Chiến Thần Bất Bại

Chương 149: Chương 149: Thanh Hồng Thập Tự liêm




Đường Thiên đang ngủ say bị âm thanh gì đó đánh thức.

Gã mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, nền đá xanh cứng rắn rung động. Hả? Đường Thiên lập tức tỉnh táo lại, mặt đất chấn động mạnh như vậy chứng tỏ có rất nhiều người đang chạy.

Ánh mắt theo bản năng nhìn về phía xa, một bóng lưng cao lớn màu đồngt hau xuất hiện trong tầm mắt gã.

Đường Thiên sửng sốt.

Đó là... Hổ Răng Kiếm!

“Binh đoàn Nam Thập Tự, xung phong!”

Binh hô tới khàn cả giọng, lơ lửng trên bầu trời, giữa vô số tiếng gào thét gầm gừ, tiếng hô này có vẻ thật cô độc.

Chú Binh... Đường Thiên kinh ngạc nhìn bóng lưng kia, trong lòng bỗng có cảm giác chua xót.

Binh giang hai tay, phảng phất như đạp lên nhịp trống quyết chí tiến lên, đón lấy dòng lũ đang lao tới. Mỗi bước chân hắn đạp xuống đều cực vận sức, chỉ dùng vài bước, tốc độ đã tăng lên dữ đội, bóng người hóa thành mơ hồ.

Xoạt xoạt xoạt!

Hổ trảo lướt qua không khí khiến nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, trở thành đỏ chót, tiếp đó màu đỏ chót đó dọc theo bàn tay, nhanh chóng lan tràn về phía hai cánh tay đồng thau.

Thị lực Đường Thiên cao tới kinh người, gã có thể nắm bắt được thân thể Hổ Răng Kiếm khi xung phong với tốc độ cao như vậy vẫn giữ ổn định kinh người, thẳng tắp như mũi thương, đột nhiên, gã cả kinh, đó là...?

Thân thể Hổ Răng Kiếm đột nhiên ánh lên hào quang màu xanh, ánh sáng càng lúc càng chói lọi.

Đúng lúc này, chân phải Hổ Răng Kiếm đột nhiên đạp mạnh lên mặt đất, cái đạp này cực kỳ nặng nề, chân Hổ Răng Kiếm chìm sâu vào nền đá, sức mạnh kinh người cùng bùng phát!

Bóng dáng Hổ Răng Kiếm hoàn toàn biến mất.

Trong tầm mắt Đường Thiên chỉ còn một hình thập tự kỳ dị do xanh và đỏ giao nhau.

Thanh Hồng Thập Tự Liêm!

Chữ thập hai màu đó lao thẳng vào dòng lũ mãnh liệt đang ùa tới.

Xoạt!

Như tiếng xé rách tấm vải, giữa không gian ồn ào vẫn nghe rõ mồn một.

Đường Thiên ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, chữ thập hai màu xanh đỏ như lưỡi đao tử thần sắc bén, lặng lẽ cắt vào miếng đậu hũ.

Nơi nào lưỡi đao màu đỏ và màu xanh lướt qua, không thứ gì ngăn cản được nó dù chỉ một khắc, chúng như lướt thẳng qua không khí.

Trong tiếng gào thét đó, chữ thập xanh đỏ lặng lẽ không có bất cứ tiếng động nào.

Nó cứ thế lặng lẽ xuyên qua toàn bộ con đường, tới tận phía cuối.

Hổ Răng Kiếm mở ra bóng lưng chữ thập, như lời tuyên ngôn từ viễn cổ!

Phốc phốc phốc!

Phía sau nó, toàn bộ con đường như một mạch máu lớn bị cắt đứt, vô số đóa hoa máu nở bung. Bức tường nhà hai bên đường cũng sụp đổ ầm ầm, chỉ lưu lại một nửa chân tường bóng loáng chỉnh tề. Tiếng kêu thét thảm thiết đau đớn vang đội lên khắp con đường hỗn loạn.

