Chiến Thần Bất Bại

Chương 150: Chương 150: Thu hoạch




“Bí bảo ngôi sao?” Ánh mắt Lăng Húc bị vài món đồ thu hút.

“Ừ, không ngờ trên người hai gã này còn không ít bí bảo ngôi sao.” Đường Thiên cũng cảm thấy bất ngờ, có điều gã lại cười lớn: “Ha ha, hai người này đúng là quá xui xẻo, lại không dùng được cái nào.”

Lăng Húc nhìn lại, đúng thật là vậy.

Một cặp găng tay hình dạng kỳ quái, một con ngựa nhỏ, hai món còn lại là hai cái bình pha lê nhỏ.

Lăng Húc chọn con ngựa nhỏ còn Đường Thiên chọn đôi găng tay, từ sau khi găng tay Thiên Lô bị phá hủy, gã vẫn không có vũ khí thích hợp. Tuy tính năng phòng hộ của Khổng Tước Lam vô cùng xuất sắc, thế nhưng lại không mấy trợ giúp khi tấn công.

Chất liệu của đôi găng tay là đồng thau, tạo hình vô cùng đặc biệt, do rất nhiều lớp lông nhỏ tạo thành, rất dày, thậm chí có phần mập mạp, như một túi nước. Cầm nó lên có thể cảm giác được sức nặng. Đường Thiên thử đeo đôi găng tay vào, cảm giác trong găng tay vô cùng thoải mái, Đường Thiên cảm thấy mình như được bao phủ trong một khối nước.

Hắn thử truyền một luồng chân lực vào đó.

Boong boong boong!

Lớp lông dày đột nhiên bùng lên, phảng phất nhu tỉnh khỏi cơn mây, chúng từ từ lưu chuyển như nước chảy. Chỉ trong nháy mắt, cặp găng tay đã hoàn toàn thay hình đổi dạng.

Ồ, thú vị đây!

Đường Thiên lập tức hứng thú, không đợi hắn phản ứng lại, Hạc Thân đột nhiên phát động.

Chân lực ầm ầm truyền vào găng tay, lét két linh kinh, bắt đầu vận chuyển. Đường Thiên cảm thấy hình ảnh găng tay lông lưu chuyển trước mặt thật quen mắt.

Chẳng lẽ mình từng thấy ở đâu rồi?

Đột nhiên, hai mắt gã sáng lên, Hạc Thân Kình! Hạc Thân Kình trong cơ thể gã chẳng phải do tầng tầng lớp lớp chân lực vô cùng nhỏ chồng chất tạo thành sao?

Hầu như cùng lúc với suy nghĩ này của gã, Hạc Thân trong cơ thể lưu chuyển khí kình, Đường Thiên như nghe thấy một tiếng kêu vang!

Coong!

Găng tay ngừng biến hóa.

Cặp găng trước mắt đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, dáng vẻ rực rỡ hẳn lên. Găng tay vốn dầy dặn giờ dính sát vào da, nhìn rất mỏng manh nhưng bao phủ từ bàn tay tới tận khuỷu tay.

Thu hút ánh mắt Đường Thiên nhất là hai cánh nhỏ bên găng tay, dáng vẻ tựa như cánh hạc.

Đường Thiên có thể cảm giác được ngón tay bản thân dường như càng thêm linh hoạt, nhẹ nhàng đâm về phía nền đá, phốc, không có bất cứ lực cản nào, ngón tay hoàn toàn xuyên thủng.

Ánh mắt Đường Thiên sáng lên.

Thú vị!

Đường Thiên lại thử thôi động Hạc Thân Kình, xoẹt xoẹt xoẹt! Kình khí sắc bén dâng lên từ ngón tay hắn, lưu lại năm lỗ nhỏ trên nền đá xanh.

Uy lực này khiến Đường Thiên vô cùng phấn chấn. Gã bắt đầu liên kết với bí bảo võ hồn, song ngoài dự liệu, Đường Thiên không phí chút sức lực nào đã thành lập được liên hệ với võ hồn của cặp găng tay này.

