Chơi Độc

Chương 84: Chương 84: Chương 83




Đi đến trước cửa phòng ngủ phụ, Tôn Hồi dè dặt chạm vào mắt mèo trên ván cửa. Trong ấn tượng của cô, chưa từng thấy lỗ mắt mèo ấy. Ai sẽ gắn thứ này trên cửa phòng ngủ nhỉ?

Chỉ có Hà Châu thôi. Cô nhớ Hà Châu thường xuyên canh giữ trong phòng khách của căn hộ. Lần đó vì phát hiện chuyện của Chu Phong, cô chiến tranh lạnh với anh. Mỗi lần cô hơi có động tĩnh giữa đêm khuya, Hà Châu liền nhận ra ngay. Anh giữ cửa lớn không cho Tôn Hồi rời đi. Khi ấy, lần đầu tiên cô biết được nỗi sợ hãi của Hà Châu.

Hà Châu năm đó ôm tâm trạng như thế nào? Xuyên qua mắt mèo, anh canh giữ cô.

Mà trong mắt cô, lại chậm chạp chẳng nhìn thấy anh.

Nước mắt lăn dài, Tôn Hồi thất thểu chạy ra ngoài.

Thành phố này rông lớn, cô đã lạc đường, bất giác chạy tới chỗ nhà nghỉ họ Tôn khi trước. Hai năm rưỡi trước, nơi đây sớm đã thay đổi, đường phố trở nên thoáng đãng và sạch sẽ. Nhà nghỉ biến mất lâu rồi, ngay cả tiệm cơm sát vách cũng không thấy bóng dáng. Người qua lại trên khắp đường phố toàn những gương mặt xa lạ.

Ở nơi này Tôn Hồi bị Hà Châu đoạt mất nụ hôn đầu, được anh dắt tay dẫn về nhà. Anh nói với cô rằng: “Anh cần em!” Ba chữ này dễ nghe xiết bao, song lâu như vậy cô mới thật sự nghe vào tai.

Trạm Bắc đã trở nên lạ lẫm. Cả đường đi, Tôn Hồi giống như lần đầu tiên đặt chân tới nơi này, dần dần đi đến khu nhà trọ nông dân. Cuối cùng cô đã trông thấy kiến trúc quen thuộc, con ngõ vẫn đầy nước thải và rác rưởi, đèn đường tù mù với những ngôi nhà vừa hỏng vừa cũ.

Cô chậm rãi đi về phía bên cánh cổng sắt. Cổng sắt vẫn chưa khóa. Tôn Hồi bước vào. Liếc mắt một cái liền bắt gặp gian phòng trọ nhỏ kia. Bấy giờ bên trong đang bật đèn, một cô gái trẻ đi ra ngoài phòng đổ nước, nhìn Tôn Hồi với ánh mắt tò mò. Người đàn ông trong phòng hét gọi cô gái một tiếng, cô ấy liền đáp lời, đóng cửa lại.

Đằng sau có người ngập ngừng lên tiếng: “Tôn... Hồi?”

Tôn Hồi từ từ quay đầu. Đối phương ngạc nhiên mừng rỡ: “Đúng là em rồi!” Tiếng

bước chân tới gần. Chị ấy giật mình: “Em sao vậy, sao lại khóc?”

Tôn Hồi chớp chớp hàng mi, nước mắt rơi xuống. Cô cố gắng mở to mắt và cười nói:

“Vu Lệ à?”

Vu Lệ vẫn ở chỗ này, chỉ là từ tầng dưới dọn lên tầng trên, thuê một gian lớn có hai phòng để ở. Chị ấy ưỡn cái bụng bầu, thoáng thẹn thùng: “Đây là đứa thứ hai. Con gái chị vừa tròn một tuổi.” Vu Lệ thoáng ngừng chốc lát rồi hỏi: “Sao em khóc? Giờ em.... thế nào rồi?”

Tôn Hồi lắc đầu, tiếp tục cười, đáp: “Em ổn lắm. Chị lấy chồng khi nào? Chồng chị có tốt không?”

Vu Lệ cười bảo: “Nhà nghỉ đóng cửa không lâu thì chị lấy chồng. Là đồng hương với chị, hơn chị ba tuổi, làm xây dựng. Con người anh ấy cũng vậy thôi. Chị mến chính là sự thành thực của anh ấy.”

