Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 157: Chương 157: Chương 7




Hơi thở của hắn vẫn như trước, nhưng khuôn mặt tái nhợt, gò má lạnh như băng gầy guộc nhô lên, trên người là y phục đen tuyền khiến thân hình tiêu điều gầy gò của hắn càng thêm nổi bật.

Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư chăm chú không hề chớp mắt.

Tuy rằng chỉ xa cách không gặp nhau trong hơn một tháng ngắn ngủi nhưng phảng phất tưởng chừng như đã là một năm, hai năm, thậm chí còn lâu hơn. Dù cho trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đầy những nốt rỗ chướng mắt nhưng vẫn không hề che giấu được khí chất khuynh thành và dung nhan xinh đẹp vốn có.

Hắn thật không ngờ lúc này nàng sẽ ra khỏi nhà, cũng thật không ngờ Hiên nhi có thể phát hiện hắn nhanh như vậy.

Vũ Văn Mặc vốn chưa muốn gặp nàng nhanh thế này. Hắn sợ nàng đã có quyết định bởi bản thân không thể giải thích việc làm của mình, dù sao lúc ấy cũng là do hắn thất hứa, lúc ấy hắn vẫn chưa hiểu được hàm nghĩa chân chính của câu nói “một đời một kiếp chỉ đôi ta”. Đây là chuyện không thể chối cãi, hắn đã vi phạm lời thề.

Nàng tin tưởng hắn, giao cả con người và trái tim cho hắn, cũng cùng tiến cùng lùi với hắn, cùng nhau đối mặt sự khiêu khích liên tục của Nam Cương. Nàng thông minh nhạy bén, chỉ vì hắn mà ra tay, nhưng hắn…

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm giác trái tim tê dại, đau đớn như ập tới. Vũ Văn Mặc chậm rãi dời tầm nhìn khỏi người Mộ Dung Thư, hơi rũ mắt.

Có lẽ, mỗi người đều sẽ có một mặt hèn yếu nào đó.

– Phụ thân, sao giờ người mới đến vậy! Hiên nhi rất nhớ phụ thân đó.

Hiên nhi ôm chặt hai chân Vũ Văn Mặc, giọng ngọt ngào vương chút hơi sữa như trẻ đang bú làm nũng nói, mơ hồ trong đó còn có thể nghe được tiếng khóc.

Tiếp theo Hiên nhi lại quay đầu, đôi mắt như vì sao loé sáng nhìn về phía Mộ Dung Thư, trong giọng nói khó nén sung sướng:

– Mẫu thân, phụ thân đến rồi! Về sau chẳng còn ai khi dễ chúng ta!

Thân hình Mộ Dung Thư lại run lên. Đã từng vô số lần tưởng tượng tình cảnh gặp lại nhau, nhưng thật không ngờ lại trong tình huống hoàn toàn bất ngờ như thế, khiến nàng không kịp chuẩn bị tâm lý.

– A! Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là nam tử mấy ngày trước đây đứng ở trước cửa không có vào kia. Thì ra ngươi là trượng phu của phu nhân sao?

Trương Tuyền nhìn thấy khuôn mặt và phong thái của Vũ Văn Mặc có chút quen thuộc, lập tức nhớ tới mấy ngày trước đây dường như đã gặp qua bèn kêu lên.

Trương Anh cũng kinh ngạc nói:

– Đúng! Ta nhớ ra rồi, ngày đó ngươi xác thực đã tới.

Vốn Trương Anh muốn bảo Vũ Văn Mặc vào ngồi một chút, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Thư dường như hơi khác lạ. Nàng chợt nhớ tới việc Mộ Dung Thư là mang theo con trai bỏ đi, lại thấy giữa phu nhân và Vũ Văn Mặc hình như không bình thường, có lẽ là có chuyện không muốn người khác biết, vì vậy không khí vẫn có chút kỳ lạ, nàng tức thì ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

Hồng Lăng dè dặt cẩn trọng xem thái độ của Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc. Trương Anh Trương Tuyền không biết Vũ Văn Mặc, nhưng nàng lại biết, hơn nữa còn vô cùng hiểu rõ, hai người bọn họ trong lúc đó kết quả phát sinh chuyện gì, mà Mộ Dung Thư rời đi là vì sao. Hiện thời trong tình huống vô tình gặp nhau này, đến tột cùng là tốt hay là không tốt, tuy rằng nàng rất muốn Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư trở về như trước đây.

Bỗng nhiên ngay lúc này, Mộ Dung Thư đột nhiên rất muốn chạy trốn. Trong lòng không khỏi buồn cười, không thể ngờ Mộ Dung Thư nàng cũng sẽ có ngày này. Đưa mắt về phía Vũ Văn Mặc, nàng thế nhưng muốn trốn, nàng đây là thật sự không biết nên đối mặt với hắn thế nào. Nàng cũng rũ mắt, trầm mặc.

