Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 180: Chương 180: Mập mờ trong phòng làm việc




Editor: Bỉ Ngạn Hoa

Dọc theo đường đi, Dạ Thiên Ưng chỉ sợ người khác thấy được khuôn mặt mê người của Ngô Hiểu Dao, chỉ đành phải gia tăng bước chân hướng đến phòng làm việc.

Anh thật sự không chịu nổi, tại sao Ngô Hiểu Dao có thể câu hồn người khác như vậy chứ? Quả thật giông snhuw một con hồ ly nhỏ, bao sao đàn ông không khống chế được ham muốn nguyên thủy nhất. Nhưng thật may mắn, anh đã ra tay trước, khóa chặt cô bên cạnh mình.

Anh may mắn mới tìm được Ngô Hiểu Dao sau 12 năm ròng rã, rốt cuộc “Có công mài sắt, có ngày nên kim” tìm được cô, nếu như anh tìm cô muộn mấy năm, anh không giám tưởng tượng mình sẽ làm ra loại tình huống như thế nào.Là vật quý hiếm thấy, là vật ngon miệng, nào ai khác khiến anh muốn giữ cô lại đây?

Ha ha, Dạ Thiên Ưng thật sự cảm ơn tên bạn trai đầu tiên đã không ra tay với Dạ Thiên Ưng, hơn nữa cười nhạo cái tên ngu ngốc ấy, một người xinh đẹp như vậy lại không biết giữ gìn? Quả thực là ngu ngốc!

Dọc theo đường đi , Ngô Hiểu Dao suy nghĩ tới sự trêu chọc của Dạ Thiên Ưng đối với mình là như thế nào? Cô có thể hình dung ra được cái dáng vẻ mê loạn của chính mình, quá xấu hổ, rất xấu hổ. . . . . .

Rõ ràng cô không hi vọng bước đi bước tiếp theo, nhưng thân thể lại phối hợp nhịp nhàng với Dạ Thiên Ưng. Cô sao vậy? Chẳng lẽ não bộ và cơ thể không liên kết với nhau? Tại sao cơ thể mình lại để mặc sự trêu chọc của anh, không nghe theo sự chỉ đạo của não bộ. Tiếp tục như vậy, cô sợ mình sẽ khuất phục trước sự mê hoặc của anh!

Không bao lâu, bọn người Dạ Thiên Ưng đang đến phòng làm việc của anh, anh nhẹ nhàng đặt Ngô Hiểu Dao lên giường mình, vẻ mặt của anh vừa nghiêm túc vừa bất mãn, giọng nói trở nên cứng rắn: "Nếu như em không muốn anh nhốt em cả đời bên anh, thì nhớ, tất cả của em đều thuộc về anh, bao gồm dáng vẻ mê người của em."

Cô ngẩn người, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Mình cũng không muốn như vậy đó nhé, nhưng ai biến mình thành thế hả? ? ? Bây giờ người ta lại đi trách mình ?

"Anh có thể để ý tới em một chút được không?" Cô tức giận ngồi dậy chất vấn Dạ Thiên Ưng.

"Không được mạnh miệng!" Dạ Thiên Ưng giận dỗi . Anh biết mình không nên giận cô, không nên lớn tiếng với cô, anh không nên lộ cái mặt trách cứ này với cô, càng thêm, cô lộ ra vẻ mặt đẹp như vậy, anh rất hài lòng.

Nhừng vừa nhớ tới khuôn mặt của Lăng Thánh Quân lúc nãy, anh ghen.

Cái người đàn ông bá đạo này, xem ra chỉ hy vọng cô chấp nhận được anh , vì tất cả của cô là của anh!

Nhưng Ngô Hiểu Dao nào biết những thứ này? Cô có cmar giác mình quá oan uổng, mới vừa nãy còn rất tốt, rồi Dạ Thiên Ưng lại thay đổi đến chóng mặt, bây giờ càng lớn giọng với cô nữa chứ?

Thiệt là! Anh luôn đối xử với cô như vậy, một lúc tốt, một lúc xấu! Ai chịu nổi cái dạng vậy chứ! Hừ! ! !.

