Chiến Thần Bất Bại

Chương 105: Chương 105: Tiền thúc, đã lâu không gặp




Ánh mắt khổng tước trên vai Đường Thiên rực sáng.

Lông vũ xanh thẳm trên bộ giáp tỏa ra từng quầng sáng màu xanh lam, dùng tốc độ kinh người tụ tập vào hai nắm tay Đường Thiên.

Hông trầm xuống, thân hình hơi cong, Đường Thiên trầm giọng gầm lên.

“Giết!”

Hai chân đột nhiên phát lực bùn đất dưới chân nổ tung, toàn than như một mũi tên ầm ầm bắn về phía trước. Hai tay giang ra, vô số ánh sáng màu lam tụ tập, mang theo một luồng sáng như một cặp cánh màu xanh lam.

Thân thể Đường Thiên nghiêng về phía trước, tốc độ của gã nhanh tới kinh người, trong màn ánh sáng màu xanh lạnh lẽo khắc nghiệt, gương mặt hơi ngẩng lên, con ngươi như rực cháy.

Bóng dáng đầy thô bạo càng lúc càng tiếp cận, chiến ý trong cơ thể Đường Thiên cũng không ngừng tăng lên.

Khóe miệng Vũ Minh Thu nhếch lên thành một nụ cười.

Giơ tay phải lên, một ngón tay búng về phía Đường Thiên.

Ong!

Tiếng rung tràm trầm khiến người ta kinh hoảng.

Gần như cùng lúc, tròng mắt Đường Thiên hơi híp lại, đùi phải dậm xuống tránh sang một bên, một luồng khí kình kinh người lướt qua thân thể gã.

Bịch! Sau lưng vang lên một tiếng nổ trầm trầm, vô số bùn đất bắn ra, luồng chỉ kình này nổ thành một cái hố lớn khoảng nửa thước.

Mười ngón tay yêu dị búng ra liên tiếp như đóa hoa hé nở!

Ong ong ong!

Chỉ kình như mưa trút xuống Đường Thiên, phạm vi bao trùm rất lớn, Đường Thiên muốn tránh cũng không thoát nổi!

Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó bóng dáng gã đột nhiên trở nên mơ hồ.

Như một luồng hư ảnh không ngừng tiến tới, chỉ kình uy lực kinh khủng đó đều chỉ xẹt qua hư ảnh này, không tạo thành chút ảnh hưởng nào với Đường Thiên.

Mọi người đứng xem đồng loạt xao động, trợn tròn hai mắt, há hốc mồm.

“Đây là cái gì…”

“Là thân pháp à? Thân pháp thật quỷ dị!”



Đám người thảo luận mồm năm miệng mười, ai cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật khó tưởng tượng. Chỉ kình của Vũ Minh Thu dày đặc tới mức gần như không có góc chết, song Đường Thiên lại luôn né được.

Khinh công lợi hại tới mức nào!

Người cao kinh hãi thán phục: “Trực giác cường đại tới mức này, hắn thật sự là người của võ hội Quang Minh ư? Đám võ hội Quang Minh ấy nghiên cứu trực giác từ hồi nào vậy? Kỳ lạ!”

“Đúng là rất kỳ lạ!” Mắt râu cá trê cũng lấp loáng ánh sáng.

Chỉ mình hai người thấy được, Đường Thiên không dựa vào khinh công, trong mắt bọn họ, Bát Quái Bộ chỉ là một loại khinh công bình thường. Nếu chỉ dùnG Bát Quái Bộ, muốn làm được như Đường Thiên là chuyện không thể. Đường Thiên có thể thong dong né tránh chỉ lực dày đặc đó tất cả đều là nhờ trực giác siêu cường, gã có thể nhanh chóng phán đoán ra sơ hở giữa các chỉ lực.

Mặc dù Đường Thiên mượn lực lượng của Tiểu Mã Phi Ngoa nhưng dẫu vậy làm được tới mức này cũng đã là rất kinh khủng rồi.

Lần đầu tiên bọn họ được thấy võ giả có trực giác cường đại như vậy. Khiến bọn họ càng khó tưởng tượng nổi là võ giả có trực giác cường đại này là một thành viên của võ hội Quang Minh!

Võ hội Quang Minh trước giờ đâu giỏi về trực giác!

Mà nhìn Đường Thiên, rõ ràng là được huấn luyện đặc biệt nên mới đạt tới trình độ kinh người như vậy. Song các thế lực nghiên cứu trực giác, hiểu cách huấn luyện và sử dụng trực giác chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Kẻ này…

Đường Thiên ngẩng mặt lên, chỉ kình xé gió bắn tới không khiến tâm thần gã rung động chú nào. Ánh mắt vẫn chăm chú lạ thường, trực giác nhạy cảm cùng sức bật siêu cường khiến gã không ngừng tiến bước giữa cơn mưa chỉ kình.

Song càng tới gần Vũ Minh Thu, áp lực lại càng lớn.

