Chơi Độc

Chương 89: Chương 89: Phiên ngoại 05




Tôn Hồi lấy toàn bộ của hồi môn của mình ra, phân bổ tiền bạc hợp lý, rồi âm thầm dùng một khoản nhỏ tiền chi tiêu trong gia đình. Hôm nay, cuối cùng tiễn dì giúp việc ra khỏi cửa, Tôn Hồi len lén đóng cửa lớn lại.

Sau lưng Tôn Hồi, dì giúp việc gọi điện thoại tiết lộ tin tức cho Hà Châu, báo cáo sự kỳ quặc của Tôn Hồi cho Hà Châu biết. Hà Châu thoáng suy ngẫm, dặn dò cấp dưới mấy câu rồi để công việc trên tay xuông, lái xe chạy ngay về nhà. Lúc về đến nhà, Trời còn chưa tối, anh đột nhiên phát hiện chìa khóa mất tác dụng, không mở được cửa lớn.

Bên trong, Tôn Hồi hét toáng: “Thế nào mà anh đã về rồi! Bây giờ mới có mấy giờ chứ!”

Hà Châu đập đập cửa: “Sao em khóa cửa, mở ra mau!”

“Không mở, không mở! Anh lơi là công việc, nhanh quay lại làm việc đi!”

Hà Châu lại xoay chìa khóa, có phần sốt ruột: “Rốt cuộc em sao vậy? Mở cửa ra!” Anh nhớ tới gần đây bận rộn công việc, hàng ngày đi sớm về trễ, rất ít trao đổi với Tôn Hồi. Cô hiểu chuyện nữa cũng là một phụ nữ đang mang thai, khó tránh khỏi sẽ tức giận. Tôn Hồi chắc hẳn bực mình, cộng thêm những ngày này, cô ba lần bốn lượt ngầm ám chỉ chuyện nào đó, Hà Châu còn thờ ơ với cô. Lần này, cô chắc chắn vừa tức vừa buồn rồi!

Hà Châu gào toáng liền mấy lần, cửa lớn vẫn không nhúc nhích. Anh cuống lên muốn phá cửa để vào, Tôn Hồi chẳng biết làm thế nào cứ gân cổ họng bảo anh đi đi. Hà Châu hết cách. Nghĩ một lúc, sau cùng anh rút di động ra gọi một cuộc điện thoại. Gọi xong, anh dựa vào cửa lớn, ngồi xuống, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh trong nhà.

Tôn Hồi tưởng Hà Châu đã đi, lại “lạch cạch” làm việc, chuyển cái ghế, cẩn thận trèo lên trèo xuống. Ở bên ngoài, Hà Châu loáng thoáng nghe thấy tiếng va chạm của ghế với sàn nhà, anh lo lắng đến độ đổ mồ hôi lạnh. Kết quả Hà Châu cất lời lần nữa: “Hồi Hồi ơi, em đừng dọa anh! Em muốn làm gì thì nói với anh...”

Anh còn chưa nói hết thì bên trong rống lên một tiếng: “Sao anh vẫn ở đấy, anh yên lặng cho em!”

Hà Châu ngậm miệng, cũng không dám thốt ra một lời nào nữa.

Hoàng hôn buông xuống, bầu Trời trút bỏ từng chút ráng hồng. Khu căn hộ đã bật đèn. Hà Châu vuốt mặt một cái, lại căng thẳng hít thở sâu lần nữa, đột nhiên nghe thấy bên trong nhỏ giọng gọi: “Châu Châu, anh còn ở đấy không?”

Hà Châu đứng dậy ngay lập tức: “Anh đây!”

Khóa cửa “tạch” một tiếng, cửa lớn từ từ mở ra, chỉ thấy trong nhà tối om, có mỗi mấy ngọn nến ảm đạm rải rác trên vài món đồ nội thất. Giọng Tôn Hồi không biết từ đâu truyền tới: “Anh đóng cửa vào!”

Hà Châu không dám “trái lệnh”, anh nhanh chóng khép cửa. Ánh sáng trong phòng càng mờ nhạt. Mất một lúc để thích ứng, Hà Châu lên tiếng hỏi: “Mất điện à?”

Tôn Hồi nín thinh. Rất lâu sau, Hà Châu mới nghe thấy hình như cô nghiến răng nghiến lợi: “Ban nãy đèn ngoài hành lang là ảo giác à?”

