Cô Dâu 24h: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!

Chương 3: Q.3 - Chương 3: Chân tướng!




Người vừa đi vào là một người đàn ông tương đối tuấn lãng, nên hình dung về anh ta như thế nào?

Gương mặt cực kỳ tuấn tú với sống mũi cao, tuy làn da trắng như bạch ngọc nhưng lại mang theo hơi thở phái nam thành thục rõ ràng. Trên người mặc một bộ tây trang màu đen đuôi tôm càng nổi bật lên thân hình thon dài, tư thái ưu nhã lỗi lạc, chẳng khác nào một Bá tước đến từ cung đình châu Âu, lại giống với hình ảnh Quân tử dịu dàng như ngọc ở Trung Quốc cổ đại. Hai phong cách rõ ràng bất đồng , nhưng tụ trên người của anh, không những không khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt, mà ngược lại, chỉ có kích động than thầm về ma pháp của tạo hóa.

Nhưng những điều đó cũng chưa tính cái gì, đẹp nhất vẫn chính là đôi mắt kia, trong con ngươi mỏng màu xanh dương lưu chuyển ánh sáng mị hoặc, như tích tụ toàn bộ biển cả mênh mông, đáy mắt tỏa sáng, lấp lánh dải tinh tú mênh mông, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú, mang theo nụ cười thản nhiên. Toàn thân toát ra vẻ dịu dàng quý phái giống như sóng biển xanh thẳm nhộn nhạo, mở rộng vòng tay ôm lấy bảo vật trân quý nhất, an ủi, che chở, bảo vệ người mình yêu thương. Người đàn ông này, xác thực có bản lãnh để cho người ta thần hồn điên đảo.

Người đàn ông này là ai? Có lẽ nhiều người đã đoán được rồi, có lẽ vẫn còn đang bị anh ấy mê hoặc, nhưng không sao, chúng ta cứ từ từ đi tìm câu trả lời.

Người đàn ông kia trên môi nở nụ cười chậm rãi đi tới, cúi người xuống, đón lấy cậu nhóc đang chạy như bay đến, sau đó nghiêng người hôn lên mặt cậu bé mấy cái, tạo nên âm thanh "Moa! Moa!" vang dội.

"Cha, con nhớ cha muốn chết á!", cậu nhóc vui vẻ nói.

Người đàn ông nghe thấy thế liền bật cười nói: "Tiểu Mễ có ngoan không, có chọc mẹ tức giận hay không?".

"Dĩ nhiên không có rồi! Con chính là một thân sĩ mà!". Tiểu Mễ chống hai cánh tay mập mạp nhỏ bé lên hông, tuyên bố rất hùng hồn. Nhưng chiếc quần yếm bị rớt một chiếc cúc, công thêm cả chút cát dính trên áo chính là bằng chứng tố cáo thuyết phục nhất.

Xoa xoa mái đầu ngắn ngủn, người đàn ông cười cười, sau đó ôm cậu bé đứng lên, nhìn về phía Tô Lưu Cảnh, nở một nụ cười mê người: "Lưu Cảnh, anh đã về!".

Tô Lưu Cảnh không keo kiệt chút nào đáp lại anh bằng nụ cười xinh đẹp, ấm áp: "Thiên Kỳ, hoan nghênh trở lại!". Đúng vậy, anh chính là Thương Thiên Kỳ, Bàn tay của Thượng đế trong truyền thuyết, người được xưng tụng là ông Vua không ngai của giới thiết kế, mà nay lại là người tiếp quản của Tập đoàn tài chính khổng lồ. Anh, đã lần lượt lập nên kỳ tích, quả thật có thể vang danh sử sách. Nhưng một người như vậy, mỗi khi về tới đây, lại trở thành một người đàn ông bình thường, chỉ là một người đàn ông nhớ nhung vợ yêu cùng con trai của mình.

Hai người họ nhìn nhau cười, tràn đầy ăn ý. Trong mấy năm qua, bọn họ sống chung lâu ngày, đã sớm quen thuộc với đối phương, mà anh không chỉ từ bốn năm trước mà hiện tại vẫn luôn coi cô như trân bảo, tình yêu dành cho cô chỉ có tăng thêm chứ không hề phai nhạt.

Đôi mắt to hoạt bát của Tiểu Mễ chợt ánh lên tia tinh quái, ghé miệng vào bên tai Thương Thiên Kỳ lặng lẽ nói mấy câu, hai cha con nháy mắt với nhau, dường như đã đạt thành cam kết nào đấy. Tiếp sau đó Tiểu Mễ vươn cánh tay mập mạp hướng về phía mẹ mình làm nũng nói: "Mẹ, ôm ôm. . . . . ."

Tô Lưu Cảnh biết tỏng lòng dạ xấu xa của con trai nhà mình, lại nhìn vẻ mặt giả vờ vô tại đáng thương của Tiểu Mễ và Thương Thiên Kỳ, bất đắc dĩ cười cười, sau đó đi tới ôm hai đứa bé còn chưa trưởng thành .

