Chúng Ta Là Chị Em

Chương 11: Chương 11




Đối với vấn đề đang nhiễu loạn trong đầu, hắn tự giễu cười. Hoá ra, tình cảm mà hắn đối với cô là yêu, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô hắn đã thích cô.

Triệu Thừa Vũ... Phải không? Tên này thật là hắn sao? Vốn chỉ là đứa nhỏ được nhận nuôi, có một gia đình ấm áp hắn nên cảm tạ thần linh. Mình được nhận nuôi, cô còn nhớ rõ sao? Thời điểm hắn vừa tròn 5 tuổi, thì được mang về Triệu gia. Từ nay về sau thân là người thừa kế của Triệu gia, không thể yêu, không thể có tình cảm, chỉ có thể đem sự nghiệp của Triệu gia phát triển đến cường thịnh. Chỉ là, hắn cũng là người, cũng có tình cảm.

Tuyết Nhu dần dần lớn lên, càng ngày càng ỷ lại vào hắn, hắn có cảm giác được người khác quan tâm, còn có người nghe lời hắn, cho dù toàn thế giới đều nói hắn chính là con rối của Triệu gia, nhưng cô vẫn nghe lời hắn. Mặc dù là chị gái nhưng chuyện gì cũng làm không được phải nhờ tới sự giúp đỡ của hắn, tuy rằng so với hắn lớn hơn, nhưng chuyện gì cũng đều không hiểu. Cảm giác cô dựa dẫm vào chính mình, khiến hắn cảm thấy thực thiết thực, giống như sinh mệnh trôi nổi dập dềnh trên biển được một chiếc thuyền nhỏ cứu vớt.

Triệu Thừa Vũ nhàm chán xem tài liệu trong tay, Triệu thị đã là một tập đoàn siêu cấp lớn nhất. Sau khi hắn tiếp quản công ty, ngay cả Triệu Thừa Thiên đều đối với hắn ba phần tán thưởng. Chỉ là, gần đây bởi vì phát hiện ra ý tưởng chân chính của mình mà cảm thấy... Sợ hãi.

Đối với Tuyết Nhu...Yêu sao? Có thể yêu sao? Thẳng đến hiện tại hắn còn có thể nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên chiếm hữu cô, cô tại dưới thân hắn khóc nấc, cảm giác đau lòng khi đó khiến cho hắn vô pháp tự hỏi, hắn chỉ biết mình muốn cô, không lúc nào là không nghĩ như vậy.

Mà ngày đó, hắn rốt cục cũng chiếm đoạt được cô. Hắn không hỏi cô có nguyện ý hay không, hắn chỉ biết nếu trong cuộc sống của hắn mà không có Tuyết Nhu thì có bao nhiêu dày vò. Thân thể cô tuyết trắng, ánh mắt ngập nước, đôi môi đỏ mọng hé mở, mỗi ngày thấy cô đều khiến cho lý trí hắn phai mờ. Cho dù ngày đó hắn thật tâm không muốn cho cô đêm đầu tiên đau đớn, chỉ là vừa tiến vào, vách huyệt non mềm bót chặt khiến cho hắn điên cuồng. Sau khi xong chuyện cô cuộn mình nằm gọn trong lồng ngực hắn, một khắc kia, hắn hy vọng thời gian toàn bộ dừng lại...

Nhưng mà, cho dù hắn thông minh đến đâu cũng không dám khẳng định, trong lòng Tuyết Nhu có thể tiếp thu hắn hay không. Nhưng mà, hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, cho dù cô không ủng hộ, hắn cũng phải đem cô cưỡng chế bên người. Hắn không thể không có cô.

Giống như thường ngày, Tuyết Nhu đứng ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh sắc trong vườn. Thời điểm Triệu Thừa Vũ từ trên lầu đi xuống, cô quay đầu lại thẹn thùng nhìn hắn, so với ánh mắt lớn mật của Thừa Vũ, Tuyết Nhu có vẻ càng thêm nhỏ xinh. Triệu Thừa Vũ thản nhiên đứng ở trước mặt Tuyết Nhu, nhìn thẳng vào đáy mắt cô, Tuyết Nhu muốn lảng tránh, lại bị hắn đè lại hàm dưới.

“ Cô sợ nhìn thấy tôi sao?”

Tuyết Nhu cụp mắt xuống “ Như thế nào. . . . Sẽ?”

“ Thiếu gia, quản gia đang ở bên ngoài chờ ngài.” Người hầu cung kính báo cáo.

“ Đêm nay ở nhà chờ tôi, tôi có lời muốn nói với cô.” Triệu Thừa Vũ nâng lên cằm Tuyết Nhu lên, đặt xuống một nụ hôn. Sau đó xoay người bước đi.

Thừa Vũ muốn cô ở nhà chờ hắn? Tuyết Nhu ngồi ở bên giường, có chút bất an. Dĩ vãng Thừa Vũ có lời gì đều sẽ nói thẳng, chưa từng giống như hôm nay. Cô nhẹ nhàng chạm vào môi mình. Hắn cũng chưa từng giống như hôm nay dịu dàng hôn môi cô. Rất kỳ quái, không phải sao? Thừa Vũ... Không phải là ghét bỏ cô? Chẳng lẽ... . ! Tuyết Nhu càng thêm khẩn trương. Chẳng lẽ hắn không cần cô nữa...Tuy rằng nghe nói hắn ở bên ngoài có quan hệ rất nhiều. Nhưng mà, hắn vẫn sẽ tới bên người cô! Hắn vẫn ngủ ở bên người cô, cho dù là món đồ chơi cũng tốt, cô không muốn mất đi hắn. Không có hắn, cô tại trong mộng đều cảm thấy rất cô đơn. Không cần, không cần... Tuyết Nhu thống khổ ôm lấy chính mình.

