẳng tắp đi tới.

Trời sinh voi sinh cỏ! Chỉ cần có thể qua cửa này thành công, tiền lương cao ngất chính là vật trong túi.

Lễ phép gõ cửa, bên trong cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp có từ tính, rất dễ nghe, tựa hồ còn có chút quen thuộc.

“Vào đi!”

Lấy được đồng ý, Sở Nhan đẩy cửa tiến vào.

Bên trong phòng làm việc rộng rãi hào hoa, một người đứng đó quay lưng lại với cô, lẳng lặng nhìn chăm chú tòa nhà cao tầng Lâm Lập ngoài cửa sổ của thành phố Đài Bắc.

Trên người anh ta là âu phục vàng nhạt, đôi tay giấu ở trong túi quần tây, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp thủy tinh chiếu xuống trên người anh, một vòng ánh sáng nhàn nhạt vây quanh anh, làm cho cả người anh tản ra hơi thở khiến người khác không dám tới gần.

Theo dõi bóng lưng anh, cô chần chờ có nên hay không mở miệng quấy rầy sự trầm tư của anh.

Một hồi lâu, cô đi tới trước bàn, mở miệng nói: “Phó Tổng giám đốc ngài khỏe chứ, tôi tới phỏng vấn...

Khi vị kia Phó Tổng giám đốc chậm rãi xoay người lại, nhất thời tất cả những lời đã đến trên miệng trong một khắc kia, tất cả nghẹn ở cổ họng Sở Nhan, không thốt ra được một chữ.

Anh ta là...

Trác Dương nhàn nhạt cười, thả ra hơi thở trời sanh ưu nhã.

“Sở tiểu thư, cô mạnh khỏe.”

Sở Nhan bộ mặt đỏ lên, sững sờ ở tại chỗ.

“Anh... Anh chính là Phó Tổng giám đốc Tinh Áo?”

Nụ cười trên mặt Trác Dương sâu hơn.

“Sở tiểu thư có ý kiến gì?”

Anh ngồi vào trong chiếc ghế bọc da, cách một khoản rộng của bàn làm việc nhìn thẳng vào mắt cô.

Sở Nhan rũ mắt xuống, hít sâu một cái, liền muốn xoay người rời đi.

Nếu là sớm biết Tinh Áo là công ty nhà anh ta, dù là đại kiệu tám người tới xin cô, cô cũng sẽ không bước vào nơi này một bước.

Thấy cô muốn đi, Trác Dương nhanh chóng toát ra một câu khiêu khích vô cùng: “Tôi bỏ ra năm trăm vạn, mua cô!”

Anh đang nói ngôn ngữ của nước nào à? Tại sao cô nghe không hiểu?

Không quay đầu lại, cô đứng tại chỗ. Nhưng giọng nói của anh tiếp tục truyền đến trong tai, muốn không nghe cũng không được.

“Tôi đã điều tra qua rồi, cha cô cần năm trăm vạn trả tiền nợ ngân hàng ngầm, tôi có thể cho cô năm trăm vạn, điều kiện là - cô! Tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi.”

Đêm hôm đó sau khi chia tay cô, anh mướn thám tử tư tìm kiếm cô, cũng thuận tiện tìm hiểu tình trạng nhà cô, biết khốn cảnh của Sở gia.

Cho nên lệnh triệu tập tới Tinh Áo của cô, cũng là anh âm thầm an bài, một tay thúc đẩy.

Ai kêu cô có một người bạn học đại học, vừa lúc lại đang ở trong công ty Tinh Áo kiếm cơm ăn?

Một câu nói của anh, sẽ làm cho cô gái kia không hề áy náy đem Sở Nhan bán đi. Cô ta chẳng những hao hết môi lưỡi đem Sở Nhan đưa vào Tinh Áo hưởng ứng lệnh triệu tập, còn miễn phí phụ tặng rất nhiều bí mật riêng tư về Sở Nhan!

Quả thật chính mình nghe cũng không thể tin được! Sở Nhan bỗng nhiên xoay người, trong đôi mắt to xinh đẹp dấy lên phẫn nộ hừng hực.

Anh ta coi cô là cái gì? Một sản phần trên thương trường tùy hứng cho người ta kêu giá bán đấu giá sao?

