Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 132: Chương 132: Kí Kết




Nếu như giống với những gì Đinh Gia Nhiên nói thì đúng là vụ trao đổi lợi ích này không hề tệ chút nào. Niên Ái đưa tay ra lấy hợp đồng cẩn thận đọc từng điều khoản bên trong. Đúng thật, với giá đất hiện nay ở Hà Xuyến, đừng nói tới mua đến thuê thôi cũng là một chuyện không dễ dàng gì rồi.

Hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, Niên Ái dứt khoát đặt bút kí tên, nếu cuộc đời là những lần mạo hiểm, vậy cứ xem như cô đặt sự mạo hiểm 15 năm sau vào Gia Nhiên vậy.

Kí rồi Niên Ái đặt bút về chỗ cũ, đưa hợp đồng về lại cho Đinh Gia Nhiên:“Khi nào chị sẽ bắt đầu thi công?”

Hài lòng với kết quả hiện tại, Gia Nhiên lấy hợp đồng từ tay Niên Ái, mỉm cười:“Bất kì khi nào em chọn được mặt bằng thích hợp.”

Gia Nhiên:“Chị sẽ cho người qua bắt đầu xây dựng”

Niên Ái:“Được, em hiểu rồi.”

Gia Nhiên:“Ừm, nếu không còn chuyện gì nữa em ra ngoài làm việc tiếp đi”

Niên Ái đứng lên:“Vâng ạ”

Cô gật đầu với Gia Nhiên một cái rồi xoay bước đi về hướng cửa, đến gần cánh cửa Niên Ái đột nhiên xoay người lại nhìn thẳng Gia Nhiên hỏi một câu.

Niên Ái:“Đinh Tổng, em có thể hỏi chị một câu không?”

Vốn đã hướng mắt vào màn hình tiếp tục công việc nhưng lại bị câu hỏi của Niên Ái làm cho tò mò, Gia Nhiên ngước mắt lên nhìn Niên Ái.

Gia Nhiên tươi cười:“Em hỏi đi?”

Niên Ái thẳng thắn:“Tại sao chị lại muốn bỏ vốn vào em?”

Gia Nhiên không vòng vo, như cách mà Niên Ái hỏi, Gia Nhiên cũng dùng khí thế ấy mà trả lời:“Nói dễ nghe một chút là vì em có tài, nói khó nghe hơn thì em là một con cờ sinh lợi cho DGN của chị”

Gia Nhiên:“Nói trắng ra là chị cần em, cần tài năng của em và chị hiểu rất rõ chỉ cần bỏ vốn vào em nhất định sẽ không lỗ”

Nhận được câu trả lời, Niên Ái cười một cái rồi mở cửa rời đi. Cái Gia Nhiên trân trọng và tài năng của cô, Gia Nhiên là người kinh doanh tất nhiên phải biết điều gì có lợi và có hại cho công ty. Niên Ái hiểu rõ quy luật này, vậy nên khi được gọi là 'Con cờ sinh lợi' cũng không thấy làm buồn phiền mà là tự hào, tự hào vì mình là một người có tài, có giá trị.

Từ sau khi rời khỏi văn phòng, Niên Ái đã bắt đầu tập trung vào tìm kiếm một số mặt bằng tốt nhưng giá cả vừa phải. Tuy nói là cho cô, nhưng với lương tâm của mình Niên Ái cũng phải xem thử giá cả thế nào. Gần đây trên mạng có rao bán một số mảnh đất gần trung tâm, giá cả phải chăng, giao thông qua đó cũng rất nhộn nhịp lại cách xa thư viện thành phố cũng không có nhà sách nào điều này làm cô rất ưng ý.

Sau khi cân nhắc qua lại không lâu, đến tối Niên Ái đã gửi các thông tin mặt bằng qua email cho Đinh Gia Nhiên. Hoàn thành xong các công việc một ngày, Niên Ái khi rời khỏi công ty cũng gần 8 giờ tối.

Hôm nay trời đổ một vài cơn mưa phùn lên khắp các con phố ở Hà Xuyến. Thú thật Niên Ái không thích mưa cho lắm, cô ghét cái cảm giác ướt át ẩm thấp xung quanh mình mỗi khi có cơn mưa ngang qua.

Mặc dù hiện tại cơn mưa đã ngưng nhưng mặt đường vẫn ướt tạo nên sự khó chịu hình thành trong con người Niên Ái. Nữa năm trước khi từ Nam Lĩnh trở về Hà Xuyến, Niên Ái không sống chung căn hộ với Định Ngôn mà thuê một căn hộ khác gần với công ty cho tiện việc đi lại, căn hộ ấy chỉ cần đi qua một con đường là đến vậy nên cô không bắt xe mà chọn cách đi bộ cũng xem như là rèn luyện thân thể sau một ngày ngồi trong phòng máy lạnh.

