Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 179: Chương 179: Vu oan




Hồng Liên Liệt Hổ dùng cái đuôi lớn định siết chặt cổ của Ngô Sơ Nhiên nhưng đột nhiên. Ngay khi cái đuôi lớn chuẩn bị siết chết cô thì bỗng nhiên, từ trên người cô phát ra một đạo tinh quang sáng chói chiếu rọi cả một khu vực và ở trên cổ cô lộ ra một mặt dây chuyền đang phát ra lực lượng của mình.

Bị lực lượng của mặt dây chuyền đẩy lùi, ánh mắt Hồng Liên Liệt Hổ tập trung nhìn về phía mặt dây chuyền thì lộ ra vẻ có chút ngưng trọng.

Đứng ở trên cao, Đế Nguyên Quân nhìn ánh mắt nhìn xuống thì không khỏi kinh ngạc. Hắn nhìn mặt dây chuyền và cảm nhận uy năng của nó mà không khỏi thở dài một hơi. “Đáng tiếc, mặt dây chuyền này có cấp bậc linh khí trung phẩm nhưng đã không sử dụng một thời gian dài nên uy lực của nó đã giảm xuống không ít”.

“Tưởng chừng nữ tử này có gì đó đặc biệt nhưng không ngờ được là từ mặt dây chuyền này mà ra. Tắm trong linh khí của nó một thời gian dài nên chắc hẳn thu được không ít lợi ích. Nhưng nó cũng chỉ có thể sử dụng được một hoặc hai lần nữa mà thôi”.

Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân quay người chuẩn bị rời đi. Thì đột nhiên…

Ngô Sơ Nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hồng Liên Liệt Hổ đã một lần nữa đánh tới. Chỉ thấy hai chân trước của nó đưa lên cao rồi mạnh mẽ giáng xuống, với uy lực của một kích này cũng đủ để chộp chết một cường giả Ngưng Hải cảnh tầng trung.

Không kịp phản ứng lại, Ngô Sơ Nhiên hai mắt sợ hãi nhìn Hồng Liên Liệt Hổ mà không thể làm được gì. Ngay khi hai cái chân lớn chuẩn bị đánh trúng thì mặt dây chuyền kia một lần nữa đã phát ra uy năng của mình.

Khác với lần trước, mặt dây chuyền lúc này không chỉ phát ra tinh quang để ngăn chặn nữa mà nó còn phát ra một đạo tiên văn chống trụ ở phía trước.

Oanh!

Bỗng, một tiếng động lớn vang lên và kéo theo đó là một bóng đen bị đánh văng ra ngoài. Ánh mắt Hồng Liên Liệt Hổ lúc này mới dần lộ ra vẻ ngưng trọng, nó không thể tin được là một kích toàn lực của nó lại bị ngăn lại và đánh bay nó một cách dễ dàng như thế.

Bị uy năng và khí tức của đạo tiên văn phát ra. Bước chân Đế Nguyên Quân chuẩn bị rời đi thì đột nhiên dừng lại, Đế Nguyên Quân quay đầu nhìn về phía đạo tiên văn thì thốt ra một câu. “Đây là… Tiên văn?”.

“Tại sao tiên văn lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé như này? Cho dù lúc trước ta ở Tử Cực Kiếm Môn hay là những nơi hung hiểm, bí ẩn khác đều chưa từng nhìn thấy qua mà chỉ đọc được nó thông qua những ghi chép ở tông môn?”.

“Dựa vào khí tức mà nó phát ra thì đây chắc chắn là tiên văn, tuyệt đối không thể sai?”.

“Không được, mặt dây chuyền chỉ có thể phát huy uy năng được một lần nữa. Không thể để lãng phí như vậy được?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân ý niệm vừa động thì thanh trường thương một lần nữa hiện lên ở trong lòng bàn tay hắn. Cũng lúc này, Hồng Liên Liệt Hổ mặc dù cố kỵ mặt dây chuyền nhưng nó thân là tam cấp hung thú và linh trí vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn nên nó sẽ không bỏ qua cho con mồi một cách dễ dàng nên đã một lần nữa phát động công kích.