Năm trăm vạn, mà có thể tùy ý mua cô, chà đạp tôn nghiêm của cô? Anh ta nghĩ anh ta là ai?

Mặc dù cô nghèo, nhưng nghèo cũng có chí khí của nghèo!

Nếu cô thật hám làm giàu như vậy, đại khái có thể quay đầu lại đi tìm Lâm Chí Kiệt, tối thiểu cũng chỉ là hy sinh một chút kiêu ngạo mà thôi, cần chi phải đứng ở chỗ này, để cho anh vũ nhục tự ái của cô?

Chưa bao giờ bị người lần đầu gặp mặt khơi lên tức giận không kiềm được, cô hướng về phía anh rống lớn xả hết cơn tức giận.

“Tại sao anh lại điều tra tôi? Có tiền là lớn lắm sao? Anh nghe kỹ cho tôi, tôi hiện tại nói cho anh biết, đừng tưởng rằng có tiền thì cái gì cũng có thể dễ dàng mua được, có rất nhiều đồ cho dù có tiền cũng không mua được. Đừng nói năm trăm vạn, chính là năm ngàn vạn, năm tỷ, tôi Sở Nhan cũng không cần! Nghe rõ chưa?”

Rống xong, Sở Nhan chỉ cảm thấy nói ra được thật sảng khoái. Nặng nề hừ lạnh - một tiếng, xoay người rời đi.

Tốt! Trác Dương khóe miệng nâng lên một chút ý cười, không khỏi vì sự kiêu ngạo của cô mà vỗ tay.

“Sở tiểu thư, tôi thu hồi đề nghị vừa mới rồi, OK? Cô đến Tinh Áo, không phải tới hưởng ứng lệnh triệu tập làm thư ký phụ tá cho tôi sao? Còn chưa có lấy được câu trả lời của tôi, sao lại vội vã rời đi?”

Giọng nói của anh vang lên ở sau lưng cô, mang theo mùi vị hấp dẫn mãnh liệt.

Sở Nhan đứng tại chỗ, cắn răng, buồn bực nói: “Đừng nói với tôi anh lại độ lượng lớn như vậy, chịu cho tôi làm thư ký phụ tá của anh!”

“Tại sao không? Nguyên tắc của Tinh Áo chúng ta, luôn luôn là trọng dụng người tài, nếu cô có năng lực. Bỏ qua vấn đề riêng của chúng ta không nói, cô có năng lực, tại sao tôi lại không nhận cô? Chẳng lẽ cô cho rằng tôi là một người lấy việc công trả thù tư sao?”

Đột nhiên xoay người lại, bộ mặt Sở Nhan không dám tin.

“Anh thật muốn nhận tôi?” Cô trợn to tròn mắt hỏi anh.

“Dĩ nhiên, trừ phi cô cho là mình không có năng lực đảm nhiệm phần công tác này, tự động buông tha, vậy thì lại là chuyện khác.” Trác Dương nhíu mày nhìn cô.

Lòng háo thắng bị anh kích thích, Sở Nhan cằm hơi nhọn vểnh lên thật cao. “Ai nói tôi không có năng lực? Tôi nhất định sẽ đảm nhiệm thật tốt, anh chờ mà xem.”

Trác Dương cười, “Tốt lắm, tôi sẽ chóng mắt mong chờ.”

“Nhưng đầu tiên nói trước, tôi chỉ là làm thư ký phụ tá của anh, anh không được có bất kỳ hành động không tôn trọng nào với tôi, nếu không, tôi lập tức từ chức.” Cô vội vã cộng thêm phần ngoại lệ, chỉ sợ anh còn có cái ý đồ bất lương khác.

“Yên tâm, tôi không phải như cô tưởng là một kẻ khó chịu, lại nói tôi không có thói quen miễn cưỡng người khác, trừ phi bản thân cô nguyện ý, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không đụng một sợi tóc của cô.” Anh hồi đáp hết sức thành khẩn.

Cuộc chiến tình yêu của hai người, vì vậy vén mở màn...

* * *

Chính thức vào làm việc trong Tinh Áo, rốt cuộc Sở Nhan cũng hiểu rõ cái gì gọi là tiền nào của đó, cũng hiểu tiền lương khi làm việc tại Tinh Áo nhiều hơn gấp mấy lần các công ty cũng ngành, phúc lợi cùng cực kỳ tốt, đến tột cùng là tại sao.

