Cổ Cầm Dị Truyện

Chương 9: Chương 9




Chương 9

Editor: Leo Sing

Giải thưởng ở lầu Yên Vũ được nâng lên, dùng một ngàn lượng bạc trắng để tìm người.

Toàn bộ Giang Nam đều truyền tai nhau câu chuyện lạ này. Một cây thất huyền cầm vô cùng hoàn hảo lại không thể đánh ra tiếng, nếu ai có thể đánh vang được thì có thể thoải mái cầm ngay một ngàn lượng bạc trong tay. Không riêng gì người ở thành Kim Lăng, ngay cả các văn nhã sĩ giỏi đàn cầm ở hai châu Tô, Hàng cũng đều đến thử một lần. Có kẻ vì tiền thưởng, có người vì hiếu kỳ cây đàn cầm quái dị này.

Lúc này tin tức về cây đàn cầm kỳ lạ được lan truyền rất rộng, bởi vì có người liên tưởng đến chuyện ngày trước từng có người chết chìm để lại cây cầm câm này. Đàn cầm của người đã khuất vốn thường mang điềm xấu. Huống chi sau khi nghe nó tấu vang xong một khúc người đó liền chết ngay lập tức, khiến câu chuyện thêm phần quỷ dị. Nay lại có người giống trống khua chiêng, treo giải ngàn lượng bạc để tìm người có thể tấu vang nó. Liền có kẻ lắm mồm nói rằng: cây đàn cầm này, chỉ e có người tấu vang xong liền trở thành người chết, đừng vì ngàn lượng bạc mà đánh mất mạng mình.

Lời đồn tung ra dọa lui không ít người nóng lòng muốn thử. Nhất thời trên lầu Yên Vũ thanh tĩnh hơn nhiều. Trong lúc ngẫu nhiên cũng có người trong vùng Giang Nam đến xem thử cầm. Khi gảy thử nhưng cầm không vang, họ cũng giống như Trác Dật Phi, cầm đàn lên kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, khi nhận thấy cây đàn này không có chỗ nào để chê thì tặc lưỡi thở dài than kỳ lạ rồi rời đi.

Ngày hôm đó trời sắp hoàng hôn, Trác Dật Phi gói gém cây đàn lại để chuẩn bị hồi phủ thì có một người lạ bước lên lầu.

Gia đinh đã xuống dưới lầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xe ngựa, đồng thời cũng đã đóng cửa lại rồi. Thế nhưng sao người này lại có thể vào được bên trong?

Ân Nhược Dương đi lên trước, “Vị gia này, thật sự xin lỗi, chúng ta. . . . . .”

Lời còn chưa dứt liền đột nhiên khựng lại, người kia quay sang trừng mắt nhìn hắn, khí lạnh trong con ngươi đâm thẳng lên người, khiến toàn thân hắn cứng đờ.

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang tiếng sấm sét, mây đen mù mịt, tuyết rơi trắng xóa, một trận mưa to bão tố ầm ầm. Bầu trời chớp mắt đen như mực, bên trong lầu Yên Vũ tối om mờ mịt, không có một chút ánh sáng nào.

Trong bóng đêm, chợt thấy một đường hào quang dẹp tựa như tia chớp được chém ra từ tay phải người nọ, hướng thẳng đến Trác Dật Phi.

“Dật Phi.” Ân Nhược Dương vội vàng lao tới, nhưng không cản được tia lửa điện dữ dội như vậy. Hắn trơ mắt nhìn tia chớp kia đánh trúng. . . . . . Không phải đánh trúng Trác Dật Phi, mà là đánh trúng cây cầm trong lồng ngực của hắn.

Một kích này hiển nhiên dùng lực rất mạnh. Trác Dật Phi loạng choạng té ngã, hai tay buông lỏng không thể ôm chặt được cây cầm. Cây đàn cầm lăn xuống đất, đột nhiên giống như một vật thể sống bình thường bay vụt ra ngoài cửa sổ.