Vu Lệ thầm mến Hà Châu trước đây cũng đã lấy chồng. Xem ra chị ấy thật sự hạnh phúc.

Tôn Hồi rề rà đi ra ngoài, treo nụ cười trên môi, lệ trào lên trong mắt. Cô ra khỏi con đường nhỏ chật chội, cuối cùng bước lên vỉa hè rộng rãi. Đối diện, Đàm Đàm Đông niên dùng sức sập cửa xe, mặt nổi gân xanh, nói: “Đêm hôm khuya khoắt chạy một mạch về. Em xem em mặc thành cái dạng gì hả? Nếu không phải anh đuổi theo em, em cho rằng hiện giờ em vẫn có thể yên ổn chắc?”

Tôn Hồi lau mắt, cười đáp: “Đàm Đông Niên, cảm ơn anh!”

Đàm Đông Niên sững người, nghe thấy cô nói tiếp: “Anh có thể đưa em đi không? Em không cử động nổi nữa rồi!” Hai chân cô mềm nhũn, trước khi ngã xuống đã được Đàm Đông Niên ôm lấy.

Tôn Hồi tua lại một lượt hai năm quá khứ. Cô chứng kiến bản thân bị bố mẹ vứt bỏ, được Hà Châu mang về nhà. Cô nghe Hà Châu cất lời thề nói rằng anh cần cô. Còn hiện tại là cô cần anh. Cô cần Hà Châu, tuyệt đối không thể để Hà Châu xảy ra chuyện được.

Hôm sau, Tôn Hồi tắm táp, thay một bộ quần áo sạch sẽ, tinh thần phần chấn đón tiếp khách. Tóc Vàng và Lợi Mẫn, còn cả Lý Vĩ Bằng.

Hai người Tóc Vàng với Lợi Mẫn sốt ruột như lửa đốt, nhao nhao bày mưu tính kế, thậm chí ngay cả ý tưởng cướp ngục thế mà cũng nói ra được. Lý Vĩ Bằng dở khóc dở cười. Qua một chốc, gã nhận điện thoại rồi nói với Tôn Hồi: “Tổng giám đốc Đàm đã đến dưới tầng!”

Tôn Hồi đứng luôn dậy, cầm túi lao ra khỏi cửa, bỏ lại Tóc Vàng và Lợi Mẫn nhớn nha nhớn nhác.

Ngồi vào trong xe, Tôn Hồi nói lời cảm ơn: “Cả ngày hôm qua em cũng không thể đi vào, vẫn là anh có cách!”

Đàm Đông Niên đáp: “Anh tìm bạn bè giúp!”

Một tiếng sau, rốt cuộc Tôn Hồi gặp được Hà Châu. Chẳng qua một ngày một đêm mà dưới cằm Hà Châu đã lún phún râu, người cũng hốc hác trông thấy.

Anh ngẩn ngơ nhìn Tôn Hồi, có vẻ không dám tin. Cô cố gắng nén lệ, tức tối nói:

“Anh đần hả? Mau nói chuyện với em đi!”

Hà Châu phút chốc bật cười, thấp giọng gọi: “Hồi Hồi!”

Cuối cùng Tôn Hồi trở về rồi, về bên cạnh Hà Châu rồi!

Tôn Hồi nóng lòng hiểu rõ tình hình. Cô muốn tìm luật sư, tìm chứng cứ, cô muốn đưa Hà Châu ra ngoài nhanh chóng nhất. Nhưng Tôn Hồi không hiểu gì hết, cô sợ mình sẽ làm sai.

Lần này, Hà Châu “khai báo” toàn bộ mọi chuyện: “Anh sẽ không sao đâu. Lần này hỗ trợ điều tra, anh có công nên đến lúc đó tòa sẽ phán nhẹ thôi.”

Tôn Hồi khẽ bảo: “Nếu được, em thật muốn tẩn anh!” Cô vẫn không kìm nổi nước mắt, nắm chặt hai tay và hỏi: “Tại sao anh phải làm chuyện ngu ngốc như vậy? Anh thật sự nghĩ rằng em sẽ vui vẻ sao?”