Đi làm được nửa tháng, cô hoa cả mắt khi thấy mỗi ngày nhân viên Tinh Áo xoay vòng thi nhau người ngã ngựa đổ.

Ở Tinh Áo, ai cũng đều là tinh anh, không có người nào dư thừa hay rãnh rỗi, cũng không thể đã ăn cơm mà không làm việc, kẻ nào không có năng lực, cũng chỉ có nước cuốn gói mà đi.

Ấn tượng của cô đối với Trác Dương, cũng không còn là cậu ấm chỉ biết ăn chơi. Anh có sức sống, có quyết đoán, có năng lực hạng nhất, thủ đoạn khôn khéo, không chỉ vậy mà còn có tài năng kinh doanh. Tinh Áo dưới sự lãnh đạo của anh, lớn mạnh hơn gấp mấy lần, kinh doanh trên rất nhiều lĩnh vực.

Nhưng muốn hiểu hơn nữa về anh, vẫn là một chuyện rất khó khăn, giống như tâm tình thật sự của anh, luôn được che giấu phía sau nụ cười rực rỡ cùng với đôi mắt lạnh lùng, làm cho ngươi khác vĩnh viễn đoán không ra trong lòng anh đang suy nghĩ gì.

Cô không hiểu Trác Dương, cũng không muốn hiểu.

Nửa tháng nay, mỗi ngày cô đều loay hoay mất ăn mất ngủ, đầu óc choáng váng, trong đầu, trừ công việc vẫn là công việc, các vấn đề khác, cũng không thể dừng lại một giây đồng hồ để suy nghĩ.

Cô quên Chí Kiệt, quên mọi chuyện, thậm chí cũng không còn nghĩ đến chuyện bọn họ sau lưng phản bội mình ngay cả chuyện cha mẹ càu nhàu cô cũng không còn để ý nữa, nhưng duy nhất vẫn nhớ là món nợ năm trăm vạn nặng nề.

Nửa tháng này, Chí Kiệt điện thoại không ngừng, hoa tươi không ngừng được gửi đến, nhưng cô không nhận điện thoại, đổi số điện thoại di động, hoa tươi toàn bộ ném vào thùng rác.

Mẹ đối cách làm của cô rất không tha thứ, không ngừng truyền thụ cho cô cái tư tưởng đàn ông chỉ gặp dịp thì chơi, quan niệm đó là chuyện bình thường, nhưng cô toàn bộ mắt điếc tai ngơ.

Cô không có biện pháp xem tất cả đều như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chuyện mà Chí Kiệt làm, là sự phản bội nghiêm trọng nhất, tình yêu, tình bạn tất cả đều mất hết, tan nát cõi lòng, giống như một quả thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh không cách nào lành lại được, cô không cách nào nhặt lên những mãnh vỡ của lòng mình, làm bộ như không nhìn thấy những vết rách trong lòng.

Tình yêu, tình bạn, tất cả đều đã kết thúc ở khoảnh khắc cánh cửa phòng mở ra, đã không có đường quay trở lại nữa rồi.

“Sở Nhan, cô xem một chút, hợp đồng với đối tác người Pháp này sao lại đánh máy như vậy, tất cả đều là chữ Thác!”

Một sắp văn kiện, và giọng nói lạnh lùng của thư ký riêng của Trác Dương - Liễu Phỉ, cùng nhau chụp xuống đầu.

Giương mắt của Liễu Phỉ xinh đẹp lại lạnh như băng đập vào mi mắt, Sở Nhan mặt mang áy náy, vội vàng nói xin lỗi: “Dạ, thật xin lỗi, tôi sẽ lập tức xử lý.”

“Làm việc phải cẩn thận! Phần hợp đồng này rất quan trọng, Phó Tổng giám đốc tối nay cần dùng tới, cô không biết sao? Chớ ỷ là người mới mà có thể phạm sai lầm, thật không biết tại sao Trác Dương lại muốn dùng loại người như cô, ngay cả việc nhỏ thế này cũng làm không được.