Người nọ xoay tròn thân mình, hai bàn tay khẽ múa, chớp lát cửa sổ bốn bên đều đồng thời khép chặt lại. Cây cầm không tìm được lối ra, chỉ có thể sang Đông về Tây, cố gắng né tránh tia chớp được bắn ra từ trong tay người kia. Đến lúc không thể trốn được thì dây đàn rung rinh bắn ra một đợt hào quang chống cự lại. Cứ như vậy, một người một cầm đấu pháp nhau liên tục.

Ân Nhược Dương lao đến bên cạnh Trác Dật Phi, kéo hắn trốn vào góc phòng. Hai người đều vừa kinh vừa sợ nhìn một màn trước mắt. Ân Nhược Dương vô cùng kinh hãi, hắn sớm đoán được cây đàn này có điều gì đó rất khác thường, nhưng lại không ngờ đến dị tượng như vậy. Trở thành một vật thể sống đấu pháp với người khác.

Sau một hồi đấu pháp dữ dội, sức mạnh của cầm yếu ớt hơn nhiều, tia chớp trong tay người kia càng chém càng mạnh, mắt thấy nó sắp làm nổ tung toàn bộ chốn này.

“Cầu quỷ sai khai ân, tha cho ta một mạng.”

Cầm đột nhiên lên tiếng, là một giọng nói của một cô gái.

“Dao Cơ, ngươi nên sớm đến cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà mà chuyển thế đầu thai. Bị nhốt cô độc dưới hồ hơn trăm năm, chịu cảm giác như thế ngươi còn chưa nếm đủ sao?”

“Quỷ sai khai ân, Dao Cơ còn có một cọc tâm sự chưa hoàn thành. Cầu xin ngài cho ta thêm một chút thời gian.”

“Cho thêm một chút thì cho được bao lâu, nếu ngươi có tâm nguyện chưa hoàn thành, ta cũng không thể ngồi đợi chờ ngươi mãi được. Ngươi mau chóng rời khỏi cây đàn cầm ra, ngoan ngoãn theo ta trở về Địa phủ báo danh, đừng đến làm phiền hà người khác.”

“Dao Cơ muội đừng đi, muội cứ trốn ở chỗ này của ta. Có lẽ ta không đánh lại quỷ sai, nhưng quỷ sai cũng không có biện pháp hàng phục được ta. Hắn không thể cưỡng ép được để bắt muội đi. Tu vi năm trăm năm của ta không phải là đồ bỏ đâu.”

Trong cầm lại phát ra giọng nói của một cô gái khác. Ân Nhược Dương trợn mắt lên, hắn kinh hoàng khó hiểu.

“Đồng Mộc Tiểu Mị, ngươi cũng đừng cố chấp che chở cho nàng ta. Để nàng ta chuyển thế đầu thai trở lại làm người phàm, đối với nàng ta không có chỗ nào xấu cả. Kiếp trước đã qua rồi, vừa quay lại đã hơn trăm năm. Sao vẫn còn si ngốc không quên tình cũ. Đúng thế, ta không có cách nào để hàng phục được ngươi. Nhưng nếu ngươi vẫn khăng khăng cố chấp, ta sẽ gọi người đến hàng phục ngươi. Đến khi đó, Dao Cơ sẽ phải buộc theo ta về Địa phủ báo danh, mà tu vi của ngươi chỉ sợ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Dao Cơ, ngươi đừng để liên lụy đến người khác.” Quỷ sai lại lặp lại câu nói trên.

Dao Cơ im lặng.

Đột nhiên trên cầm phả ra một luồng sương khói tạo thành một bóng dáng trong suốt. Bóng dáng dần dần biến lớn lên, trong chớp măt, đã biến thành một thiếu nữ thướt tha yểu điệu, trang phục mỹ lệ, dung nhan tuyệt diễm. Ánh sáng bao quanh nàng tỏa quanh bốn vách tường.

Người này là Dao Cơ? !

Bởi vì Dao Cơ yêu sâu đậm người tình kiếp trước, nên nàng không chịu hiển lộ chân thân trước mặt nam tử xa lạ khác. Trác Dật Phi nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng, trong lòng thầm tấm tắc, không hổ là ái thiếp của Hầu phủ ngày xưa, dung mạo khuynh thành tuyệt thế vô cùng. Ân Nhược Dương nhìn thấy cũng giật mình.

“Dao Cơ, tại sao muội lại đi ra ngoài?”

