Chuyện Đau Đầu Của Bạch Liên Hoa Tiên Sinh

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Nguyện vọng tốt đẹp của Yêu Nghiệt cuối cùng cũng vẫn bay vào không khí, đồng thời bên kia còn có Bạch Liên Hoa mơ mơ hồ hồ lập kế hoạch nào đó.

Từ sau ngày nghe Yêu Nghiệt “tỏ tình”, Bạch Liên Hoa cảm thấy bản thân hình như có chút không hợp lý. Anh vốn luôn lạc quan hướng về phía trước thì lúc Quỷ Súc thỉnh thoảng xuất hiện lại làm anh có chút dao động, anh phát hiện hình như mình có chút ghét Quỷ Súc.

Thế này không đúng!

Trước mặt Bạch Liên Hoa ai cũng như ai!

Cho dù là một khách hàng hắc đạo ba ngày hai lần đến mua mắt kính, anh cũng có thể dùng tâm trạng bình thường để đối đãi! Quan trọng nhất là, nếu Qủy Súc tiếp tục đến, như vậy Yêu Nghiệt và y không phải có thêm cơ hội sao?

Chỉ là. . . . . . .

Quả nhiên vẫn không thể thích nổi . . . . .

Mấy ngày qua chỉ có một sự kiện làm tâm tình Bạch Liên Hoa tốt lên, từ trong miệng Yêu Nghiệt và Quỷ Súc anh biết được đại khái sau khi uống say mình đã làm gì. Đầu tiên là giúp đỡ một học sinh trung học, sau đó xử lí đám thiếu niên hư hỏng, sau đó nữa một mình đi vào hắc bang, làm cho hơn hai mươi đàn em dưới tay Quỷ Súc đều hoàn lương, nhịp nhàng uyển chuyển theo tiết tấu luôn. Chỉ tiếc hôm đó Quỷ Súc không có ở đó, nếu không có thể ngay cả y cũng. . . . . .

Vì vậy mà việc chịu trách nhiệm và gì đó cũng không thể nói được. Bạch Liên Hoa đối với “công tích vĩ đại” của mình không thể tự hào, ngược lại còn có cảm giác phiền lòng.

Đại khái là vì cảm thấy lựa chọn của Yêu Nghiệt không đáng đi . . . . .

Cái người tên Quỷ Súc đó nhìn thế nào cũng không thấy giống một người bạn trai tốt.

Bạch Liên Hoa thở dài. Hôm nay, anh hưởng thụ cái cảm giác mất bình tĩnh khó có được. Quỷ Súc là lão đại hắc đạo, đương nhiên không có khả năng ngày nào cũng đến thăm cửa hàng, tần suất xuất hiện đại khái hai ba lần, chỉ cần là lúc y không đến, hiệu suất làm việc của Bạch Liên Hoa đều cao hơn. Nhưng nếu so sánh với trước kia, công trạng rõ ràng vẫn giảm đi, thế nên tối hôm nay Yêu Nghiệt rõ ràng cực kì hưng phấn tìm anh nói, từ trước đến giờ hôm nay là ngày đầu tiên cậu so gần bằng anh.

Bạch Liên Hoa nhận ra mình càng ngày càng thích nhìn Yêu Nghiệt cười, cho dù là cười từ tâm hay là nụ cười lễ phép mang theo chút không đứng đắn dùng để đối đãi khách hàng, tất cả đều để lại dư vị thật lâu trong lòng anh.

Tiếp tục như thế là không được!

Đứng ở quầy mặt kính lấy tay vẽ ra một cái hình tam giác, sau đó nhẹ nhàng lau hai cái. Bạch Liên Hoa thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể phát triển thành tình tay ba, nhưng lỡ như Yêu Nghiệt có thể thay đổi quyết định ban đầu, thì cũng có thể . . . . .

