Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 112: Chương 112: Anh quan trọng nhất




Rất nhanh sau đó Định Ngôn trả lời:[Sao lại hỏi anh thế?]

Niên Ái vừa đi vừa nhắn tin trả lời:[Đột nhiên muốn hỏi anh thôi]

Định Ngôn:[Các em định nói chuyện gì, anh góp mặt sẽ không làm ảnh hưởng chứ?]

Niên Ái:[Không đâu, chắc sẽ liên quan đến anh đấy]

Niên Ái:[Với lại lần trước Đoàn Lập...]

Định Ngôn:[Được, khi nào em đến nhắn địa chỉ cho anh]

Niên Ái:[Em biết rồi]

Kết thúc cuộc đối thoại, Niên Ái cũng đã đi đến chỗ Dịch Mộc Lăng đang đứng đợi cô. Hai người đến một quán cơm gần trường để tiện cho việc học buổi chiều của cả hai.

Trong quán ăn, hai người đã xong các bước chọn món, phục vụ cũng đã mang món ăn lên rất đầy đủ. Niên Ái không như mọi ngày, cô vừa đề phòng vừa e dè đôi khi sự phòng bị ấy còn bộc lộ lên biểu cảm gương mặt.

Niên Ái:“Cậu muốn nói gì với tôi?”

Dịch Mộc Lăng mỉm cười:“Thật ra em chỉ muốn nói xin lỗi chị vì chuyện lúc trước”

Dịch Mộc Lăng:“Sau lần nói chuyện đó em cũng đã hiểu được chị muốn gì”

Dịch Mộc Lăng gãi đầu:“Em nhìn thấy chị rất yêu anh ấy, em hoàn toàn không có khả năng trong mắt chị”

Dịch Mộc Lăng:“Lúc đó em thật cố chấp quá, cố tình không hiểu nhưng lời chị nói đến lúc chị có bạn trai vẫn luôn đeo bám theo chị khiến cho bạn trai chị cảm thấy không vui”

Dịch Mộc Lăng:“Em không cố ý làm chị khó chịu nhưng cũng vì hành vi đó của em làm chị khó chịu trong một khoảng thời gian dài”

Dịch Mộc Lăng:“Bữa cơm này xem như là cơm tạ lỗi”

Dịch Mộc Lăng:“Em muốn xin lỗi chị”

Niên Ái nhìn Mộc Lăng:“Hết rồi à?”

Dịch Mộc Lăng khép nép:“Hết rồi ạ”

Cô nhẹ thở ra:“Nếu cậu nói hết rồi thì chị sẽ nói”

Niên Ái:“Đầu tiên chị sẽ nhận lời xin lỗi này của cậu”

Niên Ái:“Thứ hai nếu như được thì sau này chúng ta vẫn là bạn bè, nếu có việc gì muốn hỏi thì cứ mạnh dạn hỏi chị sẽ không để chuyện cũ trong lòng”

Dịch Mộc Lăng phấn khởi:“Thật sao ạ?”

Niên Ái gật đầu:“Thật”

Dịch Mộc Lăng:“Vậy thì tốt quá, sau này ở trường nếu có gì không hiểu em nhất định sẽ hỏi chị ạ”

Niên Ái:“Nói xong những chuyện cần nói rồi vậy chị có một đề nghị được không?”

Dịch Mộc Lăng:“Đề nghị gì ạ?”

Niên Ái:“Cậu có thể nhường chỗ đó lại cho một người không?”

Dịch Mộc Lăng khó hiểu:“Nhường lại? ý chị là...”

Niên Ái ngước mắt ra phía bên ngoài, vì quán được dựng bằng cửa kính chỗ ngồi của cô lại gần với những tấm kính vậy nên khi nhìn ra có thể thấy đường đi bên ngoài.

Niên Ái:“Nhường cho anh ấy”

Dịch Mộc Lăng nhìn theo hướng mà Niên Ái đang nhìn, thu vào tầm mắt là bóng dáng của Định Ngôn đang tiến vào trong. Dịch Mộc Lăng hiểu Niên Ái muốn gì, cậu ta tự động đứng lên.

Dịch Mộc Lăng:“Em hiểu rồi ạ, vậy em đi trước đây”

Niên Ái chuyển tầm nhìn:“Ừm, tạm biệt”

Dịch Mộc Lăng hơi cuối đầu:“Tạm biệt chị”

Nói rồi, Dịch Mộc Lăng rời đi khi bước đến cửa thì chạm mặt với Định Ngôn trong lúc anh đang bước vào. Dịch Mộc Lăng gật đầu một cái xem như là chào anh, Định Ngôn cũng gật lại để đáp lễ rồi lại nhanh chóng đi đến chỗ cô đang ngồi.

