Chiến Thiên

Chương 10: Q.1 - Chương 10: Tán thành.






Nháy mắt đã trôi qua bảy ngày, trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Trịnh Hạo Thiên trôi qua tương đối dễ chịu.

Từ sau ngày chứng kiến vẻ thất vọng tiu nghỉu hiện rõ trên khuôn mặt của con trai mình, Trịnh Thành Liêm không bao giờ nấu thịt lợn nữa, hơn thế còn đi khắp các nhà trong thôn để thu mua thịt gấu cho cậu quý tử (ăn sướng thê!- Nd).

Lần thu hoạch trước được hơn ba mươi con gấu làm cho nhà nhà trong thôn tất cả mọi người đều phát tài, hơn nữa tấm lòng của bọn họ đối Trịnh Thành Liêm cũng rất cảm kích, sau khi biết hắn muốn thu mua thịt gấu, đều không nói hai lời đem loại thịt gấu đã ướp muối đến cho nhà hắn.

Sau khi có nhiều thịt gấu như vậy Trịnh Thành Liêm hiển nhiên chính là nhà giầu không tiếc con lợn con, hàng ngày không cần keo kiệt, chắt bóp nữa mỗi ăn bữa cơm đều nấu thịt gấu cho con mình.

Làm hắn kỳ quái chính là, con mình đối với thịt gấu quả thật có một loại yêu thích đến cố chấp, vô luận ăn nhiều hay ít, tựa hồ bao nhiêu cũng không thỏa mãn sự thèm thuồng.

Đáng thương thay cho trái tim các bậc cha mẹ trong thiên hạ, khi đã phát hiện ra con mình có sở thích đặc biệt kỳ dị, Trịnh Thành Liêm liền cùng mọi người của các nhà trong thôn đạt được thương nghị, nếu sau này đánh bắt được hắc hùng, cam đoan sẽ cung ứng thịt cho nhà họ Trịnh để ăn. Ngược lại hắn đáp ứng, mỗi một tháng đều chế tạo cho mỗi nhà một loại đồ dùng trong nhà.

Điều kiện này hiển nhiên làm cho tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, tất cả những đồ mà Trịnh thợ mộc chế tạo chính là tiền, chỉ cần bọn họ đem vào trong thành, dân trong thành chắc chắn sẽ tự động mang tiền bạc đến để thu mua.

Về phần thịt gấu thì khỏi phải lăn tăn, nơi này nếu đã gọi là Hùng Lang sơn, trong núi làm sao có chuyện thiếu được gấu cơ chứ ? Chuyện này tự nhiên là thuận lợi đôi đường, tất cả đều vui mừng.

Chỉ có Trịnh Hạo Thiên đối với chuyện này tự nhiên là hoàn toàn không biết gì cả, cuộc sống của hắn mỗi ngày qua từ từ đã theo quy luật cố định mới rồi..

Sáng sớm thức giấc thì luyện quyền, buổi chiều đi theo phụ thân học tập kỹ thuật nghề mộc, buổi tối thì đọc bảo điển gia truyền.

Trịnh Thành Liêm đối với việc Trịnh Hạo Thiên coi trọng bảo điển thì lại có thêm ý muốn vượt xa tưởng tượng, hắn đột nhiên tự mình đốc thúc con mình, nhất định phải học thuộc từng chữ bên trong nội dung, một chữ cũng không được bỏ sót. Thậm chí ngay cả các đồ hình miêu tả động thực vật, cũng bắt con mình vẽ lại giống y hệt.

Trịnh Hạo Thiên hết sức kỳ quái, không thể hiểu được tại sao cha mình lại bắt mình làm những việc vô ích như vậy, đem những thứ vô dụng nhớ kỹ trong lòng để làm gì !? Như thế nào cũng muốn không rõ phụ thân vì sao coi trọng những thứ hư vô mờ mịt này?!

Có lẽ nào lại tồn tại một thế giới như vậy, có phải thật sự những thứ kỳ quái trong sách mô tả lại tồn tại thật hay sao?

Hắn có cảm giác mơ hồ, đành phải đợi năm hắn mười tám tuổi, phụ thân nhất định sẽ cho hắn một đáp án thỏa mãn.

Bảy ngày sau đó, đám người Dư Kiến Thăng rốt cục cũng từ trong núi quay trở về.