Võ hồn găng tay là một làn sương mù bồng bềnh, hình dạng có hơi giống hình hạc. Có điều võ hồn cũng không cường đại, có thể thấy đã rất lâu rồi nó không được tẩm bổ.

Không rõ có phải Hạc Thân Kình được nó thừa nhận không, võ hồn này vô cùng thân cận với Đường Thiên. Đường Thiên cũng phát hiện khí tức của võ hồn găng tay này khiến gã hết sức thoải mái.

Xem ra mình nhặt được một bảo bối rồi. Sau khi liên hệ với võ hồn, Đường Thiên mới biết tên cặp găng tay này.

Găng tay Thiên Hạc!

Quả nhiên là bí bảo của chòm Thiên Hạc!

Đường Thiên bỗng cảm thấy phấn chấn, đây là bí bảo thích hợp nhất với gã lúc này!

Con ngựa nhỏ kia của Lăng Húc là bí bảo chòm sao Tiểu Mã, cùng một chòm sao với Tiểu Mã Phi Ngoa trên chân Đường Thiên. Có điều phẩm chất của con ngựa đồng nho nhỏ đó cao hơn Tiểu Mã Phi Ngoa, nó có thể triệu hoán một con ngựa đồng, tốc độ gần tương đương với Hỏa Liệt Điểu của Đường Thiên, là một bí bảo vô cùng thực dụng.

“Nếu là bí bảo chiến đấu thì hay.” Đường Thiên nhìn lướt qua con ngựa đồng.

“Thế này được rồi.” Lăng Húc vô cùng hài lòng: “Ta chỉ tu luyện thương pháp, hệ thống của chúng ta khi chiến đấu không cầu viện ngoại lực. Nếu thật sự là bí bảo chiến đấu ta ngược lại không thể đùng được, không cần tới. Thứ này có thể giúp ta tiết kiệm không ít sức lực.”

Lăng Húc trên lưng ngựa nâng mũi thương bạc, cũng có chút vẻ hiên ngang.

“Ngươi thích là được.” Đường Thiên cũng chẳng buồn để ý, từ lâu gã đã biết, mỗi người có con đường của mình, không nên cưỡng cầu.

Ánh mắt gã hạ xuống hai chiếc bình nhỏ, trên mỗi chiếc bình trôi nổi một giọt máu tươi. Một giọt trong đó màu đỏ sậm còn một giọt khác lại hiện ánh bạc.

“Đây là cái gì?” Đường Thiên hơi ngạc nhiên.

“Đây là máu Goblin và máu Vũ Nhân!” Người vừa nói là Cố Tuyết, nàng tình cờ đến ngay lúc này, nghe câu hỏi của Đường Thiên bèn lên tiếng giải thích: “Các ngươi không hiểu cách thu thập nên ta thu thập thay các ngươi. Huyết mạch của bọn họ cũng có thể để người khác hấp thu, bọn họ vừa chết, huyết mạch sẽ tự động tụ tập, dung hợp thành một giọt máu tươi.”

“Huyết mạch còn hấp thu được?” Đường Thiên trợn tròn hai mắt.

“Ừ, có thể.” Cố Tuyết giải thích: “Cũng có thể không được, huyết mạch Tuyết Hồng không thể hấp thu được. Có điều mỗi loại huyết mạch không phải ai cũng thích hợp. Các ngươi có thể thử xem, hai loại huyết mạch này đều là loại tốt trong cấp bạc. Huyết mạch Dwarf có thể tăng cường tốc độ và sức mạnh của ngươi, nhưng tác dụng phụ là sẽ khiến thân thể ngươi thu nhỏ lại. Huyết mạch Vũ Nhân có thể gia tăng tốc độ và sự linh hoạt của ngươi.”

Lăng Húc lắc đầu: “Ta không thử!”

Đường Thiên nghiêng đầu hỏi: “Tại sao?”