Hà Châu tắc tị, cuối cùng có vài dự cảm khác. Theo chỉ dẫn của Tôn Hồi, anh bước từng bước về phía ban công, dần dần ngửi thấy một mùi hương sữa tắm thanh nhã, ánh nến như ẩn như hiện, ngoan cường chiếu rọi nên một bóng hình.

Tôn Hồi với mái tóc dài ngang vai, thân hình nhỏ nhắn thướt tha, dựa vào bức tường bên cửa sổ thủy tinh sát đất, một tay đặt ngang trước ngực, đỡ thứ no đầy mà kích thước và độ mềm mại đều khiến Hà Châu yêu thích không buông tay, mỗi ngày đều vô số lần muốn tiếp xúc thân mật. Tay kia của cô thì xoa xoa cằm, hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, cười duyên dáng chưa từng có.

Mấy lọn tóc dán lên xương quai xanh, biếng nhác che phủ bầu ngực đã lộ một nửa. Bộ váy ngủ gợi cảm trên người Tôn Hồi chính là món quà sinh nhật mà Hà Châu đã tặng cho cô ở biệt thự phía Tây thành phố. Lúc này một bên quai váy đã rủ xuống, dù bụng Tôn Hồi chưa nổi lên cũng chẳng mảy may ảnh hưởng tới Hà Châu dâng trào khí huyết trong một cái nháy mắt đầu tiên. Và ở cái nháy mắt thứ hai, huyết áp đã bùng nổ, ở cái nháy mắt thứ ba, hai mắt anh đỏ ngầu, hít thở gấp gáp, cơ thể hơi chếch về phía trước, đã sẵn sàng phát động, bất cứ lúc nào cũng sắp sửa xông lên “xử tử” cô

ngay tại chỗ.

Tôn Hồi tao nhã hất mái tóc, đưa cằm một góc bốn lăm độ hoàn hảo, tuy có mấy sợi tóc ngoài ý muốn chui vào trong miệng, cô cũng chỉ lặng lẽ le lưỡi “phì” một cái, đẩy lọn tóc ra ngoài.

Hà Châu để ý từng động tác của cô, vô thức nuốt nước bọt. Tiết trời mùa thu mát mẻ, thế mà trán anh như vã mồ hôi.

Tôn Hồi dịu dàng lên tiếng: “Châu Châu, anh sao vậy? Không khí trong phòng không ổn à?”

Hà Châu trầm giọng “Ừ” một tiếng. Tôn Hồi lại hỏi: “Cần hô hấp nhân tạo không anh?”

Hà Châu khựng người, đáp một tiếng “Ừ” trầm thấp hơn. Tôn Hồi cắn ngón tay cười hi hi. Thấy mắt Hà Châu mở càng to, lo lắng Hà Châu sẽ vỡ mạch máu mất. rốt cuộc cô không kéo dài nữa, thành thực vặn eo, bước từng bước tới về phía Hà Châu rồi dừng lại ở vị trí cách anh hai bước chân, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, khẽ bảo: “Anh nhịn à. Giữ tốt đấy, chú út ơi!”

Chú út...

Hà Châu giật giật khóe miệng, vừa bị câu nói đó kéo ra khỏi vở kịch, lại lạc lối giữa động tác trong khoảng khắc của Tôn Hồi. Tay anh không ngừng run run, được Tôn Hồi nắm lấy, từng chút từng chút kề sát. Ngay tại lúc sắp sửa dán lên nơi “đầy đặn” kia, ngón tay của Hà Châu đã không kìm nổi mà tự động duỗi ra, cổ tay bỗng xiết chặt một cái. Tôn Hồi dùng sức đè tay anh xuống, song Hà Châu không thể khống chế, muốn chạm vào chỗ đó. Tôn Hồi nghiến răng âm trầm nói: “Anh dám!”

Hà Châu giảm ngay lực, Tôn Hồi tức thì biến ra một nụ cười quyến rũ, cầm tay anh từ từ đặt xuống bụng dưới của mình. Xúc cảm ấm áp xuyên qua tầng váy ngủ mỏng manh, truyền tới lòng bàn tay của Hà Châu.

Tôn Hồi hỏi: “Anh yêu con không?”