Bọn họ trở về tự nhiên là khiến cho trong thôn vui mừng hoan hô, mặc dù đám người phụ nhi lão nhược (phụ nữ, đàn bà, trẻ con và ông già ốm yếu) còn lại đều biết rõ, với kinh nghiệm phong phú Dư Kiến Thăng chỉ huy đội hình, bọn họ trên cơ bản chắc không có thể gặp phải gì quá nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mỗi lần bọn họ lên núi đối với những người ở lại mà nói đều là một sự thấp thỏm, dày vò, chỉ có khi nhìn thấy thân nhân bình an quay về, bọn họ mới có thể hết nỗi lo âu trong lòng.

Sản vật trên Hùng Lang sơn phong phú, ngoại trừ động vật hoang dã ra, còn có dã khuẩn , nấm ăn, mộc nhĩ, các loại sơn quả (quả của cây trên núi- ND)cùng dược liệu v.v..

Một lần vào núi, nếu là hết thảy thuận lợi nói, thu hoạch tuyệt đối không nhỏ.

Đương nhiên, cũng chỉ có trường hợp bọn họ kết thành quần đội vào núi như vậy , mới có thể đem mức độ nguy hiểm đến tính mạng hạ thấp nhất. Nếu như thôn Đại Lâm không phải toàn bộ kết thành đoàn mà vào, mà là mỗi nhà mỗi hộ phân tán vào núi săn bắn, như vậy trừ một số rất ít người có bản lĩnh như Dư Kiến Thăng ra, đại đa số cũng không dám cam đoan nhất định có thể bình an quay về.

Dù sao, cái tên Hùng Lang sơn này hai chữ hùng lang cũng không phải vô duyên vô cớ mà đặt.

Làm bá chủ trong núi, hùng (gấu) cùng lang(sói) có lẽ sẽ không trêu chọc đại đội nhân mã, nhưng là đối với những người đơn độc lạc vào núi mà nói, lũ chúng nó chính là Diêm vương gia dưới Âm phủ đến đòi mạng.

Lần này trở về, trừ thu hoạch được bộ phận sơn dược cùng một số con thú nhỏ ra, thành quả lớn nhất thu hoạch được chính là một con gấu cùng ba con sói.

Trên Hùng Lang sơn có rất nhiều loại gấu, lúc này đây bọn họ liệp sát (săn và giết chết- ND) chính là một con gấu mầu xám.

Sau lúc đám người Dư Kiến Thăng quay về, rất nhanh đã từ đều trong miệng mấy bà vợ nghe được điều kiện của Trịnh Thành Liêm, bọn họ không chút do dự đã đem con gấu đó đưa đến nhà họ Trịnh.

Người trên núi tính tình chân thật chất phác, cũng cảm kích hiểu được cái ân tình lần trước, thôn Đại Lâm nếu như không phải có Trịnh Thành Liêm bố trí bẫy rập, e rằng sớm đã bị lọt vào tai ương diệt vong rồi.

Yêu cầu của Trịnh Thành Liêm cũng không quá phận, hơn nữa điều kiện đáp ứng lại cực kỳ khoan hậu, rộng rãi, hiển nhiên không có ai phản đối.

Đối với chuyện của mọi người Trịnh Hạo Thiên cũng không để ý tới, hắn lôi kéo Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đi tới thao trường, vẻ mặt hưng phấn hỏi han bọn hắn về việc săn bắn đã trải qua.

Hai thiếu niên này mặc dù trên khuôn mặt vẫn còn mang theo một tia uể oải khó có thể che dấu được, nhưng hỏi đến việc này là tinh thần bọn hắn hăng hái tăng vọt ngay.

Mặc dù trước kia Dư Uy Hoa cũng từng đi theo phụ thân vào núi, nhưng cũng chỉ là đi một vòng quanh núi rồi quay về ngay trong ngày. Còn lần này bọn họ đi theo nhóm đông người, ở tại trên núi suốt nửa tháng, cảm giác trong thời gian này đương nhiên là khác xa các lần khác.

"Trên núi chơi có vui không?" Trịnh Hạo Thiên chớp động sáng ngời mắt to, hướng tới hỏi. (đi săn mà, pó tay luôn- ND)

Những đứa trẻ sống dưới chân núi vô cùng yêu thích, hâm mộ việc săn bắn của người lớn, đối vối các đứa trẻ độ tuổi ấu thơ mà nói, tâm nguyện lớn nhất chính là nhanh lớn lên một chút, có thể đi theo các bậc cha chú cùng nhau vào núi săn bắn.

Mặc dù Trịnh Thành Liêm cũng không phải thợ săn, mà là một gã thợ mộc, nhưng là Trịnh Hạo Thiên nhưng cũng không phải là đứa trẻ ngoại lệ.