“Không!” Hà Châu nhỏ giọng đáp: “Không phải chỉ vì em. Hai năm nay anh đã làm quá nhiều việc sai trái. Nếu không sớm rút ra, anh sẽ chỉ càng lún càng sâu thêm thôi. Đây là cách tốt nhất.”

Không thể nhìn Tôn Hồi rơi lệ. Hà Châu không chịu nổi: “Trước giờ anh làm việc cẩn thận. Rất ít chứng cớ có thể chứng minh anh có tội. Cộng thêm lần này anh chủ động đầu thú lập công. Nhiều nhất chỉ ngồi...” Rốt cuộc anh không nói ra miệng hai chữ cuối cùng. Nước mắt Tôn Hồi đã rơi đầy mặt.

Hà Châu cười khẽ, hốc mắt đỏ hoe, “Anh cũng không thể rời xa em, cho dù là vài phút!”

Vụ án buôn lậu chỉ mấy ngày thì đã gần phá xong. Tập đoàn tội phạm Hải Sơn đã bị đập tan. Những kẻ liên quan đến vụ án chờ nhận sự trừng phạt của pháp luật.

Truyền thông đặc biệt quan tâm, đã đi sâu vào đưa tin quá trình làm giàu của Mai Đình Sơn, quá trình hình thành của tập đoàn Hải Sơn, cùng với những đóng góp trên phương diện từ thiện trong hai năm qua.

Chẳng qua mọi người lại giữ kín như bưng về tập đoàn Trung Quảng.

Tập đoàn Trung Quảng, tập đoàn cung cấp nguồn lực tài chính khổng lồ chống đỡ sự phát triển của thành phố Hải Châu đã sừng sững gần hai thập kỷ. Những cống hiến của Trung Quảng trong hai mươi năm này, Hải Sơn không thể sánh được. Không ai nghĩ tới sau lưng Trung Quảng vậy mà giăng tấm lưới buôn lậu lớn, còn kẻ điều khiển thì chẳng người nào biết.

Tôn Hồi lau nước mắt, đầu mối đã rõ. Cho dù làm gì đều không giúp được, cô cũng không thể gây trở ngại cho anh.

Hà Châu đã có thể đúng giờ gặp người bên ngoài buồng giam. Anh điều khiển tất cả từ xa, dặn Lý Vĩ Bằng và Tóc Vàng tới thành phố Hải Châu tìm manh mối. Quan trọng nhất chính là căn hộ của Hà Huy. Ban đầu anh chắc chắn đã bỏ sót cái gì đó.

Bố Hà Châu đang sống trong nhà. Khi Lý Vĩ Bằng đến cửa gặp phải sự kháng cự ngoan cường của cha Hà. Cuối cùng vẫn là người sống chết cũng muốn theo tới-Tôn Hồi, cô xắn tay áo lên giải quyết hết thảy. Sau khi vào nhà liền lục tung một lượt tìm thật kỹ. Theo lời Hà Châu nói, xoay mở tất cả thanh treo khăn mặt và bồn rửa. Trong

ngoài trên dưới đều tìm một đợt, tuy nhiên chẳng phát hiện được gì.

Cha Hà lo lắng hỏi: “Tiểu Châu thật sự đã xảy ra chuyện? Có căng không?”

Tôn Hồi đáp: “Không việc gì, anh ấy sẽ ổn thôi!” Ngừng một lát, cô đột nhiên hỏi:

“Chú ơi, năm ấy anh trai của Hà Châu có để lại thứ gì cho chú không ạ?”

Cha Hà sửng sốt, lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Tôn Hồi thất vọng cúi đầu. Lần này công cốc rồi. Họ về Nam Giang ngay trong ngày.

Đã gần ba tháng, Tôn Hồi chưa trở lại trường. Trong hoàn cảnh này, cô hoàn toàn không thể lên lớp, chẳng có cách nào thi nghiên cứu sinh. Tôn Hồi bèn bảo Lý Vĩ Bằng tìm một bác sĩ tới giúp đỡ. Sau khi kê đơn giải quyết chuyện xin nghỉ học, Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy giật mình, ngăn Tôn Hồi hỏi ngược hỏi xuôi. Tôn Hồi thực sự không có lòng dạ nói tỉ mỉ. Thoáng ngần ngừ, cô mở miệng: “Bố mẹ Phù Hiểu Vi còn ở đây không?”