Hà Châu thoáng sửng sốt: “Yêu!”

“Yêu em không?”

Hà Châu lập tức đáp như đinh đóng cột: “Yêu!”

Tôn Hồi mỉm cười, rũ mắt, nhỏ giọng: “Anh xem, em là một cô gái rất tốt, học giỏi này, có thể nấu cơm, cần kiệm chăm lo việc nhà này, xinh đẹp có thể dẫn ra khỏi cửa cùng này, dáng dấp cũng không tệ này. Em còn có thể sinh con nối dõi tông đường cho anh này!”

“Tính tình của em cũng tốt này, sẽ không giở thói hờn dỗi trẻ con này. Anh ở bên ngoài có xã giao gì em cũng chưa từng hỏi nhiều. Em sẽ không tăng thêm phiền toái cho công việc của anh này. Anh về nhà là có thể ăn cơm dẻo canh ngọt. Bản thân em còn có thể kiếm tiền, sẽ không thêm gánh nặng cho anh này. Buổi tối anh nhìn thấy em thì mất kiểm soát, chứng tỏ anh cũng thật sự rất cần em!”

Má Tôn Hồi phơn phớt hồng, cô lén liếc ánh nhìn sang Hà Châu đang dán mắt vào cô, hồi hộp mím môi một cái rồi nói tiếp: “Năm ấy anh dẫn em về nhà, bảo rằng anh cần em. Em chỉ đi một bên dép. Từ trung tâm thành phố đi tới trạm xe phía Bắc, dưới chân cũng bị mài rách. Đầy người đi bộ trên đường, em đi một mạch, họ đều nhìn em với ánh mắt kỳ lạ, chỉ có anh tức giận như thế. Anh bảo anh cần em. Em ngủ một đêm trong gian phòng thuê, anh thì ngủ một đêm ngoài cửa.”

“Lần thứ hai, anh lại mang em về nhà, nói với em là anh cần em. Anh liều mạng kiếm tiền, cho em ở trong một căn nhà to, mua cho em những món đồ tốt nhất. Yêu cầu của em xưa này đều không cao, nhưng anh đã chiều hư em. Lúc bố mẹ không cần em, em khóc mất mấy tháng. Nếu hôm ấy anh không cần em thì em muốn anh hối hận cả đời.”

Tay Hà Châu run lên, anh lật bàn tay lại nắm lấy tay cô. Tôn Hồi không để cho anh chen ngang, cô tiếp tục: “Đôi khi em không hiểu chuyện thế đâu. Về công việc, em cũng không giúp được anh. Em ăn nhiều, cũng phóng tay chi tiêu trong nhà....”

Nghe tới đây, miệng Hà Châu nhếch lên, chỉ là lời Tôn Hồi vẫn rung động lòng người như cũ: “Kỳ thực em cũng có thể ăn bánh bao dưa muối anh ạ! Anh ăn gì thì em cũng có thể ăn nấy! Em cam đoan không tăng thêm bất cứ phiền phức nào cho anh!”

Dứt lời, cô đột nhiên cất một bước sang bên, cầm điều khiển từ xa của TV lên, bấm nút, chợt nghe thấy “ting” một tiếng vang lên từ trên trần nhà. Tôn Hồi ngẩng đầu nhìn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đẩy mạnh Hà Châu một cái. Bản thân

cũng lùi ngay về đằng sau một bước. Hà Châu sững người, chỉ thấy trên trần nhà bỗng buông xuống một tấm vải, đồng thời những bông tuyết nhỏ mang màu sắc ào ào bay xuống. Giữa lúc hoa mắt ấy, Hà Châu nhìn thấy trên tấm vải viết bốn chữ to tướng: “Hà Châu, cưới em!”

Tấm vải thình lình bị giật mạnh một phát, Tôn Hồi lần nữa xuất hiện trước mặt Hà Châu, trên tay cô cầm một cái hộp nhung màu đỏ, từ từ mở ra trước mắt anh, thẹn thùng nói: “Hồi môn của em. Ít thì ít thật, nhưng đây là tự em kiếm. Về sau em kiếm tiếp....”

Trên chiếc nhẫn bạch kim đính một viên kim cương nhỏ xíu. Đây là tất cả tiền Tôn Hồi làm việc mấy năm nay tiết kiệm được. Của hồi môn cô tự kiếm, ít đến đáng thương, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ.