Mình rốt cuộc đang nghĩ cái chuyện gì vậy! Đợi thật sự tới ngày đó rồi có muốn cũng không muộn! Hiện tại phải nên chúc phúc cho Yêu Nghiệt, hi vọng cậu ấy đạt được tình yêu chứ?

Bạch Liên Hoa vực tinh tần, đi đến chỗ một khách hàng vừa vào cửa: “Ngài đây, xin hỏi ngài cần gì?”

“Tôi vốn định mấy tuần trước lấy mắt kính nhưng vẫn không có thời gian.”

Bạch Liên Hoa trừng mắt nhìn, đột nhiên nhớ tới, người đàn ông này không phải là người này đó muốn quyến rũ Yêu Nghiệt, à không, mém chút nữa bị Yêu Nghiệt quyến rũ sao.

“Được. Xin chờ một lát, có thể đưa hóa đơn cho tôi không, tôi sẽ đi tìm.”

Bạch Liên Hoa tìm một hồi lâu mới tìm được mắt kính của người nọ, sau đó yên lặng điều chỉnh gọng kính.

“Tốt lắm, xin ngài đi thử vài bước. Lần mang kính đầu tiên mắt sẽ có chút không thích ứng, điều này rất bình thường.”

“Rất rõ.” Người đàn ông trung niên cười cười, “Lần trước cậu nói có hẹn, không biết hôm nay có thể hân hạnh uống một ly cà phê?”

“Thật xin lỗi, tôi không có thói quen hẹn gặp với người đã kết hôn.” Bạch Liên Hoa thoáng nhìn qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của người nọ.

Người đàn ông trung niên xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim. “Vợ tôi đã mất nhiều năm, thói quen thì vẫn không thể bỏ, hơn nữa không mang theo có thể dẫn đến rắc rối. Nói thực ra, tôi cảm thấy anh và vợ tôi rất giống nhau cho nên tôi mới muốn cùng anh tâm sự, cũng không có ý gì khác.”

Đàn ông lớn tuổi khi nói chuyện luôn làm cho người ta cảm thấy sự thành khẩn, toàn thân tỏa ra sự bao dung, Bạch Liên Hoa bỗng cảm thấy hai má nóng lên.

“Đương nhiên, nếu chúng ta thật sự nói chuyện hợp nhau, tôi nghĩ tôi sẽ chủ động theo đuổi cậu.” Đối phương cười bổ sung.

Bạch Liên Hoa cắn cắn môi: “Buổi tối khoảng chín giờ rưỡi tôi mới có thể đi.”

“Không sao, tôi cũng có việc phải làm. Một lát nữa ở bên ngoài đợi cậu được không? Người đàn ông mỉm cười nói, tay ghi số điện thoại của mình.

“Vậy gặp lại sau!” Bạch Liên Hoa cũng cười, “Ngài. . . .”

“Cao Kiền, gọi tôi là Cao Kiền.”

Cao Kiền nghĩa là Cán bộ cao cấp nhưng mà dài quá nên . . . .

Xe của Cao Kiền là một chiếc xe con màu xám bạc, có lái xe ngồi bên trong. Chờ đến khi Bạch Liên Hoa lên xe, Cao Kiền mới bắt đầu khách khí nói ra một địa điểm. Xe con vững vàng chạy dưới đèn đường sáng trưng, cuối cùng dừng ở bên một con đường rạp bóng cây.

Chỗ này nhìn sơ không giống quán cà phê. . . . . . .

Bạch Liên Hoa lúc vào cửa đã nghĩ, so với mấy quán Star Buck đầy đường, nơi này trông càng giống một câu lạc bộ tư nhân. Cửa được làm từ những thanh sắt nhìn có vẻ đã cũ, trên mặt của hai cái cột đều có những hình ảnh điêu khắc nhỏ, phía sau cửa biệt thự là lối kiến trúc phong cách thực dân, ánh sáng ấp áp rơi trên bức tường, nhìn chung vô cùng tĩnh mịch thanh lịch.