Tạ Kiều Kiều gật đầu: “Hai hôm trước còn ở đây. Nghe bảo tai nạn giao thông bất ngờ có kết quả rồi! Bọn tao vẫn chưa kịp hỏi.”

Tôn Hồi hỏi địa chỉ. Buổi chiều cô liền ngồi xe đến khách sạn mà bố mẹ Phù Hiểu Vi đang trọ.

Cô bảo lễ tân gọi điện thoại nói rõ lý do tới. Đợi một chốc thì thấy hai ông bà đi ra khỏi thang máy, sải bước về phía Tôn Hồi. Vừa đến gần trước mặt cô, mẹ của Phù Hiểu Vi liền vung một cái tát. “Bốp” một tiếng. Bà giận dữ: “Con gái tôi đã cứu cô, nhưng cô lại vô ơn phụ nghĩa. Sao cô có thể nham hiểm như vậy, nói vụ nổ súng thành tai nạn ngoài ý muốn hả?”

Càng nói, bà càng khóc to hơn. Thời gian một tháng chẳng mảy may hóa giải nổi đau buồn. Bà hung hăng đánh Tôn Hồi. Còn Tôn Hồi không né tránh. Những vị khách xung quanh và nhân viên phục vụ đều đưa mắt nhìn. Quản lý đại sảnh tiến lên ngăn lại, song căn bản chẳng thể tới gần.

Cả đại sảnh khách sạn rộng lớn, tiếng mắng chửi và âm thanh của những cái tát không ngừng bên tai. Cuối cùng có người không thể bình tĩnh, hét lên: “Dừng tay!”

Đàm Đông Niên tức điên. Anh ta sải bước đi đến, kéo Tôn Hồi tới trước mặt, chặn

cánh tay của mẹ Phù Hiểu Vi và bảo: “Hung thủ thật sự đã vào tù, chỉ đợi mấy tháng nữa là ra tòa. Giờ bà trút giận lên một cô gái. Cô ấy ngàn sai vạn sai thì mười mấy cái tát kia cũng đủ rồi!”

Anh ta đẩy Tôn Hồi về phía trước, nghiêm giọng: “Hồi Hồi, xin lỗi đi!”

Tôn Hồi ngẩn người, khẽ nói với đôi mắt đong đầy lệ: “Chú, dì, cháu xin lỗi. Cháu xin lỗi ạ!...”

Cô vừa dứt lời thì nghe thấy Đàm Đông Niên cũng nói: “Chú, dì, thật xin lỗi!”

Mấy người đều sững sờ, chỉ thấy Đàm Đông Niên cúi xuống chín mươi độ. Sau khi ngừng mấy giây, anh ta từ từ thẳng lưng. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh ta lặp lại lần nữa: “Thật xin lỗi.”

Dứt lời, anh ta nắm lấy tay Tôn Hồi dắt cô ra khỏi khách sạn.

Tôn Hồi gần như sắp quên mất, Đàm Đông Niên là con trai của lão Đàm.

Những ngày qua, Đàm Đông Niên mệt mỏi muốn chết. Chạy tới chạy lui hai nơi, cục công an và bệnh viện. Thủ hạ của lão Đàm bị bắt cả rồi, ngay cả Giang Binh cũng vậy. Đàm Đông Niên không cho Tôn Hồi biết vì không muốn cô khóc thêm.

Anh ta biết mấy ngày nay Tôn Hồi đã làm gì. Cô chạy ra chạy vào vì Hà Châu, liên hệ với luật sư nổi tiếng của thành phố, còn đi một chuyến tới thành phố Nam Giang và xử lý chuyện tạm nghỉ học.

Hà Châu là người có tên tuổi không nhỏ trong ngành, có đủ nguồn lực tài chính, cũng có một số mối quan hệ. Lần này anh dính án, nông sâu không biết. Về sau cũng chưa rõ thế nào. Mọi người đều khôn khéo, sẽ không cạn tàu ráo máng, trái lại họ liền vui vẻ hỗ trợ. Bởi vậy không ít người giúp đỡ, tất cả toàn do Lý Vĩ Bằng đi thu xếp, còn Tôn Hồi chẳng yên tâm với bất cứ ai. Mấy ngày mấy đêm cô ngủ không ngon giấc, khăng khăng làm tất cả mọi chuyện cho Hà Châu.