Bạn học Tiểu Mễ hạnh phúc được kẹp ở giữa, miệng cười rộng đến tận mang tai. Được cha mẹ ôm, thật tốt!

Người giúp việc xinh đẹp nhìn một màn gia đình hạnh phúc, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên, biết ý lui ra, lưu lại cho bọn họ một không gian riêng.

Ánh mặt trời từ cửa sổ hắt vào, chiếu lên một nhà ba người, thật ấm áp mà hạnh phúc.

Cuối cùng, cảnh ấm áp đó lại bị tiếng gõ cửa có tiết tấu phá vỡ, Mary đưa nắm tay lên môi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở rằng mình đã đến. Bốn năm qua, Mary lại càng trở nên xinh đẹp hơn, toàn thân tản mát ra một loại sức quyến rũ khiến cánh đàn ông khó có thể cưỡng lại. Trên người là bộ đồ công sở màu đỏ vừa vặn, khiến thân hình tiêu chuẩn có lồi có lõm hiển hiện rõ ràng, mái tóc thật dài uốn xoăn cùng với đôi môi đỏ mọng gợi cảm, quả thật quyến rũ cực kỳ.

Nhưng Thương Thiên Kỳ lại không hề dừng lại trên người cô ta thêm mấy giây, chỉ chỉ tay ra hiệu cho cô ta đến thư phòng chờ mình, sau khi trêu đùa Tô Lưu Cảnh và Tiểu Mễ mấy câu mới thong thả đi vào.

Cửa thư phòng vừa đóng lại, vẻ mặt dịu dàng cùng săn sóc của người chồng, người cha chuẩn mực được anh lập tức thu liễm lại. Xác thực, kể từ khi tiếp nhận chiếc ghế lãnh đạo gia tộc, anh đã sớm từ từ quen thuộc với quy tắc của thế giới này, cũng đã quen che giấu biểu tình chân thật của bản thân ra đằng sau chiếc mặt nạ lạnh lùng.

Mary nhìn vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của anh, trong lòng lại âm thầm đau nhói, cô ta đã đi theo anh nhiều năm, nhưng thủy chung ngay cả một nụ cười của anh cũng không lấy được. Cô ta âm thầm tự giễu, ngay sau đó khổ sở nhếch môi: Mary nữ vương được vô số đàn ông theo đuổi, được giới truyền thông xưng tụng là đóa hồng có gai, vì thế cô đáng vênh mặt kiêu ngạo, chứ không nên ở chỗ này một lòng hướng về người đàn ông đã có đối tượng của mình?

"Tình huống như thế nào? Bên kia vẫn chưa buông tha sao?". Thương Thiên Kỳ đứng ở cửa sổ đưa lưng về phía cô ta hỏi.

Bên kia, tất nhiên là muốn ám chỉ Hình Hạo Xuyên và Nghiêm Hàn Dư.

Mary lập tức thu lại tâm tình, lão luyện trả lời: "Chỗ Nghiêm Hàn Dư không thành vấn đề, dù sao anh ta chỉ là một người không có thế lực. Chân chính khó giải quyết chính là Hình Hạo Xuyên, anh ta vẫn không ngừng phái người tìm kiếm tin tức Tô Lưu Cảnh , đây đã là lần thứ tư trong năm nay cố gắng đột phá chướng ngại vươn bàn tay đến chỗ anh dò xét, nhưng bọn họ vẫn chưa tra được nơi này, xin anh yên tâm!". Cô ta vốn là một thư ký ưu tú, cũng là cộng sự ăn ý, hơn thế nữa chính là một người phụ nữ đầy đủ lý trí nếu không Thương Thiên Kỳ cũng sẽ không để cho cô ta biết rõ tình huống mà vẫn còn ở lại bên cạnh mình.

Thương Thiên Kỳ đưa lưng về phía cô ta, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng từ trong gọng nói rõ ràng nghe ra một tia không vui: "Hình Hạo Xuyên, vẫn chưa buông tay. Hệ thống an ninh ở nơi này cần phải được tăng cường nhất quyết không cho bất luận kẻ nào phát hiện ra sự tồn tại của nó. Mặt khác, tìm cho tôi một căn nhà ở Pháp, sau đó đưa một cô gái ra làm bia đỡ đạn, dời toàn lực chú ý của Hình Hạo Xuyên qua đó!".

Bất luận thế nào, anh sẽ không để cho Hình Hạo Xuyên tìm được Tô Lưu Cảnh! Còn lại một năm, chỉ cần một năm nữa thôi, Lưu Cảnh liền triệt triệt để để thuộc về anh rồi !

Mary nhìn một bên sườn mặt của anh, trong lòng biết chắc anh lại đang nghĩ đến Tô Lưu Cảnh rồi, miệng tự nhiên khô khốc, ngay sau đó cúi đầu đáp một tiếng: "Vâng", rồi đi ra ngoài.