Định Ngôn ngồi xuống đối diện cô:“Dịch Mộc Lăng sao lại về rồi”

Niên Ái thong thả:“Nói xong chuyện thì về thôi”

Niên Ái:“Anh chắc chưa ăn trưa đâu nhỉ?”

Niên Ái:“Hay là ăn với em đi”

Định Ngôn không phải là người thích hỏi nhiều, nếu như cô không muốn nói nữa thì anh cũng sẽ không nói:“Được”

Hai người họ bắt đầu vào bữa ăn, Niên Ái chờ lâu bụng cũng đã bắt đầu cồn cào.

Định Ngôn:“Sao đột nhiên muốn gọi anh đến ăn cơm?”

Niên Ái gắp một ít thức ăn sang cho anh:“Nhớ anh rồi muốn gặp anh”

Định Ngôn đưa thức ăn vào miệng:“Tối nay là có thể gặp nhau rồi mà”

Niên Ái:“Anh sắp đi Thiên Khương rồi, gặp nhiều một chút cũng không thua lỗ gì”

Định Ngôn hiểu ý:“Vậy là không muốn anh đi à?”

Niên Ái nhìn anh:“Không muốn thì có ít gì đâu, anh đi là vì công việc mà”

Niên Ái mỉm cười:“Nếu em rảnh sẽ đến đó thăm anh”

Định Ngôn:“Thật không?”

Niên Ái khẳng định:“Thật”

Định Ngôn than thở:“Với cái lịch trình dày kín đó của em chúng ta ở chung một chỗ cũng đến 4 ngày mới gặp được 1 ngày”

Niên Ái:“Nhiều lắm thì nghỉ làm một hôm, cũng không chết gì em”

Định Ngôn:“Em không sợ trừ lương à?”

Niên Ái giương đôi mắt nhìn anh:“So với tiền bạc thì anh quan trọng hơn rất nhiều lần”

Tiền đối với cô đúng thật rất quan trọng nhưng tiền suy cho cùng cũng chỉ là vật để trao đổi còn Định Ngôn là thứ mà Niên Ái không thể trao đổi. Có thể cô là một người rất ham tiền, từng bán mạng để kiếm tiền nhưng mà với anh thì tiền vẫn không thể sánh bằng. Nếu như cô bán mạng kiếm tiền thì anh là cô dùng nước mắt cả thanh xuân để đổi lấy.

Con người đôi lúc sẽ thật ích kỷ, bản thân Niên Ái cũng thế. Cô thừa nhận cô là người cực kì ích kỷ, cô không muốn bỏ dở cái gì cả, thứ gì cô cũng muốn nắm lấy nhưng đã là con người thì phải biết buông bỏ những thứ không cần thiết để nắm bắt những thứ quan trọng hơn trong cuộc đời này.

Niên Ái nhận thấy gương mặt Định Ngôn lúc này có phần ửng đỏ, quen biết bao nhiêu lâu đây là lần đầu tiên Niên Ái nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng này của anh. Dù rất buồn cười nhưng cô vẫn nên nén lại cảm xúc vào bên trong.

Định Ngôn xoay mặt ra chỗ khác, nắm lấy ly nước uống một ngụm. Khoảng một vài phút sau mới thấy Định Ngôn phản ứng.

Định Ngôn ho trước một cái rồi mới nói:“Khụ, vậy tối nay có ăn tối không?”

Niên Ái vẫn giữ nét cười trên gương mặt:“Có chứ, tối nay em sẽ mua thực phẩm qua nhà anh nấu”

Định Ngôn:“Em nấu à?”

Niên Ái:“Ừm, em nấu”

Định Ngôn:“Hay là để anh nấu cho?”

Niên Ái ngăn anh:“Không được, em muốn nấu cho anh ăn”

Niên Ái:“Dù sao ngày mai anh cũng phải đi rồi”

Niên Ái:“Em muốn làm một bữa”

Nghe cô nói cũng đúng, Định Ngôn không tiếp tục miễn cưỡng cô thêm:“Vậy cũng được, tối nay em làm ở đâu, anh qua đón”

Niên Ái:“Tối nay thì vẫn làm ở tiệm quần áo”

Định Ngôn:“Được, vậy anh sẽ qua đón em, chúng ta cùng nhau đi mua thực phẩm rồi về nhà anh”

Niên Ái:“Cứ quyết định vậy đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.