“Ta đã nghĩ thông rồi, ta muốn theo đuổi con đường của sư phụ mình.” Trong con ngươi Lăng Húc hiện vẻ kiên quyết: “Tuân theo lý luận của sư phụ, chỉ tập trung vào mũi thương, không mượn ngoại vật, thực hiện sự kỳ vọng của sư phụ đối với ta, đó là sứ mênh của ta.

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, Lăng Húc như có thêm một luồng khí chất mới khó tả.

Cố Tuyết hơi ngạc nhiên thế nhưng Đường Thiên lại hài lòng thay Lăng Húc, rốt cuộc Lăng Húc cũng tìm được con đường của mình, tâm tình cũng theo đó đột phá. Trước đó Lăng Húc lang thang rất lâu, tích lũy rất nhiều, tâm tình đột phá, những thứ đó sẽ không ngừng tẩm bổ hắn. Có thể dự kiến, Lăng Húc sẽ nghênh đón một thời kỳ tiến bộ nhanh chóng.

Lý giải về sức mạnh của Đường Thiên hiện giờ sâu sắc hơn trước đây nhiều.

“Tốt lắm.” Đường Thiên cười hì hì: “Vậy ta thử xem.”

Đường Thiên lựa chọn huyết mạch Goblin, gã rất ấn tượng với uy lực của huyết mạch Goblin, nếu có thể hấp thu huyết mạch Goblin, thực lực của gã sẽ nhảy vọt lên một tầm cao mới.

“Làm sao hấp thu?” Đường Thiên hỏi Cố Tuyết.

“Dùng là được.” Cố Tuyết hơi sốt sắng: “Có lúc sẽ có vài phản ứng khó chịu, nó chứng tỏ thân thể ngươi đang thích ứng với sức mạnh của nó, ngươi nhất định phải cố chịu.”

Đường Thiên ồ một tiếng bèn nuốt huyết mạch Goblin vào. Giọt máu Goblin đỏ sậm không hề có mùi tanh của máu ngược lại tỏa ra hương thơm, Đường Thiên nhẹ nhàng đổ vào miệng rồi nuốt xuống.

Biểu hiện của Cố Tuyết vô cùng sốt sắng, nhìn chằm chằm vào Đường Thiên không dám chớp mắt. Sắc mặt Lăng Húc cũng nghiêm nghị, hắn lăn lộn tại sao Fillin đã lâu, cũng hiểu rõ về huyết mạch hơn Đường Thiên nhiều, hắn biết dùng huyết mạch sẽ có chút nguy hiểm.

Một phút qua đi... năm phút qua đi...

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Đường Thiên nghiêng đầu, vẻ mặt buồn bực.

“Ngươi có cảm giác gì?” Giọng nói của Cố Tuyết lộ vẻ căng thẳng.

“Không có cảm giác gì, cảm giác gì cũng không có.” Đường Thiên xua xua tay, sắc mặt kỳ quái: “Món đồ chơi này không phải giả chứ!”

“Không có cảm giác?” Cố Tuyết ngẩn ngơ, một lát sau mới phản ứng lại, la lên thất thanh: “Sao lại như vậy?”

Sắc mặt Lăng Húc cũng đờ ra: “Không thể nào, sao lại không phản ứng gì?”

Lúc này Murray nghe động tĩnh cũng chạy tới, Cố Tuyết mừng nhu bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi Murray. Murray kinh nghiệm phong phú, huyết mạch Thiên Thanh trên người hắn cũng do hấp thu.

Nghe tiểu thư miêu tả xong, vẻ mặt Murray cũng ngây dại, trước giờ hắn chưa từng gặp chuyện như vậy, thậm chí chưa từng nghe nói tới.

Cả đám người chỉ biết nhìn nhau.

“Làm sao đây?” Đường Thiên cũng hơi do dự, gã liếc mắt sang cái bình thủy tinh khác: “Có cần thử chút không? Có lẽ huyết mạch Goblin không hợp với ta?”

