Có Biển

Chương 23: Chương 23: Xăm ở nơi mọi người đều thấy được




Sau rằm tháng giêng coi như hết Tết, gia đình ông Trần đi du lịch biển về, tiệm hạt dẻ cũng hoạt động trở lại, Diệp Tiểu Thuyền nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi, quay lại “đứng bếp” cho tiệm hạt dẻ.

Cửa hàng tiện lợi cách tiệm hạt dẻ không xa, trước kia Tạ Tố không để ý thấy Diệp Tiểu Thuyền là vì không thích ăn hạt dẻ, cũng ghét nhất mấy trò phải xếp hàng để mua đồ. Đối với gã, thứ này thu hút bởi mùi hương, nhưng bắt gã xếp hàng quá mười phút thì cũng chẳng còn đủ thơm để níu kéo.

Thế mà hiện tại—

Tạ Tốn cũng gia nhập đoàn người xếp hàng, dài cổ nhìn Diệp Tiểu Thuyền: “Chà, sao mà thơm thế!”

Dĩ nhiên trong hàng không chỉ có mình Tạ Tốn ngắm Diệp Tiểu Thuyền.

Năm nay Tết muộn, vừa ra Tết đã bắt đầu nóng lên, lúc rang hạt dẻ Diệp Tiểu Thuyền còn mặc ít đồ hơn hồi trước, qua một lớp áo phông đen mỏng, chỉ cần dùng sức liền hiện ra những đường cơ trên cánh tay.

Người như thế, muốn người ta không chú ý cũng khó.

Ngày nào Tạ Tố cũng đến mua hạt dẻ, vào làm qua một lần, tan làm lại qua một lần nữa, mỗi lần 20 đồng, nguyên ngày 40 mươi đồng.

Qua một thời gian, ngay cả ông Trần cũng để ý, tranh thủ lúc thay ca kéo Diệp Tiểu Thuyền vào hỏi: “Cái tên mặc đồng phục của cửa hàng tiện lợi kia là bạn con à?”

Diệp Tiểu Thuyền không muốn giải thích nhiều, trả lời kiểu nước đôi: “Vâng.”

“Rốt cuộc nó tính làm gì vậy?” Ông Trần nói: “Đến ủng hộ cửa hàng mình hả?”

Diệp Tiểu Thuyền đã chuẩn bị đi, quét mắt lại thấy Tạ Tố đứng chờ đối diện cửa hàng, bèn nói với ông Trần, “Con sẽ nói chuyện này với anh ta.”

Hồi Tết bị Diệp Tiểu Thuyền từ chối xong, Tạ Tố cũng không chịu từ bỏ, ngược lại còn luôn miệng tỏ tình, cứ rảnh rảnh là chạy sáng tiệm hạt dẻ.

Diệp Tiểu Thuyền thì vẫn một mực lãnh đạm, dứt khoát từ chối thẳng thừng, cũng không định cho gã bất cứ cơ hội nào.

Thấy Diệp Tiểu Thuyền đi về phía mình, Tạ Tố phất tay cười nói đầy phấn khởi, “Hôm nay được phát tiền thưởng, tí sẽ mời cậu bữa lẩu.”

Diệp Tiểu Thuyền đến cách Tạ Tố ba bước thì dừng lại, “Ngày mai đừng đến nữa.”

Tạ Tố có vẻ ngoài thư sinh hiền lành, dễ tạo thiện cảm như anh trai hàng xóm, nghe vậy lập tức trợn tròn mắt, “Tại sao?”

Diệp Tiểu Thuyền thờ ơ: “Tôi đã nói rồi, chúng ta không có kết quả.”

“Nhưng tôi muốn theo đuổi cậu.” Tạ Tố giấu hai tay trong túi áo khoác, thản nhiên đáp lại, “Cậu từ chối là quyền của cậu, tôi tiếp tục hay không là tự do của tôi.”

Diệp Tiểu Thuyền hơi cau mày.

Hắn để mặt không biểu tình đã khiến người ta thấy hung hãn, nhíu mày vào thì lại càng thêm dữ.

Tạ Tố lại chẳng mảy may sợ hãi, hừ nhẹ một tiếng, “Tôi để ý cậu trông thì dữ, nhưng kì thực là một người rất lương thiện.”