Đàm Đông Niên đã hơi kiệt sức, “Em có thể để anh bớt lo không? Em cho rằng em làm được cái gì? Còn chẳng bằng ngoan ngoãn ở trong nhà đi!”

Tôn Hồi hiếm khi không phản bác. Cô hất đầu, khuôn mặt sưng đỏ lộ ra, đầu tóc lộn

xộn, nhìn thấy rõ vết bàn tay in trên má cô.

Đàm Đông Niên giật mình, trái tim đau đớn và chua xót. Anh ta nghe Tôn Hồi nói: “Chỉ thiếu một cái USB, còn thiếu một cái USB thôi. Có thể khiến cha anh bị định tội ngay lập tức, khiến tất cả mọi người đều ngồi tù, cũng có thể khiến Hà Châu ra ngoài.” Cô nhìn Đàm Đông Niên, “Giờ em biết anh là người tốt, nhưng kỳ thực anh không có tư cách nói những lời này với em. Đó là cha của anh đấy!”

Đàm Đông Niên khựng người. Anh ta hít mạnh một hơi, hồi lâu mới đáp: “Đợi thêm chút nữa!”

Anh ta bảo đợi thêm chút nữa. Tôn Hồi không hiểu có nghĩa là gì.

Cô bị tát mười mấy cái, trái lại đau đớn trong lòng không hề ít. Cô hy vọng bố mẹ Phù Hiểu Vi có thể đánh mắng cô thật dữ dội vào. Dấu bàn tay trên má quá đậm. Tôn Hồi không dám để Hà Châu trông thấy. Mấy ngày kế tiếp, cô không đi thăm anh. Thi thoảng chạm vào vết bàn tay, cô nghĩ tới câu nói kia của Đàm Đông Niên, song rốt cuộc vẫn không sao lý giải nổi, cho đến một tuần sau.

Tuần này thời tiết càng ngày càng trở rét. Tôn Hồi lo Hà Châu lạnh nên nhờ Lý Vĩ Bằng mang mấy bộ quần áo mùa đông đến cho Hà Châu, cũng chẳng biết bên kia có thể nhận được quần áo không.

Tôn Hồi tiếp tục bận rộn tìm manh mối thay Hà Châu. Cô không ngừng nghỉ một phút. Một khi dừng lại là cô cảm thấy bứt rứt, bên người trống vắng, không ai cưng chiều gọi “Hồi Hồi”, chẳng ai chuẩn bị một bàn đầy món ăn dỗ cô, cũng không ai đốt thuốc trong phòng khách trống trải. Tôn Hồi khó chịu, chẳng buồn cử động. Mà Hà Châu cũng không khá hơn là bao.

Hà Châu nghiến răng: “Đã đánh cô ấy?”

Lý Vĩ Bằng thầm bảo bản thân không nên “láu táu“. Gã gật đầu một cái: “Tôn Hồi chỉ đi một lần. Cô ấy cũng không khóc. Tối qua em đến nhìn qua, trên mặt cô ấy không còn dấu bàn tay nữa rồi!” Mới dứt lời, gã thật sự muốn vả miệng mình. Sắc mặt Hà Châu đã càng lúc càng khó coi. Chẳng bao lâu sau, Lý Vĩ Bằng liền “cụp đuôi” chạy ra ngoài, lau lau cái đầu không có mồ hôi. Vừa ra khỏi cửa gã nhận được một cuộc điện thoại nên kinh hãi quay lại luôn, đem tin tức nhờ cảnh sát báo cho Hà Châu biết.

Lão Đàm mất rồi.

Tin tức này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Họ từng nghĩ lão Đàm ngồi tù, lão Đàm vô tội được thả ra, nhưng chẳng ai nghĩ tới ông ta sẽ đột ngột qua đời. Dường như những phần tử tội phạm cùng ông ta gây nên vụ án buôn lậu cực lớn thế kia, có trăm ngàn loại kết cục, chỉ là không có kiểu kết cục chết vì bệnh này.