“Không nên làm bừa!” Cố Tuyết lắc đầu nguầy nguậy.

Đùng, một nắm tay lớn xiết lấy bình thủy tinh.

Đường Thiên ngửa đầu nuốt luôn huyết mạch Vũ Nhân vào bụng.

Cố Tuyết lập tức cuống lên: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Murray không nói gì, chỉ chăm chú quan sát Đường Thiên, Lăng Húc cũng không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào gã.

Mười phút sau.

“Vẫn không phản ứng.” Đường Thiên thất vọng giang tay: “Xem ra ta không thích hợp hấp thu huyết mạch! Các ngươi không cần lo lắng, không khéo thể chất ta đặc biệt.”

“Chắc là vấn đề thể chất.” Murray không dám chắc nhưng cũng thở phào một hơi: “Không sao là được rồi.”

“Ha ha ha ha, sẽ không sao đâu.” Đường Thiên vờ buông lỏng cười lớn: “Thiếu niên vĩ đại như thần, chỉ hai giọt máu thì có vấn đề gì?”

“Chỉ hai giọt máu?” Cố Tuyết hiển nhiên vẫn tức giận với hành động lỗ mãng vừa rồi của Đường Thiên, cười lạnh nói: “Ngươi biết mỗi giọt bán được bao nhiêu tinh tệ không?”

“Bao nhiêu?” Đường Thiên ngẩn người, hỏi theo bản năng.

“Huyết mạch Goblin có thể bán được một triệu tinh tệ, huyết mạch Vũ Nhân cũng phải bảy trăm ngàn. Ngươi uống hai cái, mất luôn một triệu bảy trăm ngàn tinh tệ rồi.” Cố Tuyết cười gằn.

“Một triệu bảy trăm ngàn tinh tệ...” Đường Thiên trợn mắt há hốc mồm, giọng run run.

“Không sai, nếu may mắn có bán hai triệu cũng có người mua.” Vẻ mặt Cố Tuyết như cười trên nỗi đau của kẻ khác.

“A a a a!”

Đường Thiên kêu lên thảm thiết, xa gần đều nghe rõ.

๑๑۩۞۩๑๑

Đường Thiên bị đả kích nghiêm trọng, chạy tới tìm Binh. Con số hai triệu tinh tệ với gã thật đúng là trên trời, giờ gộp hết tinh tệ trên người gã lại cũng chẳng nhiều như vậy.

Sắc mặt Binh cũng cười trên đau khổ của kẻ khác: “Hai triệu tinh tệ đó, thấy sao? Có mùi vị gì? Ngọt hay mặn?”

Sắc mặt Đường Thiên co quắp, không nói một lời, lao vào gian phòng Thập Bát Đồng Nhân bắt đầu phát tiết.

Đáng thương thay cho mười tám đồng nhân, trở thành vật hy sinh cho lửa giận của Đường Thiên. Mãi mười phút sau, Đường Thiên phát tiết xong mới bước từ trong gian phòng Thập Bát Đồng Nhân ra.

Đường Thiên đặt mông ngồi xuống cạnh Binh: “Này, ông chú, ngươi còn điều khiển được giáp máy à?”

“Nói nhảm!” Binh trợn tròn mắt: “Giáo quan không biết sao dạy cho kẻ khác được?”

“Vậy chiêu đó của ngươi tên là gì, thật lợi hại!” Đường Thiên nhanh chóng vứt hai triệu ra sau đầu, tò mò hỏi Binh.

“Thanh Hồng Thập Tự Liêm!” Binh chợt ngừng lại một lúc rồi mới khẽ nói tiếp: “Một loại võ kỹ xung phong dùng trên chiến trường.”

“Có thể dạy ta được không?” Hai mắt Đường Thiên bừng sáng, bại lộ mục đích thật sự.

“Giờ vẫn chưa được!” Binh trả lời rất kiên quyết, hắn không đợi Đường Thiên truy hỏi, đổi chủ đề: “Khổng Tước Lam của ngươi ra sao rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.