“Hừ! Lập tức đem văn kiện xử lý cho tốt, không được có thêm sai sót nữa! Tinh Áo chúng ta xem trọng nhất chính là tất cả đều phải thật hoàn mỹ.” Lạnh lùng phân phó, trong mắt phượng xinh đẹp của Liễu Phỉ cũng chỉ có cao ngạo.

“Dạ, tôi sẽ lập tức xử lý.”

Người dưới mái hiên, bị khinh bỉ là tất nhiên, Sở Nhan liền nở một nụ cười động lòng người, đem sự kiêu ngạo áp xuống đáy lòng.

Liễu Phỉ quay đầy nghênh ngang dẩm giày cao gót ra khỏi phòng thư ký, đi về phía phòng Phó Tổng giám đốc nơi làm việc của Trác Dương.

Cô vừa đi, hai người khác cùng là thư ký phụ tá như Sở Nhan, rối rít oán trách.

“Cái gì sao? Cô ta nghĩ lại xem mình có năng lực gì, có tư cách nói người khác, cứ thích vạch lá tìm sâu.” Lâm Nhao Nhao bỏ xuống lịch hành trình đang xủa lý trong tay nói.

Một người khác cũng là thư ký phụ tá Phương Dĩnh cũng lên tiếng phụ họa: “Cô ta ỷ vào cùng Phó Tổng giám đốc có giao tình đặc biệt, cô ta cho rằng mình sẽ là bà chủ tương lai, vênh mặt hất hàm sai khiến, ai biết Phó Tổng giám đốc có thể vừa lên giường xong một lần, liền một cước đá cô ta hay không?”

“Tôi cũng thấy thế, Phó Tổng giám đốc mới sẽ không thể không biết nhìn người như vậy đâu, Sở Nhan, cô nói đi?” Lâm Nhao Nhao hỏi cô.

Trù, thế nào ngọn lửa nhanh như vậy liền đốt tới chỗ của cô rồi? Đang xử lý hợp đồng Sở Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Các cô đang nói cái gì?” Không phải là người thích quan tâm thị phi, cô không thể làm gì khác hơn là giả vờ ngây ngốc. “Chính là Liễu Phỉ đó, cô nói xem Phó Tổng giám đốc có thể để mắt tới cô ta hay không, thật muốn cưới chết được?”

Một củ khoai lang cực kỳ phỏng tay lại bị hất tới đây, Sở Nhan xấu hổ cười cười, bộ dạng như bị làm khó.

“Tôi vừa mới vào Tinh Áo, đối với mấy chuyện này không quan tâm cũng không biết nhiều lắm..., tôi cũng không rõ.”

“Thật là, Sở Nhan vừa mới vào, làm sao biết những thứ này, cùng là không nên hỏi cô rồi.”

Sau đó, hai người liền thảo luận với nhau, Lâm Nhao Nhao nói Phó Tổng giám đốc ngày hôm trước khen ngợi tóc cô đen nhánh rất đẹp, Phương Dĩnh cũng lập tức đáp lấy ngày hôm qua lúc gặp qua Phó Tổng giám đốc, anh ta nói cô so với trước kia thon thả hơn...

Sở Nhan cúi thấp đầu, tầm mắt giằng co trên hợp đồng ở trên bàn, lại một chữ cũng không nhìn nổi, trong lỗ tai không ngừng tràn đầy những câu đối thoại của bọ họ.

Cái gì, cái tên đàn ông kiêu ngạo này, ỷ vào lớn lên đẹp trai một chút, trong nhà có tiền một chút, đến đâu cũng câu dẫn trái tim ngây thơ của thiếu nữ! Đầu tiên là đêm hôm đó cô Khâu tiểu thư hung hăng, dã man không hiểu chuyện, ở đây lại có một cô thư ký mắt mọc trên đỉnh đầu, đem mình coi là Phó Tổng giám đốc phu nhân!

Thật là đàn ông kẻ thù của phụ nữ chỉ biết đi gieo họa!

Sở Nhan đầy lòng căm phẫn, im lặng khẽ nguyền rủa, cầm trên tay bút bi làm như chiếc đao, không ngừng đâm mạnh vào lòng quân địch.

“Sở Nhan, cô làm sao vậy?”

Lâm Nhao Nhao bị bộ dáng của cô hù, nhìn cô.

Sở Nhan đột nhiên hồi hồn, nặn ra một nụ cười, lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.