Chớp mắt, cảm giác mọi chuyện lúc trước đều giống trò chơi. Bọn họ chính là nhân vật bị người ta vui đùa bằng một tràng pháo tay.

Lần đầu tiên Tôn Hồi biết viêm phổi thực sự có thể cướp đi tính mạng. Sau khi nghe được tin này, cô không dám tin, ngây ngốc hỏi: “Chết rồi?”

Lý Vĩ Bằng đáp với giọng khẳng định: “Đúng vậy, vào hai giờ chiều nay!”

Lão Đàm đã qua đời như vậy đấy, khiến tất cả mọi người không kịp trở tay. Mà thật sự trở tay không kịp chính là Tôn Hồi đột nhiên nhận được một chiếc USB.

Chiếc USB này y hệt cái USB kia của Hà Châu, cũng có dán một tấm ảnh. Điểm khác biệt duy nhất là trên tấm ảnh này, chân dung bị mờ là Hà Huy, Còn Mai Cẩn An ở bên trẻ trung và non nớt hơn hiện tại rất nhiều với nụ cười kiêu ngạo đắc ý.

Chiếc USB quan trọng nhất này lưu giữ dáng vẻ xinh đẹp nhất của Mai Cẩn An.

Tôn Hồi trịnh trọng giao USB cho cảnh sát rồi về nhà đợi tin tức.

Cô không biết tại sao thời gian trôi qua lâu lắc và chậm chạp như vậy. Mỗi một ngày đều tựa một năm. Năm học thứ tư đã xong xuôi, Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy bắt đầu đi thực tập. Thỉnh thoảng, hai cô bạn đến trò chuyện cùng Tôn Hồi. Tóc Vàng với Lợi Mẫn trở thành khách quen trong nhà, cứ mang theo đồ ăn, đồ dùng cho Tôn Hồi suốt, luôn miệng bảo rằng đây là Hà Châu dặn.

Rốt cuộc, Hà Châu đã dặn bao nhiêu người, dì giúp việc, Lý Vĩ Bằng, thậm chí còn cả Lê Thu Sinh đôi lúc mang tới thứ nọ thứ kia tới cho cô.

Tôn Hồi không thiếu cái ăn cái mặc, cô thiếu là thiếu một người.

Không có người ấy, mùa đông lạnh lẽo lạ thường. Một mình cô nhìn hoa tuyết tung

bay, một mình cô đợi xuân về hoa nở. Cô thành vị khách thường xuyên của cục công an rồi, hở một tí là chạy tới đây. Sau khi nghe ngóng xong tin tức thì chạy đến thăm Hà Châu, thuật lại lời của cảnh sát cho anh, bảo anh đừng sốt ruột.

Thỉnh thoảng, cô còn chạy tới công ty của Hà Châu, thay Lý Vĩ Bằng xử lý một số công việc trong khả năng cho phép. Công ty vẫn hoạt động bình thường, những tuyến đường buôn lậu trong đó đã bị xóa bỏ, hết thảy mọi việc đi vào quỹ đạo bình thường. Lý Vĩ Bằng nói: “Đều là nghe anh Châu. Anh ấy bảo tôi làm gì thì tôi làm nấy!”

Hà Châu vất vả chỉ huy từ trong tù, Tôn Hồi đau lòng vô cùng.

Trên tin tức phát ngắt quãng về vụ án buôn lậu này. Năm nay náo nhiệt khác thường, nghe nói đợt trước công an thành phố Nam Giang còn triệt phá một tập đoàn buôn lậu ma túy, lúc Hối Điền phía Bắc bên kia mang theo ma túy bỏ trốn đâm phải tường bao, chiếc xe nổ tung.

Tôn Hồi chưa từng đi qua Hối Điền phía Bắc, chỉ là trên TV luân phiên đưa tin hai vấn đề này, cô kể chuyện cho Hà Châu nghe, còn bảo hôm nào đấy muốn chạy tới đó thăm quan. Hà Châu phản đối luôn: “Ai biết còn sót lại tay chân của bọn buôn bán ma túy ở đấy hay không!”

