Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 179: Chương 179: Bất ngờ lớn nhất




Những người nhà họ Triệu khác cũng hưng phân nhìn Triệu Viên: “Anh Viễn, đây là anh cố ý gây bất ngờ phải không! Vậy mà anh còn nói không mời được ai từ quân khu tới.”

“Đúng, đúng vậy. Anh Viễn hẳn là có ý giấu chúng ta. Sau đó lại để họ đột nhiên xuất hiện, quả là một bát ngờ quá lớn.”

Bồ mẹ của Triệu Viễn cùng nhìn anh bằng ánh mắt hài lòng.

Lão gia và lão phu nhân đều rất ngạc nhiên khi nghe tin các sĩ quan từ Viêm Hoàng thiết lữ đến dự tiệc sinh nhật. Cả hai cười đến mức khóe mắt đều nheo lại.

Hai người nhìn Triệu Viễn, nói: “Viễn, cháu làm tốt lắm. Không ngờ hôm nay vẫn còn bất ngờ đến nữa. Thật không ngoa khi nói rằng cháu chính là niềm tự hào lớn nhất của ông bà.”

Trong hoàn cảnh này, Triệu Viễn dù không muốn cũng đành phải thừa nhận. Nếu cậu không nhận về mình, e rằng sẽ khiến ông bà nội thất vọng.

Triệu Viễn đành nén thở dài, gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy. Bà nội, đây là sự kiện cháu đặc biệt chuẩn bị, nhằm tạo bất ngờ cho ông bà.”Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

Dương Tống ngồi bên cạnh Triệu Viễn liền sửng sốt. Không phải vì tướng quân Côn Luân mà đại tá Long Dã mới đến đây sao? Anh ấy và Triệu Viễn có quan hệ gì cơ chứ?

Dương Tống liền hỏi: “Triệu Viễn, chuyện này là thế nào? Cậu thực sự mời họ đến thật à2”

“Đúng vậy, đội trưởng. Tôi liều thử đến quân khu hỏi, không ngờ lại thành công.”

Mở miệng nói dối, vậy mà mặt Triệu Viễn không chút thay đổi, tim cũng không hề đập loạn.

Lão gia và lão phu nhân đứng dậy chào họ ở lỗi vào đại sảnh, lão phu nhân liền cười nói: “Tôi biết Triệu Viễn của chúng ta rất có năng lực mà. Sau ba mươi tuổi, nhát định nó có thể thể hiện tài năng của mình.”

Gương mặt của hai người ngập tràn niềm vui, đó là niềm tự hào sâu thẳm trong tim.

Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên nhìn thấy điều này liền có chút ghen tị. Mới mấy phút trước, gia đình họ còn đang được lão phu nhân yêu thích là thế, vậy mà lúc này mọi sự chú ý lại đã chuyển hết sang Triệu Viễn rồi.

Hai người họ đưa mắt nhìn Diệp Quân Lâm, có chút không vừa ý. Dù sao việc mang rượu và thuốc lá đặc biệt từ Viêm Hoàng thiết lữ cũng không phải một bản lĩnh thực thụ. Mời được các sĩ quan từ Viêm Hoàng thiết lữ tới mới được coi là thực sự có năng lực.

Đi theo ông bà nội và bố nuôi, Triệu Viễn chỉ có thể nắm chặt tay. Anh thề sẽ làm việc chăm chỉ để biến sự hiểu lầm hôm nay thành sự thật.

Vào lúc này, Đại tá Long Dã đã tới cổng hội trường lớn.

Khi nhìn thấy lão phu nhân, Đại tá Long Dã chợt bước tới chúc mừng: “Long Dã, người đứng đầu Quân đoàn Thiên Long của Viêm Hoàng thiết lữ, cùng ba người phụ tá chúc mừng lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Định Chí Viễn đứng bên cạnh Đại tá Long Dã bước lên một bước nói: “Đinh Chí Viễn, chỉ huy Lữ đoàn tác chiến đặc biệt của Quân khu Kim Lăng, chúc mừng sinh nhật lão phu nhân.”

Theo sau hai vị đại tá, ba người phó tướng cũng lần lượt tới chúc mừng.

Lão phu nhân càng thêm mừng rỡ. Những người này đều xuất thân từ quân đội, nếu so Long Dã với Trương Quốc Long, bà vẫn coi trọng Long Dã hon rất nhiều.

Đặc biệt, Long Dã còn đến từ Viêm Hoàng thiết lữ, sư đoàn bắt khả chiến bại của Trung Quốc.

Điều này thực sự khiến bà nở mày nở mặt Duy chỉ có Triệu Viễn đứng phía sau có chút chột dạ. Anh rất sợ việc nói dối của mình sẽ bị bại lộ. Anh thậm chí không dám chào hỏi gì cả, bởi vì anh chưa từng gặp những người như Long Dã.

Triệu Viễn nghĩ tới đây, liền có tình trốn phía sau, rất sợ sẽ bị phát hiện.

Lão phu nhân thấy vậy liền kéo Triệu Viễn tới trước, chờ mong hỏi: “Tôi không biết Đại tá Long Dã nghĩ gì về cháu trai Triệu Viễn của tôi?”

Long Dã nghe vậy liền có chút khó hiểu.

Anh thầm nghĩ, lão phu nhân này thật là kỳ quái. Anh thậm chí còn không biết cháu trai của bà là ai, làm sao có thể nhận xét về anh ta.

Nhưng khi nghĩ đến việc đây là bà ngoại của vợ tướng quân, Long Dã liền lễ phép nói: “Triệu Viễn có cái nhìn sắc bén, tương lai nhất định sẽ trở thành rường cột của quốc gia.”

“Haha, thật là rường cột của quốc gia!”

Nghe thấy đại tá Long Dã đánh giá cháu trai mình cao như vậy, Ngô Kiến Quốc không khỏi cười lớn thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.