Bàn tay Hà Châu vẫn run rẩy, anh chậm rãi cầm chiếc nhẫn lên, nhưng trên mặt lại chẳng có biểu cảm gì, chỉ trầm giọng: “Đeo cho anh!”

Tôn Hồi ngẩng đầu liếc anh một cái, rồi cúi xuống, ngoan ngoãn đeo cho anh. Vừa mới xỏ vào hết ngón tay, bỗng chốc cô liền bị Hà Châu khóa vào trong lồng ngực. Còn chưa phản ứng lại thì thấy Hà Châu rút di động ra gọi một cú điện thoại, nghiêm giọng hỏi: “Xong chưa?”

Nói hết câu, anh ném luôn di động đi, cởi bỏ áo khoác âu phục của mình, choàng lên người Tôn Hồi, ôm ngang cô lên, đi thẳng ra ngoài cửa. Tôn Hồi kinh hãi hét toáng: “Ấy ấy, anh định làm gì? Còn chưa kết thúc mà, em vẫn chưa kết thúc đâu!”

Cô còn chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, trong phòng tắm còn rải cánh hoa hồng, sắp xếp một loạt tiếp mục cho tối nay. Cơ mà, không ngờ Hà Châu chẳng nói hai lời cứ thế ôm cô chạy xuống tầng dưới của khu căn hộ. Vừa xuống đến nơi thì nghe thấy Hà Châu quát to: “Tất cả nhắm mắt lại!”

Tôn Hồi ra sức xoay đầu, liếc qua, giật mình thấy Lý Vĩ Bằng và một người đàn ông lạ mặt mặc bộ đồ “người làm” của nước Anh thời xưa, đằng sau... đằng sau là chiếc xe ngựa bí ngô của một khu vui chơi nào đó trong thành phố Nam Giang, bên ngoài hình bí ngô, bên trong thắp đèn sáng choang, chiếu rõ bày trí tinh tế bên trong xe. Đằng trước là con ngựa đang thở phì phì.

Lý Vĩ Bằng nhắm tịt mắt, không kìm nổi mà nói với Hà Châu rằng: “Anh Châu ơi, giờ

hãy còn sớm, trên đường có cảnh sát giao thông đấy!”

Hà Châu che đùi Tôn Hồi, ôm thẳng cô vào trong xe ngựa, cẩn thận phủ lên một tấm chăn mềm mại, nhẹ giọng bảo Tôn Hồi: “Vốn định đợi ngày hoàng đạo, nhân lúc em đang ngủ mà ôm em lên xe. Sáng sớm hai, ba giờ trên đường không có ai, chạy xe ngựa trên đường cũng không sợ. Chẳng qua em vội vàng quá!”

Tôn Hồi cả kinh đến nỗi cằm cũng sắp rớt xuống rồi, lắc lư dán mắt nhìn phía trước. Người đàn ông xa lạ đánh xe giục ngựa ra khỏi tiểu khu, từ từ chạy trên đường. Người đi bộ bên ngoài thành công bị chiếc xe làm cho sửng sốt. Lý Vĩ Bằng ngồi ngoài xe gọi điện thoại, hình như là gọi cho bạn bè nhắc trước đi liên hệ với cảnh sát giao thông bên kia. Xe ngựa xóc nảy rong ruổi trên đường, chầm chậm tiến vào con đường nhỏ vắng vẻ, lượn quanh có mục đích. Tôn Hồi thậm chí có thể nghe thấy tiếng xào nấu bên đường, cô há miệng, làm thế nào cũng không khép lại được.

Hà Châu liên tục hôn Tôn Hồi, thỉnh thoảng cọ cọ vào cổ cô, đôi lúc vuốt ve cái nhẫn trên ngón vô danh. Thấy Tôn Hồi ngơ ngác ngó sang mình, anh nở cụ cười nhìn vào mắt cô. Mãi đến lâu sau, xe ngựa dừng lại, Tôn Hồi vẫn chưa hoàn hồn.