Cầm lại bay lên, vòng quanh đến trước mặt người của nàng. Bên trong cây cầm phát ra giọng nói chứa đầy lo lắng.

“Lục Đồng, muội không thể làm liên lụy đến tỷ.”

“Chúng ta đã làm tỷ muội với nhau hơn trăm năm, nói cái gì liên lụy hay không liên lụy. Sao muội lại nói ra những lời lẽ khách sáo đến vậy? Cho dù liều cả cái mạng năm trăm năm tu vi này, ta cũng sẽ không để cho quỷ sai dễ dàng bắt lấy muội đi.”

Tiếng nói vừa dứt, thân cầm đột nhiên phát sáng mãnh liệt, hào quang chói lòa khiến cho Trác Dật Phi và Ân Nhược Dương đều phải vội vàng che mắt lại. Họ chỉ nghe thấy bên tai có tiếng đánh nhau ầm ỹ, cuối cũng tình huống xung quanh mới trở nên yên tĩnh lại. Hai mắt họ dần dần khôi phục lại thị lực bình thường thì bên trong lầu Yên Vũ đã yên tĩnh vắng lặng, không có một bóng người. Ngoại trừ hai người bọn họ cũng chỉ còn cây đàn cầm đang nằm lặng lẽ ở trên sàn.

Trác Dật Phi nhào lên trước, ôm lấy cầm đến: “Lục Đồng, Lục Đồng. Dao Cơ, Dao Cơ. Các nàng còn ở đó không?”

Gọi suốt một hồi mới nghe thấy một giọng nói yếu ớt đáp lại: “Trác công tử, khi nãy Lục Đồng đã dùng hết toàn lực đánh lùi quỷ sai. Hiện giờ tu vi bị hao tổn rất nặng, nên giờ không còn sức để trả lời lại công tử.”

“Nàng có khỏe không, có thể hay không có việc?”

“Tỷ ấy cần yên lặng tĩnh tu thêm mấy ngày. Trác công tử, nhờ công tử mang cây cầm này thả chìm xuống nơi ánh trăng rọi xuống ở Sấu Tây Hồ. Ta và Lục Đồng cần phải trở lại hồ nước mấy ngày liền.”

“Được.” Trác Dật Phi vội vàng làm theo.

***

Sau khi thả cây đàn cầm chìm xuống Sấu Tây Hồ, liên tiếp mấy ngày Trác Dật Phi đều u sầu, ngẩn ngơ như mất hồn mất vía.

“Dật Phi, trông huynh u sầu phiền não như vậy là vì lo lắng cho Quỷ hay cho Mị ở trong cây cầm đó?”

Trác Dật Phi liền nói không kịp suy nghĩ: “Đương nhiên là Lục Đồng. Tu vi của nàng bị hao tổn rất nặng, ta cảm thấy lo lắng cho nàng. Trước kia bởi vì bị Tần Tình cưa xuống làm đàn cầm khiến công sức tu luyện của nàng như củi ba năm thiêu một giờ. Nay lại bởi vì thay Dao Cơ đẩy lùi quỷ sai mà chịu tổn thương tu vi rất nặng. Lẽ nào đây là kiếp số của Lục Đồng.”

Sau sự việc Ân Nhược Dương và Trác Dật Phi gặp quỷ sai ở trong lầu Yên Vũ, Trác Dật Phi cũng không giấu giếm hắn nữa, ngồi kể lại toàn bộ mọi chuyện cho hắn nghe.

“Ta từng nói cây đàn cầm này rất kỳ quái, cũng may tuy nó kỳ quái, nhưng cũng không đáng sợ. Chỉ là một Quỷ, một Mị không hề có lòng muốn hại người. Chẳng qua là. . . . . .”

“Chẳng qua cái gì?”

“Chẳng qua, người và quỷ vốn khác đường, huynh không nên có giao tình quá sâu đậm với họ.”

Ân Nhược Dương nói vậy có hàm ý riêng. Ý tứ của hắn tất nhiên là muốn nhắc nhở bạn tốt đừng nảy sinh ra tình yêu nam nữ với Quỷ, Mị. Hắn cảm thấy Trác Dật Phi dường như rất quan tâm Lục Đồng kia hơn bình thường.