Diệp Tiểu Thuyền chôn chân tại chỗ mất mấy giây, sau đó quay người hướng đến trạm xe.

Tạ Tố vẫn nói với theo: “Cậu chỉ bảo ngày mai đừng đến, chứ không có nói về sau đừng đến nha! Tôi sẽ còn tới nữa!”

Khách trên bus vẫn ít như trước, ra đến gần ngoại thành, cả xe chỉ còn lại mình Diệp Tiểu Thuyền.

Diệp TIểu Thuyền nhìn ra cảnh đường dần biến hoang vu, nghĩ đến Tạ Tốn, lại nghĩ đến mình.

Hắn cảm thấy cách Tạ Tố đeo bám mình vô lí như vậy thật phiền. Cho nên với Thiện Kiều, bị mình đeo bám hẳn cũng chẳng vui vẻ gì.

Rời đi là đúng.

Mỗi ngày Diệp Tiểu Thuyền đều muốn nhắc mình như vậy.

Phải thế mới cưỡng lại được mong muốn về Viễn Thành nhìn Thiện Kiều, mới có thể thuyết phục bản thân tiếp tục sống một cuộc sống không có Thiện Kiều.

Bus đã vào bến, Diệp Tiểu Thuyền vẫn cứ thần người ra. Lái xe gọi liên tiếp ba lần “Đến rồi” hắn mới kịp phản ứng, vội vàng rảo bước đến cửa xe, “Cho cháu xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì!” Lái xe tầm trung niên mập mạp, cũng chính là người chúc Diệp Tiểu Thuyền “Ăn Tết vui vẻ” hôm bữa, “Mệt à? Mệt thì mới thất thần như thế chứ hả. Bác có lố cà chua nhà trồng này, bà nhà vừa đưa xong mà chưa mang về được, cậu cầm mấy quả về mà ướp đường ăn cho tỉnh.”

Diệp Tiểu Thuyền vội vàng từ chối, nhưng lái xe đã vui vẻ lấy ra bốn quả từ trong sọt.

“Khách khí cái gì, cùng là người vất vả mưu sinh, hỗ trợ được gì cho nhau thì cứ hỗ trợ thôi. Cả một sọt to như thế này, để hỏng cũng tiếc.”

Diệp Tiểu Thuyền cầm theo cà chua về nhà, cùng cả một gói cá khô sò điệp khô ông Trần cho, nói là đặc sản miền biển, khi nào nấu canh thì bỏ vào một ít, ăn không khác gì đồ tươi.

Đến Lâm Thành mới nửa năm, phần lớn đều gặp được người tốt.

Diệp Tiểu Thuyền thở dài.

Nghĩ lại thì trước kia cũng chẳng gặp phải quá nhiều người xấu, chỉ là hắn vẫn luôn chăm chú vào Thiện Kiều, mà bỏ qua mọi thiện ý xung quanh.

Lại một lí do chứng tỏ rời khỏi Thiện Kiều là đúng.

Diệp Tiểu Thuyền nhìn gương mặt lạnh lùng của thanh niên trong gương, nghĩ bụng, lại thuyết phục được bản thân thêm một lần.

Đầu tháng tư, mọi người đã bắt đầu chuyển sang đồ mùa xuân, áo đen dài tay của Diệp Tiểu Thuyền biến thành ngắn tay, có khi còn chỉ mặc tấm áo ba lỗ.

Tạ Tố vẫn thường xuyên chạy tới, nhưng không phải ngày nào cũng mua hạt dẻ.

Diệp Tiểu Thuyền vẫn tận lực bơ hắn, nhưng khi nào phiền quá cũng sẽ nói lại vài câu.

Và lần nào cũng khiến Tạ Tố mừng tấp tểnh.

“Mai cậu được nghỉ phải không?” Tạ Tố đi theo Diệp Tiểu Thuyền ra bến xe, “Cửa hàng cho vé xem phim với một bữa ăn miễn phí, mai tôi cũng được nghỉ đấy, đi xem chung ha.”

Diệp Tiểu Thuyền nói: “Không đi.”