Máu chảy thành sông, thây chất thành đống.

Trên khắp con đường dài dằng dẵng này, không một võ giả nào còn đứng vững. Chính giữa đường phố bằng đá xanh, một vêt chém sâu tăm tắp bắt đầu từ nơi Hổ Răng Kiếm xung phong, kéo dài tới tận nơi nó đặt chân lúc này.

Tất cả những người tận mắt chứng kiến trận chiến này chắc chắn sẽ có thêm một cơn ác mộng vĩnh viễn không phai nhạt.

Leng keng, leng keng...

Tiếng bước chân kim loại nặng nề đạp lên máu tươi, từ từ bước tới.

Đoàn trưởng... Thứ ngài từng dạy ta, ta chưa từng quên...

Trong Hổ Răng Kiếm, Binh đã rơi lệ...

๑๑۩۞۩๑๑

Trận chiến trên con đường đó khiến toàn bộ sao Fillin chấn động.

Huynh đệ họ Hoa đứng trong hàng ngũ năm mươi cao thủ đứng đầu sao Fillin bị hai thiếu niên vô danh chém chết, còn một võ giả giáp máy chỉ dùng sức một người, xài một chiêu, giết sạch 262 võ giả đột nhiên xuất hiện.

Chiến tích của bất cứ ai trong ba người này cũng đủ làm chấn động cả sao Fillin, ba cái gộp chung lại hoàn toàn làm sao Fillin bùng nổ. Huynh đệ họ Hoa không cần phải kể, bọn họ thành danh đã lâu, địa vị vững chắc, chiến đấu một chọi một bị người ta giết chết, vậy thực lực đối phương chắc chắn cũng trong năm mươi vị trí đầu.

Dùng sức một người tiêu diệt 262 võ giả, đây cũng là thực lực của cường giả đỉnh cấp tại sao Fillin. Huống chi còn là võ giả giáp máy ít người để ý tới!

Tin tức này vừa lan truyền lập tức khiến thợ máy và võ giả giáp máy tại sao Fillin hoan hô rầm trời, võ giả giáp máy rốt cuộc cũng có cường giả đỉnh cấp!

Có điều, tầm mắt mọi người lại càng hạ nhiều trên người Đường Thiên và Lăng Húc.

Đặc biệt là Đường Thiên.

Thực lực của Hoa Sa còn mạnh mẽ hơn Hoa Dung. Đường Thiên chiến thắng Hoa Sa, vậy thực lực và tương lai của hắn càng khiến người ta mong chờ.

Không được coi trọng nhất lại chính là Binh, cho dù Thanh Hồng Thập Tự Liêm của Binh khiến người ta kinh sợ, thế nhưng võ giả giáp máy quá không được chú trọng. Hơn nữa giới hạn ở trình độ giáp máy, thực lực võ giả giáp máy khó lòng tăng lên. So sánh ra, mọi người cho rằng không gian tiến bộ của Đường Thiên và Lăng Húc lớn hơn nhiều, đương nhiên cũng quan tâm hơn.

Thế nhưng thành Hắc Sơn đồng thời xuất hiện ba cường giả đỉnh cấp, danh vọng Cố gia không những không giảm ngược lại còn tăng lên. Tất cả mọi người đều biết ba người này có quan hệ không tồi với Cố Tuyết, hành động của Cố An Hùng và đại truỏng lão chỉ khiến hai chi này bị hủy diệt, thế nhưng đối với Cố gia mà nói, tổn thất như vậy đổi lại sự giúp đỡ của ba vị cường giả đỉnh cấp, vẫn lời chán.

Không có gì hồi hộp, các chi khác lập tức đề cử Cố Tuyết thành tộc trưởng, bọn họ ngoan ngoãn giao quyền lực trên tay ra.