"Đồ vật trên núi thật là nhiều." Dư Uy Hoa giơ tay ra vẽ minh họa:" người chưa đi qua núi thì vĩnh viễn cũng không có cách tưởng tượng những cái hay trên núi đâu." Hắn đem cái sọt đeo phía sau ra, nói:" Ngươi xem."

Trịnh Hạo Thiên cúi đầu nhìn lại, bên trong thật ngạc nhiên là có con chuột nhỏ đang nằm, ngay cả hai tròng mắt còn có mở.

"Đây là ta bắt được trên núi, Phụ thân đáp ứng làm cho ta nuôi nó rồi , ở trên núi chơi thật vui." Dư Uy Hoa liến thoắng nói, lại đẩy Lâm Đình một cái, nói:" Đến lượt ngươi nói đi."

Lâm Đình mặc dù so với Dư Uy Hoa nhỏ thua một tuổi, nhưng tài ăn nói của hắn thì lại vượt xa đồng bạn.

Cười một chút, Lâm Đình cũng không chối từ, đem những chuyện vào núi lúc này đây đơn giản kể ra một lần.

Kỳ thật những chuyện vào núi cũng không là “trò chơi vui” như Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ, ngược lại có thể nói là tương đối khẩn trương cùng buồn tẻ, hơn nữa tràn ngập nguy hiểm.

Những loại nguy hiểm này không chỉ có là đến từ đám bá chủ hùng lang trong núi, trừ gấu và sói ra, còn có rất nhiều thứ có thể đưa con người vào chỗ chết.

Như độc xà ẩn giấu ở nơi âm u, mang theo kịch độc giết người phóng ra, so với hùng lang còn lợi hại hơn, hay nhưcòn có từng đám hổ báo mãnh thú.

Mấy loại này này vô luận là loại nào đụng tới người, đều đem đến cho bọn hắn phiền toái thật lớn. Cũng may bọn họ dù sao cũng là người đông thế mạnh, chỉ cần làm việc cẩn thận, thì loại sinh vật có can đảm trêu chọc bọn hắn dù sao không nhiều lắm.

Đương nhiên, trừ các loại sinh vật nguy hiểm ra, còn có một ít thực vật cũng được tính là sát thủ.

Tóm lại, cuộc sống trong núi đích xác đặc sắc mà cuộc sống phía xa ở dưới chân núi không phải có thể so đo được, nhưng nếu là không có đạt tới thực lực nhất định, thì đương nhiên thâm sơn cùng cốc sẽ là nơi mai táng loài người.

Trịnh Hạo Thiên nghe được sắc mặt khẽ biến, những gì Lâm Đình vừa kể đã đập tan ảo tưởng hắn đối với núi lớn.

Một trận cười sang sảng tiếng đột nhiên từ bọn họ phía sau vang lên.

"Lâm Đình nói không sai, núi lớn quả thật là địa phương nguy hiểm. Bất quá, núi lớn cũng là một nơi thật tốt để rèn luyện con người." Dư Kiến Thăng đi nhanh tới, nói:" Chỉ có hài tử lớn lên trong núi lớn, mới có tư cách trở thành thợ săn chính thức."

"Trưởng thôn!" Trịnh Hạo Thiên vội vàng đứng lên, hướng về Dư Kiến Thăng khom người vấn an.

Dư Kiến Thăng gật đầu một cái, nói:" Ta mới vừa rồi đi qua nhà cháu, cha cháu nói nửa tháng này cháu luyện tập tương đối khắc khổ, bây giờ hãy đánh trường quyền nhập môn một lần, để ta xem đi."

Trịnh Hạo Thiên nhãn tình (tình cảm trong con mắt)sáng lên, hắn cao giọng một câu đáp ứng ngay.

Nửa tháng nay, hắn mỗi ngày trong cần cù luyện tập không thôi, vì chính là chờ một ngày này.

Dư Kiến Thăng đã nói qua, hắn quả thật có được thiên phú tu luyện nội gia quyền pháp, nhưng có thiên phú cũng không có nghĩa là tất cả, nếu như chính mình cố gắng không đủ, như vậy cũng không thể được học tập võ công.

Mà chỉ có học tập nội gia công pháp, mới có khả năng trong tương lai trở thành săn sư giống như trưởng thôn, nếu không nếu chỉ coi như là có thân thủ cường thịnh, cũng chỉ có thể làm tốt một thợ săn mà thôi.