“Èo vô tình thế!” Tạ Tố ngoài miệng phàn nàn nhưng cũng không tỏ ý tức giận. Vừa có xe xuất phát cách đây không lâu, cho nên một lúc nữa mới có chuyến tiếp theo. Diệp Tiểu Thuyền phải đợi xe, Tạ Tố liền được dịp nói như súng liên thanh, cũng chẳng quan tâm đối phương có đáp lại hay không.

Diệp Tiểu Thuyền nói: “Anh mà không về đi là hết bus đấy.”

Tạ Tố đáp: “Ờ đúng, sắp hết xe rồi. Hôm nay tôi không làm ca tối, bắt taxi thì không đòi bồi hoàn được.”

Diệp Tiểu Thuyền không nói gì.

Tạ Tố cười nói: “Cho nên Tiểu Thuyền à, nói cho tôi kế hoạch của cậu ngày mai đi. Cậu nói xong tôi sẽ đi đón bus luôn, cậu không nói thì tôi đành bắt taxi thôi vậy. Đều chỉ là người làm thuê, tôi cũng chẳng dư dả gì.”

Diệp Tiểu Thuyền chẳng việc gì phải áy náy với Tạ Tố, nhưng để gã ở lại lải nhải cũng không phải chuyện tốt.

“Tôi định đi xăm.” Diệp Tiểu Thuyền nói.

Tạ Tố kinh ngạc, “Xăm? Ở đâu ở đâu?”

Diệp Tiểu Thuyền nhíu mày, “Anh về được rồi đấy.”

Tạ Tố quả nhiên không gặng hỏi nữa, chỉ nói: “Mai tôi đi cùng cậu!”

Diệp Tiểu Thuyền cũng chẳng để ý, nhưng sáng sau ra khỏi nhà mới phát hiện Tạ Tố nói được làm được—gã quả thực đã đợi sẵn ở trạm bus duy nhất gần nhà hắn.

“Đi thôi!” Tạ Tố nói: “Cùng đi xăm với cậu, coi như chúng ta hẹn hò.”

Diệp Tiểu Thuyền không cách nào đuổi người đi, đành vác theo cái đuôi lẵng nhẵng này đến một tiệm xăm tên Abyss trong trung tâm thành phố.

Hắn đã liên hệ với cửa hàng này từ trước, cho nên vừa đến liền có người dẫn vào phòng xăm luôn.

Tạ Tố cũng sắm một chân theo vào.

Thợ xăm còn rất trẻ, cũng không nhiều lời với Diệp Tiểu Thuyền, nhìn bản vẽ xong là bắt tay vào chuẩn bị luôn.

“Ưng hả?” Tạ Tố cảm thán không thôi: “Soái vậy!”

Diệp Tiểu Thuyền từ từ nhắm mắt, không phản ứng lại.

Hắn muốn xăm hình ưng giương cánh, ở ngay trên cổ, nơi tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, nhưng không ai biết ưng tượng trưng cho điều gì.

Chỉ mình hắn mới biết, ưng là Thiện Kiều.

Hắn muốn xăm hình ảnh của người mình yêu, xăm ở nơi mọi người đều thấy được, xăm ở nơi mạch đập dữ dội nhất, xăm ở điểm trí mạng hoàn toàn lộ ra bên ngoài.

Hình không lớn, nhưng cạnh cổ là nơi yêu cầu kĩ thuật cao, mất rất nhiều thời gian vì thợ xăm cần cẩn thận từng chút một. Diệp Tiểu Thuyền nhớ mãi từng mũi châm vào da thịt đau nhói.

Thực chất hắn có chút thích loại đau này.

Cả thợ xăm lẫn Diệp Tiểu Thuyền đều không thích nói chuyện, Tạ Tố tự nói tự nghe một hồi cũng mệt, gật gà gật gù trên ghế mãi đến lúc nghe được động tĩnh mới tỉnh lại.

Xăm xong, cánh ưng hiện lên đầy sinh động bên cổ Diệp Tiểu Thuyền, phối hợp với style mặt nhỏ đầu đinh của hắn lại càng thêm soái.

“Trời ơi!” Tạ Tố nói: “Tiểu Thuyền, tôi hối hận rồi, đáng ra tôi không nên đến đây với cậu, giờ lại càng đổ cậu thêm mới chết!”