Thấy Hồng Liên Liệt Hổ dương nanh múa vuốt đánh tới, Đế Nguyên Quân tức giận quát lớn một tiếng. “Lăn?”.

Đế Nguyên Quân cởi bỏ Ẩn Linh Phù ở trên người và truyền một lượng lớn chân nguyên vào trong thanh trường thương rồi ném ra.

Bị khí tức của Đế Nguyên Quân và cảm giác nguy hiểm đang tới gần. Ánh mắt Hồng Liên Liệt Hổ nhìn về phía thanh trường thương đánh tới thì “Rống” lớn một tiếng và đưa chân lên để ngăn lại.

Trái với sự tự tin của nó, Hồng Liên Liệt Hổ tưởng chừng sẽ dễ dàng đánh bay thanh trường thương nhưng nó không ngờ được là uy lực của nó lại kinh khủng như thế. Bị thanh trường thương rạch một đường dài ở trên chân, Hồng Liên Liệt Hổ tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rồi “Rống” lớn giống như đang cảnh cáo.

Nhưng Đế Nguyên Quân nào đâu có để ý đến, chỉ thấy hắn nhảy từ trên cao xuống và đứng chặn ở trước người Ngô Sơ Nhiên.

Nhìn Đế Nguyên Quân đang đứng ở trước mặt, Ngô Sơ Nhiên lúc này mới cảm thấy có sự an ủi. Cô không thể ngờ được là sư huynh, sư đệ lại có thể vứt bỏ và mặc kệ tính mạng của đồng môn còn người mà cô cho là kẻ đã bỏ chạy vì sợ hãi trước sự nguy hiểm ở con đường phía trước lại một lần nữa ra tay cứu cô. Cảm thấy quá khó hiểu, Ngô Sơ Nhiên định lên tiếng hỏi hắn thì bị thanh âm Đế Nguyên Quân chặn lại.

“Có chuyện gì thì để sau hẵng nói”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Ngô Sơ Nhiên rồi sau đó nhìn về phía Hồng Liên Liệt Hổ, nói. “Nể tình ngươi vừa mới sinh ra linh trí nên ta không muốn ra tay. Chỉ cần ngươi rời đi thì chuyện này kết thúc tại đây?”.

Bị đánh lén và Đế Nguyên Quân buông lời khinh thường. Hồng Liên Liệt Hổ lúc này trông đang cực kỳ tức giận. Ánh mắt nó nhìn chằm hai người và nhe răng giống như muốn ăn tươi nuốt sống.

Rống!

Đáp lại, Hồng Liền Liệt Hổ tức giận rống lớn một tiếng rồi xông lên. Bốn chân nó phát lực nhảy chồm về phía hai người và há rộng miệng cắn xuống.

Đối diện trực tiếp, Đế Nguyên Quân lên tiếng căn dặt Ngô Sơ Nhiên, nói. “Ngươi đứng sau lưng ta không được quá hai mươi bước. Nếu không an nguy tự mình nhận lấy”.

Nói xong, Đế Nguyên Quân hai tay nắm chặt trường thương và điên cuồng thúc dục chân nguyên ở trong cơ thể rồi lao lên.

Huyền cấp trung phẩm thương pháp, Loạn Phi Phong!

Thúc dục chân nguyên sử dụng đại chiêu, Đế Nguyên Quân hai tay uyển chuyển đánh thương ra xung quanh bằng một tốc độ nhanh đến chóng mặt. Nhưng sức lực của một mình Đế Nguyên Quân khó lòng mà chống đỡ được sự tấn công của Hồng Liên Liệt Hổ. Nó tưởng chừng có thể đẩy lùi là có thể đánh gục một cách nhanh chóng nhưng nó không thể ngờ được là tất cả công kích đều bị Đế Nguyên Quân dễ dàng hóa giải. Thậm chí Đế Nguyên Quân còn có thể gây ra những vết thương nhỏ trên da của nó.

