Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 3: Chương 3: Xuyên (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Kiến Quân không dám động đậy, mơ hồ gật đầu, đáp: “Ừ, tốt hơn nhiều.”

“Buổi trưa anh chưa ăn được bao nhiêu, anh chờ một chút, ba cũng sắp về.”

Nói đến cơm tối, Trần Kiến Quân cảm thấy bụng mình đang kêu gào, phát ra tiếng ục ục thô lỗ, Hứa Hiểu nghe được, liền bật cười.

“Buổi trưa anh không muốn dậy, bây giờ đói bụng chưa, em đi lấy đồ ăn cho anh trước.” Chồng cô có bao giờ bị bệnh đâu.

Trần Kiến Quân cứng ngắc gật đầu.

Trời đất bao la, bụng lớn nhất, Hứa Hiểu mang tới một tô cháo lớn cùng với mấy củ khoai, anh không đợi lột vỏ khoai, trực tiếp nuốt vào bụng, mấy củ khoai này cũng thật lớn, mỗi củ so với quả đấm của anh còn lớn hơn, nhưng anh lại ăn hết một lần bốn quả, anh mới thấy hơi no, bát cháo lớn là cháo rau củ, Trần Kiến Quân nhận ra có khoai lang, nhưng không biết tên các loại đậu, rau củ vân vân, nhưng gạo là ít nhất.

Lại húp một ngụm cháo, cảm thấy mình khỏe thêm một phần.

Nhìn anh như vậy, Hứa Hiểu vội hỏi: “Ăn no chưa? Trong nồi vẫn còn cháo.”

Trần Kiến Quân: “Chưa.”

Hứa Hiểu lại cầm bát cháo đi ra ngoài: “Anh đợi một chút, em múc cháo mang vào.”

Anh đợi không bao lâu, Hứa Hiểu liền bưng cháo vào.

Trần Kiến Quân cũng không biết mình có thể ăn như vậy, ước chừng anh có thể ăn ba bát lớn.

Hứa Hiểu nhìn cũng giật mình, nhưng cũng chỉ cho là buổi trưa chồng chỉ ăn một ít, liền bình thường trở lại, dọn dẹp xong: “Vậy anh ngủ đi, có chuyện gì thì gọi em.”

Lúc này, những người trong nhà cũng đã về. Trần Kiến Quân nghe thấy giọng nói quen thuộc, giọng nói đó lại giống với trong ấn tượng của anh. Còn nhớ tới bởi vì anh bị bệnh, không thể lây cho phụ nữ có thai, liền mang chăn nệm dời đến căn phòng trống cho đứ trẻ, cho nên cũng không thể trách sao anh mới vừa nhìn trong phòng chỉ có một cái tủ rỗng, ngay cả cái ghế cũng không có.

Bọn họ đi làm ruộng là do trong đội sắp xếp, đi làm thì có công điểm, tất cả nhà đều ra đồng, trừ vợ anh Hứa Hiểu, cô là một giáo viên dạy trong thôn.

Một năm trước cô đến thôn quê, nguyên chủ ban đầu đối với cô gái này, vừa thấy đã yêu, theo đuổi người ta hơn một năm mới thành người yêu, sau đó mới gật đầu đồng ý cưới anh.

Ban đầu cô cũng là theo chân mọi người làm việc kiếm công điểm, sau đó, trường tiểu học trong thôn có một thầy giáo bị điều đi, nguyên chủ là nhờ bác cả giúp một chút, để cho cô đên làm giáo viên trong trường, cái này thì nhẹ nhàng hơn nhiều, hơn nữa, bản thân cô trình độ học vấn cũng đủ, tốt nghiệp trung học, ráng chút là được.

Sau đó anh liền nghĩ tới nguyên chủ, anh ta và em trai lớn đều tốt nghiệp trung học cơ sở, hai người chị tốt nghiệp tiểu học, em trai nhỏ và em gái đều đang học trung học cơ sở.

Còn nguyên chủ, cũng là người có sức khỏe, cho nên công điểm đều là đầy, anh nằm trên giường, liều mạng nhớ lại, còn có cái gì?

Nhưng là càng muốn nhanh chóng biết cái gì, thì trong đầu càng trống rỗng, không biết lúc nào, anh nằm trên giường, mơ mơ hồ hồ giống như nghe được tiếng máy móc: Hệ thống đang tải, xin chờ...

Chờ lúc anh tỉnh lại, anh ngồi thẳng lưng như một con cá chép, nhìn một chút xung quanh mình, không nằm mơ, anh còn tưởng khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ khôi phục bình thường, nhưng đây cũng coi như cơ hội sống lại, làm sao cũng phải quý trọng cơ hội này. Anh vội vàng mang giày vào, vừa hay Hứa Hiểu đi vào, trước tiên là sờ trán anh một cái, làm sao vẫn còn nóng?

Anh cùng Hứa Hiểu đi ra ngoài, bữa sáng đã làm xong, em trai và em gái đều học nội trú, cho nên ăn chung cũng chỉ có bốn người bọn họ, bữa sáng cũng giống như buổi tối hôm qua, đều là khoai lang cùng với cháo, nhưng cháo so với tối hôm qua thì sệt hơn một chút.

“Sao, anh đánh răng chưa? Ăn cơm trước, còn uống thuốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.