Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 17: Chương 17: Khẩu Vị Của Tôi Là Cái Này




Editor: May

Chỉ có Hạ An An, một người rầu rĩ không vui dùng nĩa ăn đâm bò bít tết trong dĩa.

Hơn nữa tưởng tượng bò bít tết trở thành Thẩm Chanh, hận không thể băm cô ra làm trăm mảnh!

Mấy đấng mày râu giành uống rượu phạt, Thẩm Chanh lại không cho bọn họ cơ hội này.

Cô nhíu mày, cầm một chai Whisky ở một bên qua, rót đầy vào trong ly rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch, tuần hoàn như thế sáu lần.

Thật ra Whisky và rượu trắng khác nhau ở chỗ, số độ xấp xỉ nhau, vị ngon và không ngon.

Đối với loại rượu này, Thẩm Chanh đúng thật là quen việc dễ làm.

Nhưng, Lâm Tiểu Miêu lại sợ hãi, “Thẩm Chanh, rượu kia cũng không thể uống như vậy nha...!! Quá mãnh liệt rồi!”

Hạ An An cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Whisky bày ở bên cạnh, khẳng định cô ta ngộ nhận thành rượu đỏ rồi. Aizz, thật ra cũng không có gì lớn, uống chút lại không chết được...”

Mấy nữ bạn học nghe tiếng, che miệng vui mừng, lại phải nhẫn nhịn không bật cười.

Lâm Tiểu Miêu vốn chính là người vai phản diện, lại nói tiếp: “Thẩm Chanh đến đây, tớ rót cho cậu chút rượu đỏ, đây chính là Laffey năm 82! Đặc biệt thuần khiết!”

Thẩm Chanh lắc lư chai Whisky, cười đến dáng vẻ quyến rũ, “Xin lỗi, khẩu vị của tôi là cái này.”

Nói xong, cũng chẳng quan tâm người khác là giễu cợt hay là bàng hoàng, cô lại tự rót tự uống, uống đến vô cùng hào phóng.

Mới đầu người khác thật sự tưởng cô cầm nhầm rượu, nhưng hiện tại, ai còn sẽ nghĩ như vậy?

Một chai Whisky tràn đầy, lại có thể bị cô uống vào bụng giống như nước lọc vậy!

Mấu chốt là, trước khi uống rượu, Thẩm Chanh chưa từng ăn bất kỳ thứ gì.

Bụng rỗng uống rượu, dù là người đàn ông cũng không chịu nổi.

Huống chi là một cô gái nhỏ?

Một khẩu vị của tôi là cái này của Thẩm Chanh, rất rõ ràng khiến Hạ An An không vui rồi.

Cô ta cười cười với Thẩm Chanh, ý vị thâm trường.

Ngay sau đó, đưa tay, động tác ưu nhã vỗ tay phát ra tiếng.

Nhân viên phục vụ nghe tiếng, vội chạy tới dò hỏi có cần phục vụ gì không.

Cho rằng Thẩm Chanh là đang thể hiện, Hạ An An dứt khoát liền hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, lại gọi vài chai Whisky.

Nhưng, giá cả Whisky so với chai Laffey năm 82 này, thật sự kém quá nhiều rồi.

Hạ An An làm như vậy, có lý do của cô ta.

Cô ta cảm thấy, một là để biểu hiện bản thân hào phóng, thứ hai đả kích Thẩm Chanh ở trong vô hình!

Nhưng, Thẩm Chanh là một người không muốn cho người ta cả cơ hội để giễu cợt.

Cô không nói một câu, tự rót uống một mình, rất là thoải mái.

Người ở chỗ này, ngoại trừ vài đấng mày râu kiên trì chống đỡ, thật đúng là không có nữ bạn học dám đụng rượu Thẩm Chanh.

Mãi cho đến khi vài chai rượu thấy đáy, mọi người mới dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô.

Lâm Tiểu Miêu cũng sợ ngây người: “Thẩm Chanh, tửu lượng của cô lại có thể tốt như vậy!”

Hạ An An nghe tiếng cười, ý vị thâm trường, “Tửu lượng tốt như vậy, nhất định là luyện ra được, các người nói, Thẩm tiểu thư của chúng ta là đang ngồi chỗ nào để luyện vậy....”

Một câu nói đó của cô, khiến cho người ta như lẽ tất nhiên nghĩ tới em gái bồi rượu, hoặc có lẽ loại thấp hơn một chút.

Đối mặt khiêu khích của Hạ An An, Thẩm Chanh chỉ cười cho qua, cũng không trả lời.

Nhưng mấy người đàn ông lại nhìn không được, nói giải vây thay cô: “Trước kia lúc ở trường học, Thẩm Chanh cũng đã xuất ra ngàn ly không say. Khi đó mấy người các cô lo nói yêu đương, hoàn toàn không biết gì hết!”

Tên còn lại cũng không quên hoà giải, “Đúng vậy, lúc ấy chúng tôi đã uống không lại Thẩm Chanh rồi ....”

Hạ An An nhìn liếc nhìn mấy người đàn ông đối diện, trong lòng hung ác mắng bọn họ không có tiền đồ.

Một người phụ nữ tùy tùy tiện tiện xuất hiện liền thu thập bọn họ đến dễ bảo nghe lời, thật không biết xấu hổ!

Trước kia lúc đi học, quan hệ của cô và Thẩm Chanh như thế nào, có thể không biết tửu lượng của cô sao?

Ngàn ly không say, thiên tài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.