‘Cứ duy trì như thế này thì không sớm thì muộn, chân nguyên của ta sẽ bị vắt kiệt từng chút một. Không được, phải nhanh chóng cắt đuôi được nó’. Đế Nguyên Quân trong đầu suy nghĩ. Sau đó hắn một lần nữa thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi tung ra đại chiêu.

Huyền cấp trung phẩm cước pháp, Đạp Thiên!

Trái với những công kích lúc trước, Đế Nguyên Quân chân phải đưa lên và ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên trong lòng bàn chân rồi sau đó giẫm mạnh chân xuống đất khiến toàn bộ khu vực xung quanh bị rung chuyển và trên mặt đất hiện lên từng vết nứt lớn trải dài ra xung quanh.

Dựa vào uy lực của công pháp, Đế Nguyên Quân khiến khu vực xung quanh Hồng Liên Liệt Hổ nứt thành từng mảng lớn khiến cơ thể to lớn của nó bắt đầu rung lắc và đứng không vững. Nhân cơ hội đó, Đế Nguyên Quân ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong thanh trường thương rồi sau đó lao lên và vung thương đánh bay Hồng Liên Liệt Hổ ra xa gần mười trượng.

Nhân lúc mọi thứ ở trước mắt nó đang hỗn loạn, Đế Nguyên Quân nhanh chóng quay người lao về phía Ngô Sơ Nhiên. Tay phải vòng qua eo và tay trái đưa lên kết ấn thúc dục Ẩn Linh Phù rồi nhanh chân rời khỏi đây.

Ngay khi Hồng Liên Liệt Hộ kịp phản ứng lại thì Đế Nguyên Quân đã đưa theo Ngô Sơ Nhiên biến mất khỏi ánh mắt của nó. Và khi nó định cảm nhận khí tức của hai người nhưng xung quanh là một sự yên tĩnh.

Đế con mồi chạy thoát, Hồng Liên Liệt Hổ tức giận ngẩng đầu rống lớn một tiếng rồi sau đó quay người rời đi.

Ở ngoài xa!

Được cứu thoát, Ngô Sơ Nhiên áp sát người Đế Nguyên Quân thì bất chợt đỏ mặt. Cô cảm nhận hơi ấm ở trên người hắn và đưa mắt nhìn lên thì thấy gương mặt anh tuấn thì ngẩn người ra một lúc. Cô không tin được là người vừa anh tuấn vừa có thực lực và vừa quyết đoán giống như bạch mã hoàng tử lại xuất hiện trước mắt và thậm chí còn cứu cô đến hai lần.

Thấy Ngô Sơ Nhiên cứ nhìn mãi không thôi, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, nói. “Đi đến đây cũng đủ xa rồi, người bây giờ có thể tùy tiện di chuyển”.

“A…”. Ngô Sơ Nhiên ngại ngùng bước ra khỏi người Đế Nguyên Quân rồi cúi đầu, nói. “Đa tạ ơn cứu mạng và cũng thật xin lỗi vì đã nghĩ sai về ngươi”.

“Ban đầu ta còn tưởng ngươi vì sợ phía trước có nguy hiểm nên mới rời đi mà không nói một tiếng. Ai ngờ ngươi lại rộng lòng ra tay cứu ta thêm một lần nữa, đại ân đại đức như này ta không thể quên được”.

“Chỉ cần ngươi muốn ta làm gì thi ta sẵn lòng báo đáp”.

“Ta không để ý những gì mà ngươi suy nghĩ”. Đế Nguyên Quân khẽ lắc đầu, đáp. “Ta không cần ngươi báo đáp mà chỉ cần ngươi cho ta mặt dây chuyền và nói cho ta biết lại lịch của nó là được”.

