Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 122: Chương 122: Thế giới đang bảo vệ bạn




Giọng nói trong trẻo của cô vang lên khắp phòng, có vẻ như đang bị đứng hình trước Niên Ái, khoảng 5 6 giây sau bọn người họ mới có phản ứng. Từng người từng người một giới thiệu tên của bản thân từ trái sang phải.

“Hi, mình là Thương Chí Hào”

“Mình là Đồng Nguyên”

“Chào, mình là Huỳnh Thúc Khang”

“Phan Kiến Văn”

Mỗi người họ dừng như ai cũng có một tố chất riêng, thông qua cách giới thiệu tên Niên Ái cô cũng cảm nhận được phần nào tính cách từng người.

Thương Chí Hào nhìn cô một cái rồi ngờ ngợ nói lại chuyện lúc nảy:“Này Niên Ái có phải cậu từng lên báo rồi đúng không?, sao tớ cứ cảm thấy cậu quen quen thế nào ấy?”

Niên Ái chỉ kịp mỉm cười chưa kịp đáp thì Bùi Lãnh đã nhanh hơn một bước, cậu ta chạy lại chỗ Chí Hào rồi khoác tay qua vai cậu ấy.

Bùi Lãnh:“Cô ấy chính là Arrebol tác giả đang làm mưa làm gió trên mạng mấy tháng gần đây đấy”

Chí Hào trố mắt nhìn Bùi Lãnh, ngạc nhiên:“Thật á?”

Chí Hào:“Cô..cô ấy là Arrebol”

Bùi Lãnh:“Tôi gạt cậu làm gì người anh em”

Còn chưa kịp xua tan đi sự ngạc nhiên, Đồng Nguyên bên cạnh mắt đã long lanh lên:“Arrebol tôi rất thích mấy bài viết của cậu trên mạng đấy, ý nghĩa vô cùng”

Nhận được lời khen trực tiếp, Niên Ái có chút ngại ngùng:“Cảm ơn cậu”

Định Ngôn:“Chào hỏi như vậy chắc cũng đã đủ rồi, bắt đầu vào làm việc chính đi”

Định Ngôn:“Bùi Lãnh, Chí Hào, Đồng Nguyên các cậu đi lấy mẫu báo cáo”

Định Ngôn:“Thúc Khang, Kiến Văn sẽ ở lại hoàn thành bài báo cáo”

Định Ngôn:“Tớ sẽ đến lầu trên gặp giáo sư trao đổi một số vấn đề hôm qua nhóm chúng ta đề xuất rồi sẽ nhanh chóng quay lại.”

Mọi người chỉ đồng thanh lên một chữ “Được” rồi bắt đầu đi làm việc của mình. Khi đã giải tán được đám đông tò mò, anh nhìn sang Niên Ái.

Định Ngôn:“Bây giờ anh phải đi gặp giáo sư, em cứ đi tham quan xung quang nhé”

Niên Ái mỉm cười:“Em biết rồi, anh cứ đi trước đi”

Anh vỗ vào mu bàn tay cô mấy cái nhẹ như thể muốn trấn an Niên Ái rồi rời đi. Sau khi anh rời đi Niên Ái không ở trong phòng nhìn Thúc Khang và Kiến Văn viết báo cáo mà đi dọc theo hành lang ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

Đi được một lúc thì cô đi đến thư viện của Viện Nghiên Cứu, nơi đây phải nói trang trí rất đẹp, khung cảnh được thu vào mắt cô là những chậu cây xanh được treo ngoài khung cửa sổ. Tò mò đi vào trong là những ngăn tủ chất đầy những quyền sách dầy, bên trong không có người chắc có lẽ vì gần đây người của cả Viện Nghiên Cứu điều phải bận rộn lo cho dự án nghiên cứu mới nên chẳng có ai có thời gian đọc sách cả.

Nhưng như vậy cũng thoải mái, Niên Ái cô có thể làm những chuyện là mình thích ở nơi đây rồi. Cô đi vòng qua mấy giá để sách chọn cho mình một cuốn sách ưng ý rồi ngồi xuống ghế bắt đầu đọc. Ở đây chỉ toàn là những cuốn sách về sinh vật, con người, môi trường, các loại bệnh, các loại thuốc nên cũng không có gì là thú vị lắm.

Đọc được khoảng 20 trang Niên Ái cảm thấy có chút buồn chán. Cô đóng sách lại lấy điện thoại ra lên mang xem có chuyện gì mới không, vừa mở điện thoại đã thấy tin nhắn của Gia Nhiên gửi đến.

Gia Nhiên:[Tiền thưởng của việc xuất bản sách lần này chị chuyển cho em trước, khi nào có số thống kê sách được bán và lượt xen trên web cụ thể chị quy đổi ra tiền chuyển qua tài khoảng cho em nhé]

Niên Ái gõ phím điện thoại:[Vâng ạ]

Nghe thấy tiếng bước chân đi vào thư viện, Niên Ái cũng không chú ý đến chỉ nghĩ là một người nào đó vào thư viện đọc sách thôi nhưng tiếng bước chân ngày càng gần đến cô hơn đến khi Niên Ái ngước mặt lên thì người đã đứng trước mặt cô.

Tướng người cao ráo khiến Niên Ái phải hoàn toàn ngước đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt:“Sao...sao anh xong sớm thế?”