Lúc này, Vũ Văn Mặc đã ôm lấy Hiên nhi. Bất quá hắn vẫn không nói một lời.

Hiên nhi sớm đã quen với việc Vũ Văn Mặc trầm mặc, từ lúc còn ở phủ Nam Dương Vương, Vũ Văn Mặc đã là như thế, ngoại trừ trò chuyện với Mộ Dung Thư thì đối với những người khác hắn đều cực kì lạnh lùng.

Mộ Dung Thư dằn lòng lại dằn lòng rồi mới ngẩng đầu, đang định nói gì đó với Vũ Văn Mặc. Ai ngờ, bỗng nhiên có một người từ bên trái con hẻm nhỏ lao tới.

Gò má người này gập ghềnh, rõ ràng là dấu vết bị sắt nung in lên, lộ ra dáng vẻ vô cùng dữ tợn, mặc quần áo màu đen.

Hắn ta xông thẳng tới trước mặt nàng, vừa chạy vừa chửi ầm lên:

– Ả xấu phụ này! Nếu không phải do ngươi âm thầm giở trò sau lưng, sao Lưu gia ta có thể rơi vào tình trạng này? Hiện thời tất cả thương nhân không ai chịu mua tơ tằm của chúng ta, nhất định là do ngươi động tay động chân! Trương Anh, ngươi tiện phụ này. Tuy rằng ta bỏ ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng đã từng là con dâu Lưu gia, uổng cho ngươi vẫn là mẹ ruột Vân nhi, ngươi làm như vậy, không sợ Vân nhi hận ngươi sao?

Mấy người đồng thời nhìn sang kẻ bỗng nhiên xông tới kia, thì ra lại là Lưu Kiện.

Đã nhiều ngày nay, Lưu gia gặp phải trắc trở khắp nơi, mọi lời đồn trên trấn không ngừng nhằm vào Lưu gia, nói đúng hơn là nhằm vào Lưu Kiện. Hiện thời hắn không chỉ có khuôn mặt bị hủy hết mà ngay cả gia nghiệp Lưu gia cũng không thể bảo vệ. Tuy rằng Lưu gia cũng có chút tài sản, nhưng cứ như thế trước sau gì cũng sẽ miệng ăn núi lở, chẳng khác gì ngồi chờ chết. Lưu Kiện vốn đã vì chuyện huỷ dung bị đả kích nặng nề, hiện thời Lưu gia lại rơi vào tình trạng này, làm sao hắn có thể chịu đựng được! Thành thử hắn không để ý Lưu lão gia và Lưu phu nhân ngăn cản, đi tìm Trương Anh và Mộ Dung Thư kiếm chuyện.

Vừa rồi chưa kịp nhìn kỹ, chờ khi Lưu Kiện đến gần, mới thấy trong tay hắn có một con dao phay. Lưỡi dao sáng loáng, rõ ràng là đã được mài cho bén.

Vũ Văn Mặc thấy thế, trong con ngươi đen chợt hiện lên tia sáng lạnh. Hắn bất động thanh sắc ôm Hiên nhi bước qua hai bước. Mà Mã hộ vệ phía sau hắn lại di chuyển về phía Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư cau mày nhìn Lưu Kiện, kẻ vài bước đã chạy tới, nghe thấy lời hắn nói xong, cũng đã biết được hắn nhất định đến gây sự! Có điều rất khiến nàng ngoài ý muốn là đã trải qua nhiều chuyện như vậy hắn lại vẫn không biết học khôn!

Trương Anh nhìn thấy Lưu Kiện điên cuồng như vậy, nhất thời cảm thấy có chút sợ hãi, không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Mà Trương Tuyền có võ công nên đứng chắn trước Mộ Dung Thư và Trương Anh.

– Lưu Kiện, sao ngươi lại cư xử như đàn bà thế? Có thể giữ chút khí phách nam nhi hay không? Lưu gia các ngươi làm ăn buôn bán không phúc hậu, chiếm đoạt tài sản Trương gia ta không nói, còn đi tin lời một ả kỹ nữ vu oan tỷ tỷ ta hồng hạnh vượt tường, không nói câu nào đã đuổi ra khỏi nhà. Hiện thời Lưu gia các ngươi bị gièm pha trên trấn, bản thân ngươi còn bị quỷ thần hủy dung còn có mặt mũi đổ hết sai lầm cho tỷ tỷ và phu nhân! Đây chẳng khác gì hành vi của kẻ tiểu nhân!

Trương Tuyền giận không thể át, nhớ tới hành vi của Lưu Kiện, không nhịn được vô cùng khinh thường, giận dữ hét lên.