Cao Kiền hình như là khách quen của nơi này, vừa vào cửa liền đi thẳng đến lầu hai. Tầng trên toàn bộ được xây thành một quán cà phê, chỗ ngồi được sắp xếp khéo léo để ngăn cách , các khách hàng sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau, đồng thời cũng có được nhiều không gian riêng. Tại phòng lớn này chỉ có ba bốn người ngồi, trong đó có hai người đúng lúc nhìn thấy Cao Kiền đi lên, nhưng cũng chỉ là nhìn, không tỏ vẻ gì khác nữa.

Cao Kiền dẫn Bạch Liên Hoa đến một chỗ ngồi gần cửa sổ. Không cần chọn món đã có người đưa hai ly cà phê thơm thuần đến. Bạch Liên Hoa ngửi hương cà phê, cảm thấy mệt nhọc của một ngày làm việc đã giảm đi không ít. Anh nâng cái chén lên, nhấp một ngụm nhỏ.

“Cậu thật sự rất giống vợ của tôi.” Cao Kiền than nhẹ một tiếng, “Cậu, nếu không vội, có muốn nghe tôi nói về cô ấy một chút không?”

Bạch Liên Hoa gật gật đầu.

Chuyện xưa của Cao Kiền kì thật rất đơn giản. Ngài xuất thân từ một gia đình tiêu chuẩn, ông cố nội là một đại tướng tiếng tăm lừng lẫy, ngoài việc nhận một số áp lực từ những cuộc khủng hoảng vừa qua thì, sự phát triển của gia tộc có thể nói là thuận buồm xuôi gió, đến thế hệ của Cao Kiền thì đã không cần các cuộc hôn nhân chính trị. Cao Kiền lớn lên trong một gia đình nghiêm khắc, sau đó thuận lợi tiến vào cơ quan làm việc. Ngài đến lúc đó vẫn không tìm được đối tượng lý tưởng, cho đến một ngày, ra nước ngoài với nhân viên kỹ thuận, trên đường quay trở lại vì thời tiết thay đổi nên máy bay phải dừng lại vài ngày. Trong lúc này ngài ấy gặp được vợ của mình, hoàn toàn bị thu hút một cách sâu sắc. Hai người yêu nhau hai năm, sau đó nghĩ cách sống cùng một thành phố, cuối cùng là kết hôn.

Dựa theo lời của Cao Kiền, vợ của ngài là một đóa hoa sen không nhiễm bùn đất, so với bất kì kẻ nào mà ngài từng gặp cũng đều cao thượng hơn, xinh đẹp hơn, lúc nào cũng tràn ngập tình yêu. Bởi vì thân phận của mình, Cao Kiền bình thường luôn phải tiếp xúc với những chuyện không quang minh chính đại, đủ loại âm mưu, nhưng chỉ cần về đến nhà, thể xác và tinh thần của ngài đều như được gột rửa hoàn toàn. Ngài và vợ có một đứa con trai, vốn có một cuộc sống hạnh phúc không ngờ vì vợ ngài bất ngờ mất đi mà tất cả vỡ nát. Sau này Cao Kiền cũng không có ý định tái hôn, tuy rằng lúc tham gia các công việc chính trị cũng phải mang người nhà tham dự, nhưng ngài không còn muốn tiếp nhận ai.

Cao Kiền nhớ lại rất nhiều chuyện cũ của vợ. Ngài nói, kỳ thật vẻ ngoài của Bạch Liên Hoa và vợ ngài cũng không quá giống nhau, chỉ là khí chất của hai người không khác mấy, vì thế mà ngài mới sinh ra ý nghĩ muốn tâm sự.

Bạch Liên Hoa do dự hỏi: “Vợ của ngài. . . . có phải … gọi là Bạch Văn Hinh không?”

Cao Kiền lấy làm kì lạ: “Làm sao cậu biết?”