Có ba cường giả đỉnh cấp làm hậu thuẫn, danh vọng của Cố gia vươn lên một tầm cao mới, Cố Tuyết nắm giữ huyết mạch Tuyết Hồng ẩn tính, khả năng con cháu nàng sẽ có huyết mạch Tuyết Hồng là cực cao, tộc trưởng đời sau sẽ mang Tuyết Hồng Đao trở lại Cố gia!

Tương lai tươi đẹp khiến mọi người đều lựa chọn phục tùng Cố Tuyết.

“Hả!” Đường Thiên vẻ mặt kinh sợ: “Ngươi vẫn định khai mở huyết mạch? Vì sao? Nguy hiểm lắm! Giờ không phải ngươi đã trở thành tộc trưởng rồi à?”

Lăng Húc như đã hiểu liếc mắt nhìn Cố Tuyết, lại đưa mắt nhìn Đường Thiên.

“Các người cuối cùng vẫn phải đi.” Khuôn mặt Cố Tuyết vẫn mang nụ cười ôn nhu, lại chỉ như một quyết định rất đơn giản: “Nếu mở ra huyết mạch ta sẽ có năng lực tự bảo vệ mình.”

“Không phải bảo ngươi sinh con sẽ có huyết mạch Tuyết Hồng ư? Vậy chẳng bằng ngươi sinh một đứa cho nó bảo vệ ngươi!” Đường Thiên cảm thấy ý tưởng này của mình quá hay, cười ha hả nói: “Trận chiến này chắc chắn trong vòng mười năm không ai dám gây sự với ngươi. Sau mười năm nó cũng đủ lớn rồi!”

Cố Tuyết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Đường Thiên, không dời mắt đi được. Nàng đột nhiên nhận ra mình đang thất thố, vội vàng cúi đầu che giấu, trải qua biết bao cực khổ khiến nàng nhanh chóng trưởng thành.

Nàng lại ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào: “Dựa vào bản thân mình vẫn tốt hơn!”

“Ai da, sao ngươi suy nghĩ cứng nhắc vậy!” Đường Thiên không nhịn được nói. Mọi người cùng trải qua hoạn nạn, cảm tình đương nhiên khác với trước đây. Đường Thiên đã coi Cố Tuyết là bằng hữu, đương nhiên lo lắng cho nàng.

“Ngu ngốc!” Lăng Húc thật sự không nhịn nổi nữa, lườm một cái rồi nhấc mũi thương bạc, đi thẳng ra ngoài.

“Này, ngươi mắng ai đấy? Ngươi dám dùng giọng điệu đấy nói chuyện với đại ca của mình à! Thằng nhãi này, chán sống rồi à!” Đường Thiên trợn tròn đôi mắt.

Lăng Húc không buồn để ý tới hắn, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng.

Khuôn mặt Cố Tuyết đỏ ửng, nàng biết tâm tư của mình đã bị Lăng Húc nhìn thấu, trong lòng vừa hoảng hốt vừa xấu hổ, có điều nghe tiếng mắng của Đường Thiên, nàng lại không khỏi bật cười.

“Ngươi cười cái gì?” Đường Thiên quay mặt sang, vẻ mặt khó hiểu.

Cố Tuyết che miệng cười khẽ, một lúc sau mới cố nén ý cười nói: “Đúng rồi, năm nay Cố gia có hai tiêu chuẩn, ta đã báo tên của hai người. Với thực lực hai người chắc chắn có thể thông qua kiểm tra cửa sao, tới lúc đó có thể rời khỏi sao Fillin.”

“A ha! Tốt quá tốt quá!” Đường Thiên mừng rỡ, giơ tay hô to.

Nhìn dáng vẻ hài lòng của Đường Thiên, Cố Tuyết chỉ lặng lẽ mỉm cười.

๑๑۩۞۩๑๑

Lăng Húc ôm mũi thương bạc, ngồi ngây ngốc trên nóc, ánh tà dương xa xa đã bị ngọn núi che khuất.

Sư phụ, con luyện thành rồi.