Triệu Thừa Vũ xử lý xong việc, khẩn cấp về nhà, thấy Tuyết Nhu rơi lệ đầy mặt!

“ Làm sao vậy? Ai khi dễ cô?” Trong thanh âm mang theo tức giận cùng sự quan tâm. Tuyết Nhu càng khóc to hơn, bàn tay nhỏ bé đẩy hắn ra.

“ Em. . . em muốn tìm người phụ nữ khác sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương khóc tới đỏ hồng. “ Em không cần.. . . Chị phải không? Chị. . . Chị . .Chị sẽ nghe lời, chị nhất định thực nghe lời thực nghe lời, em không cần bỏ lại chị, không muốn không muốn!”

“ Tuyết Nhu, em hãy nghe anh nói. . . . .” Triệu Thừa Vũ đau lòng ôm cô.

“ Không cần, em sẽ nói không cần chị ..Em không cần chán ghét chị, muốn chị làm cái gì cũng được. . . Tình nhân cũng tốt món đồ chơi cũng tốt.. . Chị rất ngoan, em không cần phải rời đi, không có em, chị thực. . Sợ hãi. . . .” Tuyết Nhu bị chính sự ảo tưởng của mình làm cho sợ hãi, bởi vì Triệu Thừa Vũ có những hành động khác thường.

“ Tuyết Nhu, anh không phải không cần em...”

Triệu Thừa Vũ đau lòng nhìn cô, chỉ là cô vẫn chìm trong thế giới ảo tưởng của chính mình không chịu nghe hắn giải thích. Hai mắt khóc tới đỏ hồng không có tiêu cự nhìn về phía xa, bất luận Triệu Thừa Vũ nói như thế nào cô vẫn không ngừng khóc, không ngừng nói “ Hắn không cần cô.” Mà sự lên án của cô cũng giống như lưỡi dao sắc bén nhất dạng khiến tim hắn đau đớn. Không muốn nghe những lời nói đả thương người của cô. Thừa Vũ chuẩn xác ngậm lấy môi cô, thật sâu hôn cô. Cô không hề khóc, an tĩnh tại trong lòng của hắn, lẳng lặng nghe tim đập.

“ Đứa ngốc, anh như thế nào sẽ bỏ lại em, anh yêu em.” Trong ánh mắt của Thừa Vũ toàn bộ bao phủ bởi sự nhu tình. Tuyết Nhu như bị điểm huyệt, ngơ ngác nhìn Thừa Vũ. Thẳng đến khi Thừa Vũ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô. Đem cô ôm vào trong ngực, dịu dàng nói: “ Anh yêu em, vĩnh viễn chỉ yêu em.”

“ Nhưng mà. . . Nhưng mà. . . Chúng ta không phải. . . “ Tuyết Nhu bất an nói.

“ Chúng ta không phải chị em, chẳng lẽ tới bây giờ em còn không rõ sao?”

“ Nhưng mà, anh là do ba ba mang về “

“ Nhưng anh không phải con của ông ấy, anh được nhận nuôi.”

“ Nhận nuôi? “

“ Đúng vậy, cho nên, anh là bởi vì em mới tồn tại”

“ Bởi vì em? “

“ Đúng, đời này em đều là của anh, chạy không được. “

Tuyết Nhu bất an chớp mắt “ Anh đang gạt em phải không? Anh vẫn muốn rời khỏi em, anh lại lừa em “

Triệu Thừa Vũ mày rậm vừa nhíu, thanh âm trầm thấp nói: “ Có phải thật hay không, tình cảm của anh, em tới giám định.”

“ Chỉ là. . . . Ân. . . . “

Triệu Thừa Vũ dùng miệng ngăn lại vấn đề mà cô đang lải nhải, xem ra phụ nữ một khi đã mở rộng lòng tiếp nhận ai đó, thật là đủ để hắn đau đầu. Dẫn dắt cô hướng tới sự ngọt ngào vô tận, Thừa Vũ nhìn Tuyết Nhu ở phía dưới thân mình run rẩy thở gấp, môi mỏng gợi lên ý cười.

Tại biệt thự Italy

“ Lão gia, thiếu gia cùng tiểu thư còn ở trong nước, lão gia không định quay về sao? “

Một người đàn ông trung niên, trên tay bưng ly trà Ô Long thượng hạng, nói: “ Bọn nó hiện tại nói không chừng còn đang tạo lửa nóng, lão gia hỏa này trở về, chỉ sợ đứa con trai tính tình hỏa bạo sẽ đem ta đuổi trở về. “

“ Nhưng mà tiểu thư tựa hồ không nhớ rõ thiếu gia là được nhận nuôi, khi đó.. . “

“ Không quan hệ, Thừa Vũ sẽ có biện pháp khiến cho con bé biết mình được nhận nuôi, đứa nhỏ kia, một thân ngông cuồng a. Ha ha ha ha! ! “ Tiếng cười sang sảng nhanh chóng biến mất tại chỗ hành lang gấp khúc.

Quản gia vỗ đầu, suy nghĩ. Chẳng lẽ là, lão gia rời đi chính là muốn tác hợp cho thiếu gia cùng tiểu thư?

Không biết, nếu hai người kia biết chính mình từ nhỏ đến lớn đều bị lão gia hỏa này sắp xếp, có thể hay không muốn giết người...

__HOÀN__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.