"Anh không biết nói lý mà!" Nói xong, cô tức giận muốn lao xuống giường.

Nhưng Dạ Thiên Ưng lại ôm cô lại lên giường. . . . . .

Vẻ mặt của anh không ôn hòa, không dịu dàng, mà là lạnh lẽo đến kinh người, giờ phút này trong lòng anh, sự chiếm giữ đã thay thế nơi ấy rồi.

Dạ Thiên Ưng không một tia dịu dàng hôn lên bờ môi Ngô Hiểu Dao, vô cùng thô bạo.

Cau mày, cô cảm giác Dạ Thiên Ưng bây giờ giông y chamg người trong quá khứ, đôi tay ra sức chống cự: "Buông em ra! ! Buông em ra đi! ! !"

Dạ Thiên Ưng tức giận ngẩng đầy lên nói với cô: "Nói, về sau em chỉ thuộc về mình anh!"

Nhìn cái tình huống bất thình lình này, lại nghe cái câu nói bá đạo của anh nữa. Cô buồn cười, cũng muốn khóc. . . . . .

Buồn cười, là bởi vì cô cảm thấy Dạ Thiên Ưng rất quan tâm mình, thật rất hiếm khi.

Muốn khóc, là bởi vì bây giờ Dạ Thiên Ưng quá rất kinh khủng, hơn nữa sự ham muốn chiếm giữ của anh quá mạnh mẽ. . . . . .

"Vậy sau này anh chỉ thuộc về em sao?" Ngô Hiểu Dao nói ra câu này như một đứa trẻ ngay thơi, một đôi mắt to tròn trong vắt, vẻ mặt cũng rất là đáng yêu.

Ha ha, nhìn cái vẻ đơn thuần của cô, sự nóng nảy vốn có của anh tiêu tan tức khắc, anh làm sao với đứa trẻ ngây thơ trong sáng này đây?

Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ cười cười, khẽ hôn lên cái trán cô một cái, nét dịu dàng đọng lại trên mặt: "Đúng rồi, sau này anh chỉ thuộc về em , Ngô Hiểu Dao."

Nhìn sự dịu dàng của Thiên Ưng bây giờ, cảm nhân đôi mắt chân thành của anh, cô vô cùng cảm động. . . . . . Khẽ mỉm cười, dùng giọng nói nghịch ngợm trả lời câu hỏi trước đó của anh: "Được rồi, vậy sau này em chỉ thuộc về anh thôi."

Nghe xong, Dạ Thiên Ưng nhíu mày, trong giọng nói có chút khinh bỉ: "Tại sao anh lại có cảm giác câu nói của em chả kiên định chút nào?"

"Do em đang suy nghĩ mà!" Cô nghịch ngợm nói xong, lẽ lưỡi nhìn Dạ Thiên Ưng.

Nhìn cái người nghịch ngược trước mắt mình, Thần Long nhanh chóng mút lấy đầu lưỡi của cô, đôi tay không ngừng xoa nắn bên eo cô, để trừng phạt sự trêu đùa của cô bây giờ. . . . . .

Cơn ngứa như điểm chết của cô, quả thật so với sự trêu chọc của Dạ Thiên Ưng ban nãy càng khiến cô mê loạn. . . . . .

Cô nghiêng đầu tránh né, cả người không ngừng giãy dụa, cười không giống cười, khóc cũng không giống khóc, cầu xin anh: "Cứu mạng! ! ! Cứu mạng! ! !"

"Hôm any kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu đâu." Dạ Thiên Ưng cười xấu xa nhìn cô, đôi tay càng dùng thêm sức xoa xoa người cô.

"Em không tin!" Ngô Hiểu Dao khiêu khích, càng lớn tiếng kêu lên: "Cứu mạng! ! Cứu mạng ! !"

Trước đây cô kêu bao nhiêu lần cũng có ai tới cứu cô đâu chứ ? Thế nhưng lần. . . . . .

Cửa phòng làm việc Dạ Thiên Ưng lập tức “Rầm” một cái, mở tung ra! ! !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.