Trác Dật Phi không cho là đúng: “Dao Cơ là một Quỷ nữ thâm tình nặng nghĩa. Lục Đồng là một tiểu Mị lương thiện, nghĩa hiệp. Ngay cả người phàm tục cũng không bằng các nàng. Không thể không quen biết.”

Ân Nhược Dương bất đắc dĩ thở dài. Chỉ phải dùng Xuân Nùng để cảnh tỉnh hắn: “Chớp mắt nữa cũng gần đến cuối năm rồi, huynh nên dồn tâm trí để chuẩn bị hôn sự đi.”

Nhắc tới hôn sự, Trác Dật Phi chợt nhớ tới một chuyện .”Nguy rồi, mấy ngày trước Xuân Nùng có bảo Lục Nhi đến tìm ta, muội ấy nói có chuyện muốn nói với ta. Mỗi ngày ta bận rộn chuyện ở trong lầu Yên Vũ nên quên mất. Cũng may có huynh nhắc ta, ta phải nhanh chóng đến chỗ muội ấy một lát. Nhược Dương, huynh cứ ngồi ở đây đi. Ta đi rồi về ngay, muội ấy hẳn là muốn nhờ ta giúp muội ấy đến hội chùa mua vài món đồ chơi thú vị. Mỗi lần mua về cho muội ấy con búp bê, con tò he, muội ấy đều vui vẻ nhận liền.”

Trác Dật Phi vừa nói vừa vội vàng đi ra ngoài, để Ân Nhược Dương ở lại một mình bên trong. Nhớ tới Xuân Nùng, hắn luồn tay vào trong lồng ngực lấy túi hà bao kia, đặt bên chóp mũi khẽ ngửi, mùi hương ngọt ngào của bàn tay mềm ấy dường như vẫn còn đọng lại trong mơ hồ. Đầu óc mơ màng ngẩn ngơ, như nhìn thấy người con gái yêu kiều mềm mại đứng ở trướt mặt, từng nét nhăn mày, nụ cười đều hút hồn người. . . . . .

Ân Nhược Dương xuất thần không biết bao lâu. Nghe được tiếng bước chân vang tới, Trác Dật Phi đã trở lại. Sắc mặt hắn hơi kỳ lạ, ánh mắt tỏ vẻ hoang mang.

“Dật Phi, làm sao vậy?”

Trác Dật Phi im lặng thật lâu, chỉ đứng ngẩn ra.

“Chẳng lẽ biểu muội huynh làm khó huynh, muốn huynh mua cho nàng thứ khó tìm lắm à?”

“Nhược Dương. . . . . .” Trác Dật Phi ngừng một chút, cuối cùng cũng nói cho bạn tốt nghe: “Xuân Nùng nói. . . . . . Muội. . . . . . muội ấy chỉ coi ta như là huynh trưởng mà thôi.”

Ân Nhược Dương chấn động, bỗng nhiên đứng dậy: “Cái gì? Muội ấy nói như thế. Chẳng lẽ ý của muội ấy là . . . . . là . . . . .”

Hắn lắp bắp không nói nên lời, Trác Dật Phi gật đầu: “Ý của muội ấy là không muốn kết hôn với ta.”

Trăm triệu lần cũng không nghĩ được, một cô gái nhỏ nhắn nhu nhược như vậy lại bộc phát chủ trương như thế. Nàng không muốn cuộc hôn nhân này, nhưng lại không đi bộc bạch trước với mẫu thân và cậu mợ. Mà đã thú thật suy nghĩ của mình với biểu ca, mong muốn giành được sự đồng ý và tha thứ của hắn. Nếu như hai người đều không đồng ý cuộc hôn nhân này, thì trưởng bối hai bên cũng không thể nói gì hơn.

Ân Nhược Dương chấn động. Hắn biết bây giờ hắn nên đến nói an ủi Trác Dật Phi vài câu, tuy nhiên ngay cả một chữ hắn cũng không nói được. Giờ phút này, lòng hắn cũng rối loạn, hoang mang vô cùng.

Trác Dật Phi không nói gì thêm nữa, chẳng qua sắc mặt hắn càng thêm bối rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.