Lưu Kiện nghe vậy, thân hình khựng lại, khí thế nhất thời giảm xuống. Lời Trương Tuyền nói là sự thật, nhưng Lưu gia hắn ra nông nỗi hôm nay cũng liên quan đến bọn họ! Đây chính là chuyện không thể chối cãi! Chỉ cần nghĩ tới việc bay giờ đi đâu hắn cũng nghe thấy những tiếng cười nhạo, lại nghĩ tới trước kia ở trấn Thượng Chí, bất kể đi đến đâu hắn cũng sẽ được người khác hâm mộ ngoái nhìn. Sự đối lập rõ ràng ấy nhất thời khiến cho Lưu Kiện lửa giận ngút trời, đem tất cả sai lầm đều quy cho Mộ Dung Thư và Trương Anh. Nếu như Trương Anh biết đàng hoàng một chút, bị đuổi khỏi Lưu gia liền an phận ở bên ngoài tự sinh tự diệt, vậy thì cái ả xấu phụ không biết từ đâu xuất hiện kia sẽ không giúp Trương Anh đối phó Lưu gia, hôm nay hắn đã không rơi vào hoàn cảnh này!

Hắn càng nghĩ càng giận, lập tức giơ dao phay lên nhắm ngay hướng Mộ Dung Thư, thét lớn:

– Ngươi cút khỏi trấn Thượng Chí cho ta!

Con dao kia sáng loáng, hơn nữa lưỡi dao vô cùng sắc bén, nếu như chém trúng vào người Mộ Dung Thư, kết quả không cần phải nói. Trương Tuyền và Trương Anh cũng thay đổi sắc mặt.

Riêng Hồng Lăng lại kinh hãi thét lên:

– Lưu Kiện, ngươi thật to gan! Dám giơ hung khí nhắm vào phu nhân nhà ta!

– Mẫu thân!

Tiểu Hiên nhi thấy thế cũng kinh hoảng kêu ra tiếng.

Mà con ngươi đen của Vũ Văn Mặc lại bỗng nhiên tối sầm lại, thần sắc rét lạnh mà có sát khí.

Lưu Kiện hồn nhiên không hề hay biết, suy nghĩ của hắn đã méo mó vặn vẹo, bị vây trong trạng thái điên cuồng, tất nhiên không nhận thấy được không khí chung quanh biến hóa. Một thanh đao nhỏ tinh xảo, là thứ ám khí được chế tác hoàn mỹ, đang nhắm chính xác ngay phía sau lưng hắn, chỉ cần Lưu Kiện dám ra tay, tiểu đao kia chắc chắn phóng ra.

Trương Tuyền quát:

– Lưu Kiện, lương tâm của ngươi bị chó ăn hết rồi phải không? Mắt ngươi bị mỡ heo che mờ sao? Ai phải ai trái, chẳng lẽ ngươi không rõ ràng? Hiện giờ còn dám cầm dao đối phó với phu nhân, người không hề có ân oán với Lưu gia, hành vi này của ngươi là cách cư xử của đại trượng phu à? Ngươi đừng để người khác thêm coi thường!

Mộ Dung Thư thần sắc lạnh nhạt, chính là nhẹ nhàng chau mày lại, không thèm xem con dao trong tay Lưu Kiện ra gì. Chỉ nghe nàng cười lạnh nói:

– Lưu Kiện, chỉ cần một dao của ngươi chém xuống, ngày sau Lưu gia của ngươi đừng nghĩ có thể sống yên ở trấn Thượng Chí, càng đừng nghĩ sống yên ở Đại Hoa quốc! Có điều, ta xem ngươi có vài phần đảm lượng, có lẽ không cần để ý sống chết của toàn tộc Lưu gia các ngươi, muốn chém một dao này luyện tập lòng can đảm, cũng là xả giận cho bản thân, vậy ngươi không ngại thì chém xuống thử xem!

Lưu Kiện nghe vậy, tay run lên bần bật, trong lòng cũng run rẩy không ngừng. Hắn căn bản không hề nghĩ tới ả xấu phụ này lại không sợ chết!

Mà lời Mộ Dung Thư vừa nói ra, đôi mắt đen như mực của Vũ Văn Mặc càng thêm sâu thẳm, tựa như trong đêm đen bỗng nhiên toả ra sương khói, dày đặc, u ám, so với đêm tối còn u ám hơn, nhưng ẩn ẩn lộ ra kinh tâm.

– Lưu Kiện, ngươi có hận thù gì cứ tìm đến ta, làm gì xúc phạm đến phu nhân. Lưu gia các ngươi gánh nổi sao?