Anh sợ Tôn Hồi không vâng lời, quay đầu liền lệnh cho Lý Vĩ Bằng cử người để mắt đến cô. Sau khi Tôn Hồi phát hiện bị người ta nhìn chằm chằm bám theo, cô suýt nữa thì định xắn tay áo lên đánh nhau. Cuối cùng biết là Hà Châu làm, Tôn Hồi nổi giận đùng đùng tìm tới, tiến hành cảnh cáo anh một lượt y chang một phụ nữ đanh đá.

Thì ra quãng thời gian khó khăn đã trôi qua trong những ngày chạy qua chạy lại giữa sự ồn ào vậy đấy. Có vẻ vẫn ổn, Tôn Hồi dựa trên ban công, tưởng tượng dáng vẻ Hà Châu đứng hút thuốc ở đây.

Xuân về ấm áp, muôn hoa nở, hết thảy đúng lúc.

Hôm nay, Tôn Hồi thay một chiếc váy dài, đi tới tòa án.

Ba tháng lập án rồi điều tra, mở phiên tòa sơ thẩm vụ án buôn lậu lớn quy mô toàn quốc này, lấy tốc độ mà mọi người khó bề tưởng tượng, thành công triệt phá vào đầu tháng Tư.

Giẫm lên mặt đất mới trải qua cơn mưa, Tôn Hồi ngẩng đầu nhìn ánh Mặt Trời chói mắt, vẫn hơi ngơ ngẩn. Thời tiết thay đổi tựa đời người và thế sự vô thường.

Cô hít thở thật sâu, dè dặt đợi chờ. Trong đầu vô số những suy nghĩ, nhưng chẳng có suy nghĩ nào rõ ràng. Bỗng nhiên một vệt màu sắc tiến vào trong tầm mắt. Tôn Hồi mím môi nhìn đằng trước, một bóng dáng đạp lên từng bậc thềm, chầm chậm đi về phía cô.

Cô nhớ lại hôm nay, gã đội trưởng Tằng Lâm Tây mặt mũi khó ưa kia có bảo: “Lúc trước Hà Châu đã ký một thỏa thuận với cảnh sát, xét thấy anh ta không liên quan sâu tới vụ án, lại có biểu hiện tích cực lập công, cho nên tòa án quyết định phán vô tội và phóng thích.”

Tôn Hồi thật sự muốn phỉ toẹt anh ta. Lời này rõ ràng chính là lời thẩm phán nói mà.

Lúc này đây, Tôn Hồi rơi nước mắt, nói với Hà Châu rằng: “Xét thấy anh đối tốt với em, cũng chỉ có anh đối tốt với em như vậy, cho nên anh vô tội, tha bổng!”

Hà Châu nhếch khóe môi. Đứng dưới ánh Mặt Trời, anh giang hai tay và bảo: “Em lại đây!”

Tôn Hồi hít hít cái mũi, xách váy, rảo chân chạy về phía Hà Châu, khoảng cách mỗi lúc một gần. Vầng Thái Dương càng lúc càng rực rỡ. Trong không khí sau cơn mưa tràn ngập mùi cỏ xanh. Đây là mùa xuân đánh thức tất cả các sinh vật đang ngủ say trên trái đất. Ngay cả lỗ chân lông của Tôn Hồi cũng đang kêu gào.

Cuối cùng sắp lao vào vòng tay của Hà Châu, Tôn Hồi nhìn thấy gương mặt của anh phóng đại từng chút một. Bỗng, cô trượt chân, nước văng tung tóe, cái chân phải tao nhã giơ về phía sau, làn váy bay lên lộ ra đùi non trắng nõn mê người. Cánh tay thon dài mở rộng, hét “Á” một tiếng, nhào vào Hà Châu.

Lồng ngực Hà Châu bị đụng một cái, anh lùi lại một bước liền đứng vững ngay, tức tối cất giọng: “Em cảm thấy bản thân thế này là đẹp lắm hử?” Ngừng một chốc, anh xiết chặt cánh tay, gắt gao ôm Tôn Hồi vào lòng, hít hà mái tóc của cô. Nghe cô rì rầm, anh khẽ cười: “Anh thích em xinh đẹp thế này! Xinh đẹp thật đấy!”

Tôn Hồi híp mắt cười. Mặt Trời ngày xuân tỏa ánh sáng lấp lánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.