(làm thợ săn bình thường thì cấp bậc kém hơn so với săn sư, sư ở đây có nghĩa là sư phụ, ý nói bậc thầy của thợ săn, cả thôn Đại Lâm hiện giờ chỉ có Dư Kiến Thăng được tính là săn sư, còn lại đều là thợ săn mà thôi- ND chú giải)

Trước sự quan sát kỹ càng của ba người Dư Kiến Thăng, Trịnh Hạo Thiên cũng không mất bình tĩnh, hắn đi tới trung tâm thao trường, hai quyền thu vào thắt lưng bên sườn, khẽ quát một tiếng, cất bước về phía trước, ầm ầm đánh ra một quyền.

Một cỗ âm thanh rất nhỏ xé rách không khí từ nắm tay hắn chấn động bay ra, thanh âm này mặc dù rất nhỏ, nhưng khi lọt vào tai ba người Dư Kiến Thăng lại nghe rất rõ ràng.

Biểu cảm trên mặt ba người bọn họ khác nhau, nhưng đều là tràn ngập sắc vẻ kinh ngạc.

Trịnh Hạo Thiên một quyền đánh ra, thân thể liền theo sát quyền, cất bước mà đi, trong nháy mắt cũng đã đem bộ nhập môn quyền pháp này thi triển ra.

Quyền phong vù vù, thân như du long, động tác của Trịnh Hạo Thiên đơn giản rõ ràng, nhưng là trong mỗt quyền mỗi thức tựa hồ có ngưng tụ một cỗ lực lượng không tên.

Sắc mặt ba người Dư Kiến Thăng kinh dị, đặc biệt là con ngươi Dư Kiến Thăng, trong đôi mắt hắn che dấu không được nỗi vui mừng như điên.

Nếu so sánh với nửa tháng trước, động tác của Trịnh Hạo Thiên đã tương đối quy phạm, tiêu chuẩn hơn.

Chỉ dưới tình huống vẻn vẹn có một lần chỉ đạo, trong thời gian nửa tháng có thể đem động tác hoàn toàn nắm giữ cũng đã là chuyện tình hết sức giỏi giang.

Hơn nữa Trịnh Hạo Thiên lại gây cho hắn nổi kinh hỷ lớn (vui mừng lẫn sợ hãi-Nd), từ trong bộ quyền pháp đơn giản này, Dư Kiến Thăng cảm nhận được một cỗ khí thâm nghiêm. Đây là quyền ý, chính thức là tinh ý trong quyền.

Mặc dù Trịnh Hạo Thiên bị giới hạn bởi kinh nghiệm, hơn nữa uy lực quyền pháp này cũng không có rất mạnh, nếu như lúc này hắn cùng Dư Uy Hoa và Lâm Đình giao đấu, như vậy khẳng định thị bại nhiều thắng ít. Nhưng là chỉ cần hắn kiên trì tiếp tục rèn luyện, uy lực bộ quyền pháp này sẽ càng lúc càng lớn, nếu là ngày sau có thể tu luyện xuất ra chân khí, mới có thể chính thức đem uy lực bộ quyền pháp này triển khai được.

Khi đó, chỉ sợ ngay cả chính mình cũng không là đấu thủ xứng tay của tiểu tử này.

Một lát sau, Trịnh Hạo Thiên đánh xong bộ quyền pháp, hắn thu tay lại mà đứng, ánh mắt lấp lánh nhìn trưởng thôn.

Dư Kiến Thăng chậm rãi gật đầu, hắn không che dấu chút nào sắc mặt vui mừng của chính mình, cười nói:" Hạo Thiên, ngươi luyện tốt lắm. Từ nay về sau, ngươi cùng hai người bọn họ cùng nhau theo ta học tập nội gia quyền pháp."

Trịnh Hạo Thiên ánh mắt đầu môi vui mừng, hỏi:" Trưởng thôn, sau này ta cũng có thể đủ mạnh trở thành săn sư ngươi giống người không?"

Dư Kiến Thăng cất tiếng cười to, lấy tay chỉ bọn họ ba người một chút, nói:" Có thể trở thành săn sư hay không, các ngươi phải dựa vào cố gắng của chính mình. Bất quá ta rất chờ mong, nếu là trong thôn chúng ta có nhiều hơn ba người săn sư, hắc hắc, ta xem còn có thôn nào còn dám khi dễ... "

Dư Uy Hoa ba người đồng thời nắm chặt đầu quyền, ánh mắt bọn họ đồng thời nhìn hướng về phía phương xa.

Lúc này, tại nọ trong tấm lòng, trí óc non nớt của i bọn họ, cũng không có hùng tâm đại chí (tư tưởng, ý chí lớn) gì, ý niệm duy nhất trong đầu chỉ làmuốn trở thành săn sư, trở thành nam nhân cũng giống trưởng thôn, vĩnh viễn thủ che chở cho chính thôn của mình...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.