Định Ngôn nắm lấy tay cô kéo Niên Ái đứng lên:“Anh đưa em đến chỗ này”

Dưới lực kéo của Định Ngôn, Niên Ái chỉ thuận bước theo anh:“Đi đâu thế?”

Định Ngôn:“Đến nơi rồi em sẽ biết”

Kéo cô đi qua mấy dãy hành lang cuối cùng cũng đã đến nơi.

Định Ngôn:“Đến nơi rồi”

Anh thả tay Niên Ái ra, cô đi lại gần căn phòng hơn rồi nhìn vào trong. Cái mà anh muốn cho cô xem hóa ra là phòng nghiên cứu, bên ngoài được lắp cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy được bên trong. Hôm nay vừa khéo là chủ nhật nên phòng nghiên cứu cũng không có ai cả.

Định Ngôn không kéo cô vào trong, hai người họ chỉ đứng ở bên ngoài. Nhìn vào các thiết bị tiên tiến đắt đỏ ở bên trong Niên Ái không khỏi thốt lên mấy lời trầm trồ ngưỡng mộ:“Wow, đây chính là phòng nghiên cứu của tụi anh đấy à”

Niên Ái:“Xịn quá đi”

Niên Ái nói rồi xoay đầu nhìn anh:“Em có thể vào trong để xem không?”

Định Ngôn lắc đầu:“Không được”

Niên Ái nhìn anh, tỏ vẻ tiếc nuối:“Sao thế?”

Định Ngôn:“Bên trong toàn là hóa chất, tốt có, xấu có ngửi nhiều không tốt”

Niên Ái khó hiểu:“Đây là phòng nghiên cứu, nói không tốt vậy sao các anh còn làm nghiên cứu?”

Định Ngôn:“Bọn anh có cách của bọn anh”

Niên Ái:“Mà em thấy nghiên cứu về mảng y dược thì sao lại liên quan đến hóa chất?”

Định Ngôn:“Bọn anh làm thuyết trình về cách chữa bệnh ung thư”

Định Ngôn:“Nói về bệnh ung thư thì phải xạ trị”

Định Ngôn:“Mà xạ trị là phải có hóa chất rồi”

Niên Ái lúc này mới hiểu ra:“Ah, đúng rồi ha”

Định Ngôn:“Lúc trước khi còn là năm nhất có một giảng viên nói với bọn anh một câu 'Nếu như các em học ngành này vì tiền thì các em chọn sai ngành rồi'”

Định Ngôn mỉm cười:“Câu nói này thật ra nói rất đúng với suy nghĩ của anh”

Định Ngôn:“Năm đó chọn vào con đường này vì thấy nó có thể kiếm ra tiền mà không cần mất vốn đầu tư.”

Định Ngôn:“Nhưng mà trên đời có thứ gì có thể kiếm ra tiền mà không cần phải bỏ vốn”

Định Ngôn:“Chỉ khác ở chỗ là có phải bỏ tiền hay không thôi”

Niên Ái tò mò:“Vậy vốn đầu tư của anh là gì?”

Định Ngôn điềm nhiên:“Chất xám và sức khỏe”

Niên Ái có chút sững sờ:“Cái gì?”

Định Ngôn:“Anh đi theo con đường điều chế thuốc, không phải là đông y mà là tây y”

Định Ngôn:“Vậy nên anh phải tiếp xúc với nhiều hóa chất, tương lai cũng không biết có phải hói đầu sớm không nữa đây này”

Niên Ái:“Anh còn giỡn được nữa à?”

Vẻ mặt cô hiện lên một chút không nguyện ý:“Biết là như thế tại sao ngay từ đầu anh còn muốn học?”

Định Ngôn xoa đầu cô:“Ngốc ạ, nếu như không có những người như bọn anh thì ai sẽ giúp chúng em khỏi bệnh”

Định Ngôn:“Đúng là lúc đầu anh có vì tiền thật, nhưng học mấy năm nay căn bản cái suy nghĩ đó cũng không còn nữa rồi”

Định Ngôn:“Nếu như nhà văn các em là chữa bệnh về tinh thần thì nhà nghiên cứu như tụi anh là chữa bệnh về mặt sinh lý con người đấy”

Định Ngôn:“Và chúng ta điều có chung một mục đích chính là muốn con người luôn khỏe mạnh và hạnh phúc”

Trên thế gian luôn có những người âm thầm vì bạn mà cố gắng từng ngày, họ muốn bạn mạnh khỏe, muốn bạn hạnh phúc mà không ngại bản thân có bị hao tổn thứ gì hay không. Có thể hôm nay bạn đã rất đau khổ, bạn tuyệt vọng đến nổi chỉ muốn chết đi cho xong nhưng xin bạn hãy cứ sống đi vì biết đâu đó trên cuộc đời sẽ có người đang vì cái hạnh phúc đơn giản là được mạnh khỏe của bạn mà cố gắng rất nhiều.

Nhìn vào căn phòng đầy các trang thiết bị nghiên cứu, nhìn lên kệ đầy rẫy những lọ hóa chất được xếp ngay ngắn vào nhau. Đúng thế, có rất nhiều người vì muốn bạn khỏe mạnh mà bằng lòng hi sinh, vậy tại sao bạn lại có thể chết đi một cách dễ dàng như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.