Cho dù là Đường Thiên cũng không thể chịu nổi, chỉ lực của Vũ Minh Thu đã khá cao thâm, chỉ kình bắn ra không màu vô hình, lại ngưng tụ trầm nặng, nhanh như tia chớp.

Bá Vương Nộ Chỉ của Đường Thiên còn kém xa chỉ lực cuả Vũ Minh Thu.

Có điều… Khoảng cách hai bên đã rút ngắn còn mười mét, khoảng cách này đã có thể…

Thân hình Đường Thiên lại co lại, hai chân gã như cọc gỗ đâm sâu vào bùn đất, toàn thân vận sức chờ phát động chân lực rồi đột nhiên bùng phát!

Một Chấn Đãng Quyền rất bình thường song lại hoàn mỹ tới vô song!

Quyền đánh thẳng ra!

Khổng tước trên vai Đường Thiên kêu lên một tiếng sắc bén, ánh mắt lại sáng thêm vài phần, lông đuôi duỗi thẳng như lưỡi kiếm.

Quyền mang màu xanh da trời chói mắt mang theo vô số gọn sóng nhỏ rít lên giữa không trung đánh thẳng về phía Đường Thiên!

Quyền mang vừa rời tay đã nhanh chóng bành trướng, hóa thành lớn cỡ chậu rửa mặt, bên trong quyền mang như một xoáy nước màu xanh da trời, vô số kình khí điên cuồng vận chuyển.

Không khí xung quanh như bị quấy nhiễu, tiếng rít khiến người ta tê dại cả ra đầu vang vọng ra xa.

Mọi người đều chấn động trước thanh thế của quyền này!

Nếu nói khi bộ giáp của Vũ Minh Thu hiện ra, mọi người mới chỉ cảm nhận sơ sơ một bộ giáp lợi hại, vậy hiện tại, trước mặt một quyền kinh khủng như vậy, những người xem cũng không cách nào giữ được bình tĩnh, bọn họ ai nấy sắc mặt hoảng sợ, nhiều người không tự chủ được run lên lẩy bẩy.

Đây mới thật sự là uy lực của một bộ giáp.

Vũ Minh Thu cũng bị thanh thế của quyền này làm cho kinh hãi, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ, mười ngón tay búng ra điên cuồng, chỉ lực trút ầm ầm vào quyền mang.

Chỉ kình uy lực kinh người song đánh vào quyền mang xanh lam đó đều như chìm vào đáy biển, biến mất không còn chút tăm hơi.

Chấn kình Chấn Đãng Quyền của Đường Thiên được bộ giáp cường hóa tới một mức kinh người, những gợn sóng nhỏ bao phủ bốn phía quyền mang bắt đầu ửng lên một màu xanh lam đậm.

Sắc mặt Vũ Minh Thu trắng bệch, trong lòng đầy kinh hoảng.

Vì sao… Vì sao bộ giáp của hắn lại mạnh tới vậy!

Vì sao!

Con mắt Vũ Minh Thu đột nhiên đỏ lên, rống lên tới khàn giọng mười ngón tay thu lại, búng mạnh ra.

Một cột sáng màu trắng ầm ầm bắn ra, đánh thẳng vào quyền mang màu xanh da trời!

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên khiến lỗ tai hắn không còn nghe thấy gì nữa, khói bụi do vụ nổ tạo thành như một con quái thú vừa thoát khốn, gào thét tàn sát ngay trước mặt hắn.

Khóe miệng Vũ Minh Thu trào máu tươi, con mắt phủ đầy tơ máu của hắn lộ vẻ điên cuồng.

Hắn cười lớn như phát cuồng phát dại.

Giáp có lợi hại thì sao nào? Chả phải cũng chết trước mặt mình ư!

Giữa sương khói lượn lờ đột nhiên một quầng sáng màu lam chói mắt bùng lên.

“Hả?” Vũ Minh Thu giật mình.

Gì vậy…

Như một ngôi sao xanh lam đột nhiên bùng nổ.

Chỉ trong nháy mắt, màu xanh lam đó đã hiện ra trước mặt hắn, ánh sáng xanh lam lập tức bao phủ tầm mắt hắn.

Vũ Minh Thu sợ hãi quá mức như con thú trong lồng, gào lên một tiếng giữa tuyệt cảnh, ngón tay thu lại rồi gẩy mạnh ra!

Kình khí kinh người ầm ầm bắn khỏi ngón tay hắn.

Màu xanh mãnh liệt lập tức ngừng lại.

Như cả một biển cả màu xanh da trời.

Kình khí chấn động, hắn chặn, Thiên Long Kình bùng nổ, hắn cũng khó nhọc ngăn cản, Hạc Thân Kình sắc bén lại như chui thẳng vào, khiến phòng tuyến của hắn như nứt vỡ, sắc mặt hắn đại biến. Không cho hắn chút cơ hội nghỉ ngơi, băng kình màu xanh da trời mãnh liệt đã như cơn sóng dữ giữa biển cả lập tức đánh tan phòng tuyến chân lực của hắn.