Người có thấy không?

Nỗi nhớ như cơn hồng thủy phá đê, trong chớp mắt đã tràn ngập nội tâm Lăng Húc, bóng dáng già nua hiện lên trước mắt hắn, gương mặt nghiêm khắc lạnh lùng lại thật thân thiết, ấm áp.

Sư phụ, nếu sư phụ còn mắng con thì tốt...

Sư phụ, con nhớ người...

Ánh mắt Lăng Húc trở nên mơ hồ.

“Này, thằng nhóc kia, đến giờ chia của rồi! Ngươi không đến ta ăn hết đấy!”

Bên dưới vang lên tiếng hô của Đường Thiên, Lăng Húc như tỉnh khỏi giấc mộng, khôi phục tâm tình, lau mắt, dẹp yên khí tức rồi thả người nhảy xuống.

Đường Thiên đã bày chiến lợi phẩm ra trong sân.

Chiến lợi phẩm lần này vô cùng phong phú.

Huynh đệ họ Hoa thân là cường giả đỉnh cấp của sao Fillin, gia sản đương nhiên không ít, hơn nữa tiền thù lao vừa nhận được từ chỗ đại truỏng lão cũng lợi luôn cho bọn Đường Thiên.

Lăng Húc ôm mũi thương bạc đặt mông ngồi xuống, có điều hắn rõ ràng không hứng thú mấy với những chiến lợi phẩm này.

Ngược lại Mầm Mầm đỏ mắt mong đợi nhìn chiến lợi phẩm chồng chất, đôi tay nho nhỏ không ngừng xoa vào nhau.

Đường Thiên tiện tay kiếm một viên hồn hạch vứt cho Mầm Mầm: “Này, cho ngươi!”

Ánh mắt Mầm Mầm bừng sáng, bắn vọt lên trời, hai tay ôm chặt lấy hồn hạch. Lúc rơi xuống đất, Mầm Mầm lại như uống rượu say ngất nga ngất ngưởng, mặt cười khúc khích.

“Này, thật chả ra thể thống gì cả!” Có điều câu sau của Đường Thiên lại trực tiếp sai phái nó: “Được rồi, sang một bên tự hưởng thụ bữa tiệc của mình đi.”

Mầm Mầm ôm hồn hạch, loạng choạng bước sang bên, sắc mặt thỏa mãn.

Đường Thiên kiểm tra chiến lợi phẩm, chủ yếu là hồn hạch với đá ngôi sao, chia đều thành hai phần, đẩy một nửa sang trước mặt Lăng Húc: “Đây là phần của ngươi.”

Lăng Húc liếc mắt nhìn ngọn núi nhỏ này, à một tiếng: “Ngươi cầm giúp ta là được.”

Đường Thiên thấy sắc mặt Lăng Húc coi tiền tài như cặn bã, lập tức sửng sốt: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Lăng Húc nghiêm mặt nói: “Sư phụ từng nói, tiền tài là nguyên nhân đọa lạc!”

Hắn đột nhiên lẩm bẩm: “Lúc nào không có tiền ta hỏi ngươi là được. Mang nhiều chỉ nặng người, phiền toái bỏ xừ!”

Đường Thiên nghe câu này không hề do dự thu cả núi chiến lợi phẩm vài túi, gã không chê nặng. Đường Thiên chính nghĩa lẫm liệt nói: “Thân là đại ca, vậy nguyên nhân tội lỗi này để ta chịu đựng thay!”

Trận chiến này, hầu bao bọn họ dâng cao tới cổ. Tinh tệ có tới hơn một triệu, hồn hạch cấp sáu ba mươi viên, đá ngôi sao cấp sáu bảy mươi viên.

“Không có chút hàng cao cấp nào à?” Lăng Húc hỏi.

“Ha ha, có !” Đường Thiên lập tức hưng phấn.

Hắn bày ra vài món đồ, ánh mắt Lăng Húc bèn không chuyển đi nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.