Bạch Liên Hoa cười khổ một cái: “Chị ấy là chị họ của tôi.”

Anh nhớ lại thời thơ ấu của mình, không ít bà con thân thích nhưng chỉ có người chị họ này là để lại cho anh ấn tượng sâu sắc nhất, cũng là người đã làm thay đổi cuộc sống của anh. Chỉ là không ngờ lúc nghe được tin tức thì lại là tin chị ấy đã qua đời.

“Chẳng lẽ cậu là người em họ mà Văn Hinh cực kì yêu thương kia?” Cao Kiền lắc đầu, giống như là kinh ngạc vì sao cuộc đời lại có nhiều câu chuyện trùng hợp như thế, “Cô ấy vẫn luôn vì chuyện của cậu mà hối tiếc, lúc đó cô ấy không thể thay cha mẹ quyết định, không giữ cậu lại được, thật sự rất đáng tiếc. Cô ấy nói cậu bị mẹ cậu gửi cho người bà con, sao bây giờ lại đến đây?”

Nghe được chuyện chị họ vẫn nhớ mãi không quên mình, hốc mắt Bạch Liên Hoa đỏ lên, anh giải thích: “Sau khi tôi đậu đại học tại thành phố này, tốt nghiệp xong thì ở lại luôn.”

Cao Kiền cảm thán: “Văn Hinh nói cậu là một đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ không bị việc kia gây ảnh hưởng, xem ra quả thật là vậy. Hiện tại cậu còn liên hệ với người bà con kia không?”

Bạch Liên Hoa cười cười: “Ngày lễ ngày tết tôi sẽ gọi điện thoại hoặc gửi tiền về, quan hệ so với trước đây tốt hơn nhiều lắm. Dù sao sự việc kia cũng đã qua nhiều năm, bây giờ mọi người chỉ nhìn thấy tôi, đối với chuyện trước kia thì phai nhạt dần.”

“Vậy cũng tốt.” Cao Kiền gật đầu, “Đó vốn không phải là lỗi của cậu, bọn họ lại đem cậu đẩy tới đẩy lui như vậy thật sự rất không công bằng.”

“Không có đâu, mọi người đều là người tốt cả. Chuyện như thế nếu xảy ra với tôi, không biết chừng tôi cũng sẽ làm vậy. Lúc trước họ giữ tôi lại tôi đã rất biết ơn rồi. Dù sao, nếu không có bà con họ hàng nào nuôi tôi, tôi cũng chỉ còn cách vào cô nhi viện. Đặc biệt là chị Văn Hinh, chị ấy là người tôi biết ơn nhất! Chỉ là, không ngờ chị ấy tuổi còn trẻ mà đã . . . . . “

“Đừng nói những chuyện này nữa. Không dễ gì mà gặp được người em họ mà Văn Hinh vẫn hay nhắc tới đâu, lần sau đến nhà tôi chơi đi, sẵn nhìn cháu của cậu luôn!” Cao Kiền khẩn thiết mời.

Bạch Liên Hoa không hề nghĩ ngợi liền đồng ý. Anh sau khi có việc làm vẫn thường nghĩ sẽ tìm cách trả ơn cho chị họ, nhưng mà làm cách nào cũng không hỏi thăm được cách liên lạc với chị, bây giờ thì chị ấy lại mất rồi, tâm trạng lúc này thật sự rất khổ sở. Anh biết Cao Kiền nhất định cũng đau lòng như thế, tức khắc đối đã Cao Kiền thêm phần thân thiết.

Hai người nói chuyện một hồi nữa, đúng mười hai giờ, Cao Kiền đưa Bạch Liên Hoa về nhà trước rồi mới ngồi xe rời đi.

Bạch Liên Hoa nhìn ảnh chụp ba mẹ trên bàn học, không biết làm sao mà nước mắt cứ chảy xuống, nằm trên giường thức đến gần sáng mới bắt đầu mơ màng ngủ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đã hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.