Nơi tiểu khu hạng sang này, an ninh nghiêm cẩn, trong tiểu khu không có nhà hàng cao cấp, quán cà phê, CLB thể dục, Spa, vân vân. Phần lớn dân cư của tiểu khu toàn doanh nhân nổi tiếng, các ngôi sao điện ảnh. Hà Châu ôm Tôn Hồi vào thang máy, đủng đỉnh giới thiệu với cô: “Hàng xóm trong tòa nhà này, có hai người là ngôi sao, một vài hộ khác có người già và trẻ nhỏ trong nhà, xem như người dân bình thường. Em có thể bắt chuyện với họ!”

Thang máy mở ra chính là căn hộ. Diện tích của phòng khách đã bằng cả ngôi nhà hiện giờ. Bên trong vẫn đang trang trí, phòng ngủ đã căn bản hoàn thiện, phòng khách mới được một nửa, phải cái trong này không hề có mùi vị sửa chữa, những chậu cảnh xanh tươi sớm đã chất đầy góc phòng.

“Vốn có sửa sang, anh phá đi xây lại toàn bộ. Chúng mình sắp kết hôn, phải sống trong một căn nhà của riêng mình. Căn nhà này đã đứng tên em đấy!”

Mấy ngày nay anh đi sớm về khuya, nhiều lúc đều là chạy đến đây, đích thân giám sát tiến độ cải tạo, bảo nhân viên công ty trang trí đẩy nhanh tốc độ. Mỗi vật dụng trong này, mỗi viên gạch trong này đều do anh cẩn thận lựa chọn. Anh muốn để Tôn Hồi tỉnh dậy trên xe ngựa bí ngô, đứng trong căn phòng thuộc về họ và đã sửa sang xong

này, sau đó....

Hà Châu nắm tay Tôn Hồi, đi tới trước mặt chiếc TV đã được vội vàng lắp đặt hoàn tất, mở đầu thu, bật TV, chuyển một kênh truyền hình địa phương phát ca khúc theo yêu cầu. Đến lúc rồi, ca khúc kết thúc, trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện một MC. MC nói xong, chỉ đạo chương trình đổi video. Hình ảnh trong video là Tóc Vàng, Lợi Mẫn, Tạ Kiều Kiều, Thái Nhân Duy, Lý Vĩ Bằng và một số đồng nghiệp trong công ty, thậm chí còn có hội chị em tốt của Tôn Hồi thời trung học, từng người hô to khẩu hiệu: “Hồi Hồi, gả cho Hà Châu đi!”

Khẩu hiệu âm vang mạnh mẽ, Trời xanh mây trắng làm nền, mỗi người đều cười hết cỡ, cuối cùng tất cả đồng loạt đứng trên bãi cỏ, hét lên: “Hồi Hồi,gả cho Hà Châu đi!”

Nhạc nền du dương vẫn tiếp tục, MC thể hiện tài ăn nói hay tuyệt của mình. Hà Châu thấp giọng: “Có vẻ chẳng kinh ngạc vui sướng gì cả. Anh xin lỗi, anh chưa sắp xếp ổn, nhưng em cũng đã cầu hôn anh rồi. Anh không có cách nào khác!”

Hà Châu lặng lẽ lấy ra một “quả trứng chim bồ câu”, nâng tay Tôn Hồi lên: “Đây là lễ vật của anh!”

Tôn Hồi liếc nhìn viên kim cương tí tẹo trên ngón tay Hà Châu, rồi liếc nhìn viên kim cương quý giá to bằng trứng chim câu đang từ từ luồn vào ngón tay mình, nước mắt từng giọt tuôn rơi. Cô nghẹn ngào rầu rĩ: “Không đeo như thế...”

Đêm mùa Thu gió se se lạnh, chiếc váy ngủ gợi cảm mỏng manh, đôi mắt khóc đỏ hoe, đầu lưỡi ái muội quấn quýt. Lý Vĩ Bằng đợi ở dưới tầng, sứt đầu mẻ trán ứng phó với cảnh sát giao thông. Trong TV, MC và đạo diễn chương trình thở phào nhẹ nhõm. Trên đường, những người chứng kiến kể về chiếc xe ngựa bí ngô cho các phóng viên. Trong căn hộ, những cánh hoa hồng và đồ ăn bị lạnh nhạt bỏ rơi.

Tôn Hồi nằm trong lòng Hà Châu, trước khi bị anh rút đi toàn bộ sức lực, cô bật thốt một câu cuối cùng: “Em là một người khiêm tốn...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.