Trương Anh cũng hét lên. Nàng quen biết Lưu Kiện nhiều năm. Mặc dù vừa rồi khi nhìn thấy khí thế kia của hắn có chút sợ hãi, nhưng sau một lát cũng nhận ra ngay Lưu Kiện không có gan đó, hắn căn bản sẽ không hạ tay! Thế nhưng, việc gì cũng có ngoài ý muốn, nàng không muốn bởi vì chuyện của mình mà liên lụy đến phu nhân.

Hồng Lăng lo lắng nhìn Mộ Dung Thư, trong lơ đãng chợt phát hiện Vũ Văn Mặc giống như đã đổi chỗ, vị trí kia chính là ngay giữa Lưu Kiện và Mộ Dung Thư. Ánh mắt nàng chợt loé lên, thầm nghĩ: có lẽ Lưu Kiện xuất hiện cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Đôi mắt Mộ Dung Thư trầm tĩnh nhìn Lưu Kiện, tuy không nói không rằng nhưng hơi thở uy nghiêm, lạnh thấu xương lại tự nhiên mà toát ra, khiến Lưu Kiện sửng sốt, dù sao hắn chưa từng thấy qua một nữ tử nào lúc bị người khác dùng dao uy hiếp còn có thể bình tĩnh như thế, cho dù không lên tiếng vẫn khiến hắn cảm giác được từng đợt khí lạnh toát ra từ trong ánh mắt của nàng. Nhất thời, Lưu Kiện run rẩy tận tâm can.

Còn chưa chờ Vũ Văn Mặc, Mã hộ vệ, Trương Tuyền, ba người ra tay, Lưu Kiện cũng đã hoảng sợ hét to một tiếng “A!” Đồng thời, vì sợ, hắn hoảng hốt vứt con dao kia đi.

Mọi người nguyên đã nhẹ nhàng thở ra, vừa nhìn thấy con dao kia bị ném lên cao, thẳng tắp hướng về phía Mộ Dung Thư thì đột nhiên biến sắc.

Mộ Dung Thư chỉ là người bình thường, vốn không có võ công, con dao kia lại khá nặng, từ trên cao rơi xuống chỉ là chuyện trong chớp mắt, Mộ Dung Thư nghĩ rằng bản thân có lẽ lại được “chết” một lần nữa bèn nhắm mắt lại.

Vũ Văn Mặc lập tức buông Hiên nhi xuống, nhanh như chớp lao về phía Mộ Dung Thư.

Chỉ trong thoáng chốc, con dao vốn phải rơi xuống người nàng lại chẳng thấy hạ xuống.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch xen lẫn tiếng thở dốc hoảng sợ.

Mộ Dung Thư chầm chậm mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một bờ vai vững chắc, lại ngẩng đầu lên, là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn khó nén lo lắng. Tim Mộ Dung Thư chấn động mạnh mẽ.

– May mắn, thật may mắn. May mắn con dao kia không rơi vào người phu nhân, bằng không hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi!

Trương Anh hoảng sợ vỗ ngực nói.

Mà Hồng Lăng lại khẽ cong khoé môi, có lẽ là ông trời cũng đang giúp vương gia và vương phi đi. Bằng không, sao lại đúng dịp như thế.

– Mấy ngày nay đừng nên ra ngoài, gã người què kia còn chưa tìm được, sợ là hắn vẫn còn ẩn núp ở trấn Thượng Chí. Nàng không cần vì ta đến đây mà cảm thấy không thoải mái. Hai ngày nữa ta sẽ đến.

Vũ Văn Mặc vừa định đưa tay vuốt ve khuôn mặt Mộ Dung Thư, nhưng vừa lúc nâng tay phải lên lại bất chợt dừng lại. Hắn nhẹ cau mày rồi lập tức xoay người mà đi.

Mã hộ vệ thấy thế, vô cùng khó hiểu. Mà Hồng Lăng nhìn bóng lưng Vũ Văn Mặc rời đi cũng đồng thời không hiểu, dù sao đây cũng là một cơ hội!

Người không hiểu còn có Mộ Dung Thư. Nàng nhẹ chau mày nhìn bóng lưng Vũ Văn Mặc rời đi, hắn…

Mã hộ vệ đuổi theo Vũ Văn Mặc, nhịn không được hỏi:

– Sao vương gia lại không ở lại? Hình như vương phi đã động lòng.

Lúc nãy hắn đứng ở phía sau vương phi nhưng không có ra tay, kỳ thực chính là muốn cho vương gia cơ hội. Nhưng kết quả thì sao, lúc này vương gia lại lựa chọn rời đi?

– Nhanh cho người đi tìm đại phu!

Vũ Văn Mặc đưa tay xoa cánh tay phải. Vừa nãy khi con dao kia chém xuống, hắn đã không có thời gian nhổ ra. Nếu không cho dù có điểm huyệt thì e là nàng sẽ phát hiện, mà hắn cũng kiên trì không được bao lâu. Dù sao miệng vết thương này cũng rất sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.