‘Mặt dây chuyền này chỉ là một món bảo vật hộ thân được khắc lên phù chú thôi mà? Nó có gì đặc biệt hay sao?’. Ngô Sơ Nhiên cảm thấy khó hiểu, hỏi lại hắn. “Chỉ như vậy thôi sao?”.

“Đúng, chỉ có vậy thôi”. Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.

“Vậy thì được”. Ngô Sơ Nhiên vui vẻ gật đầu đồng ý, sau đó cô đưa tay lấy mặt dây chuyền xuống rồi đưa cho hắn và nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Ta thật sự không biết lai lịch của mặt dây chuyền này ở đâu nhưng chỉ biết là ông nội lấy ra từ một bí cảnh nào đó. Và ngay cả ông nội ta cũng từng nói, nó chỉ là một pháp bảo hộ thân cấp bậc linh khí mà thôi”.

“Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt suy nghĩ, nói. “Không biết cái bí cảnh mà ông nội ngươi đi vào đó ở đâu, khi nào nó sẽ mở ra?”.

“Cái này thì ta cũng không rõ, đợi khi nào ta quay về gia tộc rồi sẽ hỏi giúp ngươi”. Ngô Sơ Nhiên lắc đầu, đáp. “Không biết khi đó liên lạc với ngươi như thế nào?”.

“Ta sẽ để lại một đạo ấn ký ở trên người ngươi, đợi khi nào ngươi đến Thanh Lan thành hoặc cách ta không quá mười dặm thì ta có thể cảm ứng được”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời. “Ngươi tranh thủ tĩnh dưỡng một lúc, đợi sau khi ngươi hồi phục rồi quay về thành sau”.

Cảm nhận đạo ấn ký đi vào trong mi tâm, Ngô Sơ Nhiên vẻ mặt ngây ngốc không thể tin được thốt ra. “Đây là tinh thân lực ấn ký? Chỉ có Huyền cấp luyện đan sư trở lên mới có thể làm được? Ngươi là một luyện đan sư cấp cao sao? Nhưng ta không cảm nhận được dao động dược lực ở trên người ngươi, chuyện này là sao?”.

Đáp lại sự tò mò của Ngô Sơ Nhiên, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi nhắm mắt bắt đầu bế quan tĩnh dưỡng.

“Xì, keo kiệt”. Thấy Đế Nguyên Quân không có ý định trả lời, Ngô Sơ Nhiên bĩu môi.

Ba canh giờ sau!

Đế Nguyên Quân từ trong bế quan tỉnh dậy và ngay lập tức thở dài ra một hơi, thầm nói. “Không có đan dược hỗ trợ thật khó để hồi phục, phải nhanh chóng kiếm linh dược mới được”.

Ngô Sơ Nhiên quay qua hỏi hắn. “Ngươi muốn nói gì sao?”.

“Không, không có gì?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu, đáp. “Nếu ngươi đã hồi phục lại rồi thì đi thôi”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền gồng mình đứng dậy và thẳng hướng về phía tòa thành mà đi. Ngô Sơ Nhiên nhanh chóng đuổi theo và ánh mắt cô nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân, nói. “Người này thật kỳ lạ”.

Di chuyển thêm một lúc thì trước mắt hai người dần hiện lên một khu vực bằng phẳng và rộng lớn. Và ở trung tâm khu vực đó là một tòa thành cao và trông cực kỳ kiên cố và ở bên trong tản mát ra những cổ khí tức cường giả mạnh mẽ khiến Đế Nguyên Quân phải nhíu mày.

Ngay khi cả hai người chuẩn bị đi vào trong thành thì đột nhiên, một thanh âm quen thuộc vang vọng khiến bước chân hai người dừng lại. “Trưởng lão, chính là hắn”.

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.