Cửa phòng được đóng lại, trong thư phòng chỉ còn dư một mình anh, Thương Thiên Kỳ di chuyển ánh mắt xuống dưới cửa sổ, nhìn Tô Lưu Cảnh và Tiểu Mễ vui vẻ chơi đùa với nhau, trong con ngươi nhuốm đầy lo lắng dần dần thả lỏng.

Bốn năm trước, sau khi Tô Lưu Cảnh bị xe đâm, ai cũng không biết cô được anh lén dấu đi. Lúc ấy toàn thân cô đều là máu bị đưa vào bệnh viện, bác sĩ còn thông báo cô đang mang thai. Lúc ấy cảm giác của anh là gì? Sấm sét giữa trời quang! Đúng! Chính là từ này. Khi đó, thế giới của anh đều nhuốm màu tuyệt vọng.

Lúc ấy bác sĩ đều nói, đứa bé này không giữ được, cơ thể người mẹ suy yếu, lại bị thương như thế căn bản không có biện pháp để sinh tồn, nhưng thật thần kỳ, sinh mệnh chỉ bé bằng hạt đậu yếu ớt đó thế nhưng lại thật quật cường, vẫn gian nan tồn tại, còn khiến Tô Lưu Cảnh hôn mê suốt một tuần lễ.

Một tuần sau, khi cô mở đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch ra, câu đầu tiên nói ra lại chính là: "Anh là ai?". Qua mấy giây khiếp sợ, trái tim anh lại lại đập lên rộn rã, một ý nghĩ tà ác từ từ bắt đầu nảy sinh.

Nhìn xem, trời cao công bằng cỡ nào chứ, ở lúc con người ta bị mất đi một thứ gì đó lại được đấng tối cao tặng cho một vật khác để đền bù. Nhìn xem, đây nhất định món quà lớn nhất mà trời cao ban tặng cho anh, khiến cho tất cả bắt đầu lại lần nữa, tặng cho anh một Tô Lưu Cảnh thuần khiết như tờ giấy trắng.

Cô bị mất trí nhớ thì như thế nào? Cô có con thì sao? Anh vẫn có thể cho cô hạnh phúc lớn nhất thế giới!

Trong nội tâm, một con thú tà ác thú đang không ngừng giật dây, khích lệ, khiến anh vừa khiếp sợ, vừa do dự, lại vui vẻ, vì vậy không hề chần chừ thêm phút giây nào nữa, liền dứt khoát ra quyết định.

Anh hao tổn tâm cơ tiêu hủy bệnh án của cô, giấu đi tất cả tin tức, thậm chí còn mang cô ra khỏi nước, lấy một thân phận hoàn toàn mới để tiếp tục cuộc sống. Đúng vậy, anh hẳn rất ích kỷ, lần đầu tiên anh lại ích kỷ như thế, nhưng nếu như có thể lấy được Tô Lưu Cảnh, thì cho dù có ích kỷ thế nào đi nữa, ác ma thế nào đi nữa, anh đều có thể làm được!

Anh lừa cô, nói rằng trước đây bọn họ là người yêu của nhau, gạt cô nói Tiểu Mễ là con của bọn họ, còn lừa cô rằng bọn họ sắp kết hôn.

Thời điểm đó, Tô Lưu Cảnh tựa như tờ giấy trắng, tất cả đều mặc cho anh tô vẽ. Nhưng nhìn thấy cô thuần khiết không chút tì vết cơ hồ có thể nhìn thấy cả nội tâm bên trong cùng với phản ứng bài xích theo bản năng thì anh thấy hơi do dự một chút.

Trong nháy mắt cảm thấy thật e ngại, đúng vậy, anh e ngại, ngại rằng nếu một ngày nào đó cô khôi phục trí nhớ, thì cô sẽ hận anh như thế nào?

Vì vậy anh mới do dự, do dự xem có nên tiếp tục tiến hành kế hoạch tiếp theo hay không. Cuối cùng thì anh cũng thỏa hiệp, thỏa hiệp với đôi mắt trong suốt nhìn thấy tận đáy kia của cô.

Anh nói: "Bây giờ, em không nhớ anh cũng không sao, anh có thể cho em thời gian năm năm, năm năm này anh sẽ ở bên cạnh em, giúp em khôi phục trí nhớ, mặc kệ em có thể nhớ lại hay không, đến lúc đó chúng ta vẫn sẽ kết hôn, được không?". Anh quyết định đánh cuộc một lần, đánh cuộc năm năm này trời cao rốt cuộc có thể sẽ giúp mình lần nữa hay không.

Cô tin, cũng đồng ý với anh, hơn nữa đối với biểu hiện của anh càng thêm áy náy, áy náy vì mình đã quên mất người mà mình đã từng yêu.

Vậy mà hôm nay, đã bốn năm qua đi rồi, còn một năm nữa thôi, bất luận như thế nào, anh đều không cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.