Có thể nói lương làm việc và hậu đãi ở DGN không hề tệ, nếu chăm chỉ làm việc, một năm cô có thể xuất bản thêm mấy cuốn sách là dư sức để có được cuộc sống xung túc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà văn phải sử dụng rất nhiều chất xám, đến khi chất xám cạn kiệt thì đến miếng cơm cuối cùng cũng không có mà ăn.

Vậy nên cô luôn tự khuyên nhủ bản thân làm gì cũng nên nhẫn nhịn tốt nhất là chừa lại một đường lui cho mình sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều.

Trầm ngâm trên con đường thưa thớt người qua lại, Niên Ái cứ vậy mà đi thẳng về một hướng. Định Ngôn gần đây bận hơn rất nhiều so với trước đây, chuyên ngành học của anh tốt nghiệp trễ hơn so với cô một năm vậy nên thời điểm này cần phải làm báo cáo thực tập xuyên suốt mới có thể tốt nghiệp với kết quả cao.

Niên Ái không hề so đo với chuyện học tập và làm việc của anh nhưng thi thoảng cô vẫn thấy trống trải một chút, cô đơn một chút nhưng sẽ không có mấy cái suy nghĩ hồ đồ giống như thời thiếu niên 16 17 tuổi.

Bước được thêm vài bước thì điện thoại trong túi xách vang lên. Niên Ái chầm chậm mở túi ra lấy điện thoại, nhìn vào màn hình là ba của cô, ông Mạc Minh gọi đến.

Niên Ái nhấn nút nghe rồi đưa lên tai:[Alo, con nghe đây]

Sau khi ông tỉnh lại đã dần yêu thương cô hơn, khi Niên Ái đến Hà Xuyến hầu như mỗi tuần điều gọi đến 3 4 lần để hỏi thăm tình hình của cô. Niên Ái cũng vì thế mà cảm động, hạnh phúc rất nhiều.

Chất giọng khàn khàn của người trung niên nhưng không hề yếu ớt bên kia đầu dây vang lên một cách vui vẻ:[Niên Ái ấy à, con tan làm chưa?]

Niên Ái:[Vừa mới tan thôi ạ, con đang trên đường về nhà]

Ông Mạc Minh:[Con ăn tối chưa?]

Niên Ái:[Vẫn chưa ạ, con dự định lát nữa về nhà sẽ nấu]

Ông Mạc Minh:[Ừ]

Ông Mạc Minh:[Ba có xem thời sự, thấy người ta nói gần đây có áp thấp nhiệt đới nằm gần với chỗ của con gây mưa lớn]

Ông Mạc Minh:[Nên ra đừng nhớ mang theo ô hay áo mưa gì đó]

Ông Mạc Minh:[Đừng dầm mưa, thể trạng con không tốt đừng để bị cảm]

Niên Ái:[Vâng ạ, ba ở Nam Lĩnh cũng nhớ chăm sóc cho mình thật tốt nhé, khi nào con rảnh sẽ về thăm cả nhà]

Ông Mạc Minh:[Ừ, vậy ba tắt đây con đi đường cẩn thận]

Niên Ái:[Vâng ạ]

Nói rồi, ông Mạc Minh ngắt máy trước, Niên Ái cũng thuận tay tắt điện thoại cho lại vào túi xách rồi nhanh chóng trở về nhà. Đi đến dưới tòa chung cư, Niên Ái quan sát thấy phía trước có một dáng người nam cao đang đi đến gần mình. Vì đèn đường ở gần đây vừa bị hư vẫn chưa sửa kịp nên chỉ có ánh sáng từ phía bên trong chung cư chiếu ra khiến cho cô không nhìn rõ là ai.

Đến khi tiến gần mấy bước, Niên Ái nhận ra được thì người trước mắt đã bước đến đối diện với cô.

Khuôn giọng người con trai trầm ấm như dành hết sự dịu dàng vào trong một câu nói:“Sao em về trễ thế?”

Ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của Định Ngôn, vì anh đến mà hoàn toàn không báo trước làm cô cứ ngỡ anh đang ở viện nghiên cứu rồi chứ.

Niên Ái không quên trả lời anh trước rồi mới kèm câu hỏi theo sau:“Em vừa mới tan làm, sao anh lại ở đây? không phải nói là sẽ ở viện nghiên cứu à?”

Định Ngôn có chút lảng tránh không nhìn vào cô, nhìn qua Niên Ái cũng không nghĩ đó là lảng tránh chỉ là trùng hợp nhìn xung quanh khi nói câu đáp:“Viện nghiên cứu hết việc rồi nên anh muốn tìm em”

Hết câu, Định Ngôn mới lại nhìn cô:“Em ăn tối chưa?”

Định Ngôn:“Vậy anh nấu cơm cho em”

Niên Ái không nghi ngờ:“Được”

Niên Ái:“Vậy chúng ta vào trong rồi nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.