Kết thúc rồi sao…

Thời khắc bị ánh sáng lam che phủ, trong lòng của hắn bỗng tĩnh lặng lạ thường.

Kết thúc rồi…

oOo

Một cái hố to rộng hơn năm mét, bên trong cháy đen, xung quanh là vài tấm ngọc lắt nhắt vụn vặt.

Đường Thiên vẫn giữ nguyên tư thế, thở hổn hà hổn hến, toàn thân gã như bị lửa đốt, vụ nổ kinh khủng lúc cuối trận cũng tạo thành thương tổn không nhỏ cho gã.

Ánh mắt khổng tước ngồi trên tấm lót vai vẫn kiêu ngạo như trước nhưng thần sắc loại uể oải hơn không ít.

Ánh sáng lam chói mắt bao lấy nắm tay phải của Đường Thiên, quấn lấy cánh tay hắn, ngọn lửa màu xanh lơ lửng trên Thiên Lô Quyền Sáo, phun ra nuốt vào không ngừng.

Lực lượng Vũ Minh Thu bùng phát lúc cuối khiến Đường Thiên vô cùng ngạc nhiên.

Nếu gã không có Khổng Tước Lam, nếu quãng thời gian này gã không rèn luyện bộ giáp của mình, nếu Vũ Minh Thu tin tưởng bộ giáp của mình như gã, nếu như…

Vậy thắng bại của trận chiến này sẽ rất khó nói, thực lực Vũ Minh Thu cũng khá mạnh, chắc chỉ kém hơn Tỉnh Hào đại ca một chút.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, Đường Thiên đứng dậy.

Nhìn mảnh ngọc trong hố, trong lòng gã không khỏi cảm khái, thật đáng tiếc, ngươi không gặp được một chủ nhân tốt.

Những người vây xem vô cùng chấn động.

Người cao cũng im lặng một lúc lâu rồi mới buồn bã nói: “Hai quyền vừa rồi, ta tin hắn là người của võ hội Quang Minh.”

Hai quyền đó đã phát vô cùng tinh tế lực lượng của bộ giáp, đây là phong cách chiến đấu điển hình của võ hội Quang Minh.

Râu cá trê cũng tán thành ý kiến của người cao, nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện mình không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành lắc đầu cảm khái: “Kẻ này thật đáng sợ, chúng ta phiền toái rồi!”

Người cao cũng cười khổ.

Vốn tưởng rằng không có Thượng Quan Thiên Huệ, đây là thời điểm Thượng Quan gia suy yếu nhất, nào ngờ nam nhân của Thượng Quan Thiên Huệ đột nhiên chui ra, khiến bọn họ càng bất ngờ là thiếu niên trông thì bình thường này lại mạnh mẽ tới mức đó.

Càng khiến họ lo lắng không thôi là võ hội Quang Minh sau lưng thiếu niên.

Mới chừng này tuổi đã có thực lực cường hãn tới vậy, địa vị thiếu niên này trong võ hội Quang Minh chắc chắn không thấp, sư phụ của hắn chắc chắn cũng coi hắn như châu báu. Chuyện này cũng đồng nghĩa với một thế lực khổng lồ.

Bố trí của bọn hắn lập tức rối tung.

“Về trước đã.” Người cao nhỏ giọng nói: “Chuyện này chúng ta không quyết định được, đành xem người ta làm thế nào.”

“Ừm. Ngươi nói đúng.” Râu cá trê gật đầu đồng ý.

Hai người cùng biến mất.

Thượng Quan Trụ ngơ ngác lẩm bẩm: “Cô gia thật lợi hại!”

Ánh mắt Thượng Quan Uy cũng rung động, đầy vẻ cuồng nhiệt: “Cô gia của chúng ta…”

Thượng Quan Tiền kinh ngạc nhìn thiếu niên như chiến thần bên cạnh cái hố to, đầu óc lão trống rỗng.

Đây… Đây thật sự là A Thiên thiếu gia ư…

A Thiên thiếu gia cường đại tới mức này từ lúc nào.…

“Con tin rằng Thiên ca ca nhất định sẽ trở nên rất mạnh, rất cường đại, mạnh tới mức bảo vệ được Thiên Huệ…”

Trong đầu Thượng Quan Tiền bỗng hiện lên câu nói của tiểu thư… Tiểu thư đã nói vậy không chỉ một lần, lần nào cũng vô cùng tin tưởng.

Tiểu thư…

Thượng Quan Tiền nhìn bóng dáng cường tráng mạnh mẽ trước mặt.

A Thiên thiếu gia… Mấy năm nay rốt cuộc người đã gặp những chuyện gì…

Như cảm nhận được ánh mắt của Thượng Quan Tiền, Đường Thiên đột nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười như ánh mặt trời lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hệt như hai năm trước.

“Tiền thúc, đã lâu không gặp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.