“Tsk—” Thợ xăm lạnh lùng trầm mặc nãy giờ rốt cục bật ra một tiếng cười.

Tạ Tố bất mãn, “Cậu cười gì chứ?”

Thợ xăm như thiếu niên bất lương, “Anh không thấy rõ ràng là anh trai này không có hứng thú với mình à? Thế mà vẫn cố đâm đầu? Đúng là ngốc.”

Tạ Tố quạc lại: “Tôi vui là được, ảnh hưởng gì đến cậu?”

Diệp Tiểu Thuyền đứng trước gương, nghiêng đầu nhìn cánh ưng cạnh cổ, nửa phút sau, khẽ lắc đầu cười cười.

Một lời “Tôi vui là được”, có thể chống đỡ biết bao nhiêu khao khát đơn phương.

Từ khi có thêm hình xăm, Diệp Tiểu Thuyền còn được để ý nhiều hơn trước. Tình hình buôn bán của tiệm hạt dẻ cũng càng ngày càng tốt, vào đến hè, ông Trần tăng lương cho Diệp Tiểu Thuyền thêm 1000.

Cộng với lì xì hồi Tết và tiền kiếm được ở cửa hàng tiện lợi, Diệp Tiểu Thuyền đã dành dụm được gần 30000, số tiền này còn quá ít để bắt đầu kinh doanh, kể mà mua một chiếc van làm chuyển phát nhanh thì cũng không tệ, nhưng Diệp Tiểu Thuyền không muốn làm công việc vận chuyển này nữa.

Hắn muốn bắt đầu một sự nghiệp của riêng mình, hơn nữa cũng đã tìm được đầu mối.

Viễn Thành lại vào mua du lịch, Có Biển tuyển thêm hai nhân viên tình nguyện, đều là thanh niên Kazak.

Nói là nhân viên tình nguyện, nhưng thật ra Thiện Kiều vẫn trả lương cho họ, không giống nhưng nhà nghỉ thanh niên khác.

Gần đây Thiện Kiều thường ở lại căn phòng gác mái ở Có Biển, hiếm khi về chung cư Bách Diệp.

Hình Châu nói trên điện thoại: “Diệp Tiểu Thuyền kia rốt cục là ai mà khiến cậu để tâm dữ vậy, tìm người ta cũng hơn nửa năm rồi!”

Thiện Kiều dựa vào lan can, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, trầm giọng nói: “Có tin tức gì à?”

“Năm đó còn ở trong quân đội, ai là người đã nói mình không có ràng buộc, lúc nào cũng sẵn sàng hi sinh vì Tổ quốc hả?” Hình Châu là chiến hữu của Thiện Kiều, trước cùng công tác ở đội đặc công biên phòng. Khác với phần lớn đội viên khác, Hình Châu vốn là một cậu ấm, được gia đình quẳng đến biên cương để tôi luyện rèn giũa, đến khi giải ngũ đã không kém cạnh bất cứ người lính đặc chủng nào.

Thiện Kiều là người anh em thân thiết đã cùng hắn vào sinh ra tử, cùng trải qua đặc huấn, cùng tránh bom thoát đạn, đại khái là kiểu “Tôi còn sống nhất định sẽ không để cậu chết” này kia. Giờ Thiện Kiều muốn tìm người, hắn đương nhiên sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.

Nhưng điều mà hắn không hiểu, là tại sao Thiện Kiều lại cố chấp đi tìm một người đến vậy.

Thậm chí còn là một cậu trai chẳng máu mủ ruột thịt gì.

“Là tôi.” Thiện Kiều cũng không phủ nhận, một lời chặn ngay họng Hình Châu.

“Đệt!” Hình Châu văng tục một tiếng, nhưng cuối cùng cũng đành thỏa hiệp, “Diệp Tiểu Thuyền ở Lâm Thành, Lâm Thành dưới Tây Nam, đứng rang hạt dẻ thuê.”

Thiện Kiều hơi nheo mắt, khói thuốc dài tan vào trong gió.

“Tin tức tôi cũng báo cho cậu rồi.” Hình Châu hỏi: “Giờ cậu định làm gì?”

Thiện Kiều dập thuốc, một lát sau đáp: “Tôi đến xem xem em ấy thế nào.”

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.