Chờ Tôi Có Tội

Chương 227: Chương 227




Vưu Minh Hứa không biết anh đang cười gì, nghĩ gì, song một tia ngọt ngào đang dần vụng trộm trào dâng trong lòng cô. Có những khi anh không hề thâm trầm như cô tưởng, cô nghĩ, có lúc anh rất giống Vưu Anh Tuấn. Chỉ là không dễ dàng bộc lộ mà thôi.

“Anh biết nấu cơm từ bao giờ?” Cô hỏi.

Nụ cười trên mặt Ân Phùng nhạt bớt, đáp: “Lên Cao trung.”

Cao trung?

Khi đó người này cũng nổi danh học giỏi, về sau con thi đỗ Bắc Đại. Chẳng phải tình hình kinh tế gia đình anh rất tốt hay sao? Cho dù bố mẹ thường ở nước ngoài cũng không đến mức để anh tự nấu cơm chứ?

Vưu Minh Hứa đè nén nỗi ngờ vực trong lòng, tự nhủ sau này nếu có thời gian sẽ lại tìm hiểu thêm về hoàn cảnh gia đình anh.

Dùng xong bữa tối, Ân Phùng nói: “Đến phòng ngủ của tôi.”

Vưu Minh Hứa nhìn anh, anh ôm vai cô, như cười như không nói: “Tôi nào có ăn em, có việc.”

Ừ thì đúng thế thật. Mười Ân Phùng cô đều có thể giẵm bẹp dưới chân. Cứ nhìn La Vũ là biết.

Phòng ngủ của Ân Phùng cực lớn, anh để cô ngồi xuống chiếc ghế sofa gần cửa sổ, còn bản thân thì nắm tay cô nhìn ngắm.

Vưu Minh Hứa: “Làm gì đó?”

Ân Phùng dùng chân kéo chiếc ghế đẩu lại gần, ngồi xuống cạnh cô rồi lại lấy một thứ đồ ra khỏi ngăn kéo. Hóa ra là chiếc bấm móng tay.

Tay Vưu Minh Hứa được rửa rất sạch sẽ nhưng móng tay khá dài. Cô rút tay về, nhìn anh cạn lời. Thế nhưng anh rất hòa nhã, một lần nữa cầm tay cô, nắm chặt ngón cái, bắt đầu tỉ mỉ cắt móng tay cho cô.

Vưu Minh Hứa: “…”

Cô nhìn anh một lúc lâu, nhìn đến khi anh cắt xong tay này rồi chuyển sang tay còn lại. Cắt xong toàn bộ, móng tay cô đã vô cùng đẹp đẽ.

“Anh thích làm việc này từ bao giờ thế?” Cô hỏi.

Anh cười nhẹ, nói: “Vừa lòng không?”

“Cũng được.”

Vưu Minh Hứa nhấc tay lên nhìn, nghĩ bụng người này quả nhiên như bị thần kinh. Anh đã đi đến cửa, cao giọng gọi: “Quán Quân.”

Quán Quân không nhanh không chậm vào phòng, trong tay còn xách theo một hộp dụng cụ, không biết bên trong chứa những thứ gì.

Vưu Minh Hứa im lặng nhìn Quán Quân. Bỗng nhiên, Ân Phùng nắm một tay cô, đưa đến trước mặt Quán Quân.

Quán Quân cười: “Có cho chạm vào không? Có cần anh đeo găng tay không?”

Ân Phùng nói: “Đeo.”

Quán Quân đeo đôi găng tay vừa móc khỏi túi áo xong mới đón lấy tay Vưu Minh Hứa, mở hộp đồ, lấy một lọ sơn móng tay bắt đầu tô cho cô.

Vưu Minh Hứa: “…”

Mắt Ân Phùng ngậm ý cười.

Vưu Minh Hứa không biết bọn họ đang chơi trò gì bèn nhẫn nại chờ đợi. Quán Quân tô xong một lớp, lấy một lọ khác tô lớp thứ hai, tiếp theo dùng kẹp gắp một màng xám cực mỏng phủ lên móng ngón tay cái của cô.

Vưu Minh Hứa: “Đây là cái gì?”

“Máy phát tín hiệu.” Ân Phùng đáp.

Tay nghề của Quán Quân quả nhiên cực tốt, lớp màng mỏng đó gần như dính gọn trên móng tay. Vưu Minh Hứa nghĩ, thiên tài quả là thiên tài, làm ngành nào tinh thông ngành ấy, tay nghề còn tốt hơn cả dân dán màn hình đầu phố ấy chứ.

Quán Quân lại lấy ra một lọ sơn đỏ tô tiếp cho cô một lớp nữa.

Vưu Minh Hứa: “Lại gì tiếp đây?”

Quán Quân: “Sơn móng tay.”

Tô xong móng tay thứ năm, Quán Quân ngồi sang một bên tô nốt bàn tay còn lại, cười hi hi nói: “Mỗi bên gắn một cái. Nhỡ may bị chặt mấy một tay thì vẫn còn có cái mà dùng.”

Vưu Minh Hứa nhếch mày: “Cảm ơn nhé.”

Cô chăm chú nhìn Quán Quân tiếp tục tô sơn cho bàn tay còn lại, một lúc sau mới nhận ra bàn tay đã được tô xong kia vẫn mãi bị Ân Phùng nắm chặt. Cô quay đầu, kết quả nhìn thấy Ân Phùng nghịch tay cô như đang nghịch một món đồ chơi, hết lật lên rồi úp xuống, nghịch ngợm vuốt ve, ánh mắt hơi lười nhác, cũng có hơi chút mê mẩn.

Vưu Minh Hứa rút tay về.

Anh không tức giận mà cười, dáng vẻ như đã sờ đủ rồi vậy.

Hai bàn tay đều đã được tô xong, Vưu Minh Hứa biết đây là thứ tốt bèn gật đầu với Quán Quân: “Cảm ơn.”

Quán Quân cười hi hi, nói với Ân Phùng: “Trước hết đừng để cô ấy động linh tinh, đợi sơn khô hết đã. Cậu thổi giúp cô ấy cho mau khô. Nhưng đừng có ngậm vào miệng đấy.” Nói xong thì đi mất, còn tiện tay đóng luôn cửa phòng.

Chỉ còn lại Vưu Minh Hứa và Ân Phùng bốn mắt nhìn nhau.

Vưu Minh Hứa nghiêng đầu không nhìn anh, tự nâng tay lên thổi, anh chợt vươn đầu tới nhẹ thổi mấy hơi. Vưu Minh Hứa né tránh, anh lập tức đuổi theo. Đùa nghịch một hồi, anh bật cười. Vưu Minh Hứa cố nhịn không cười, anh đột nhiên vươn đầu, hôn nhẹ lên đôi môi hơi bĩu ra của cô.

Móng tay Vưu Minh Hứa chạm phải áo anh, cô vội vã gào thét: “Tránh ra! Móng tay tôi!”

Anh nói: “Em nhanh chóng giơ tay lên đi.”

Vưu Minh Hứa vô thức mở rộng hai tay, Ân Phùng bật cười, ôm chặt eo cô, không chút trở ngại ngậm lấy môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.