Chiến Thần Bất Bại

Chương 107: Chương 107: Khích lệ




Trong sân tập võ, tất cả các đệ tử Thượng Quan cùng tới, sân tập lặng ngắt như tờ, ai nấy hiếu kỳ nhìn thiếu niên mặt mũi bầm dập trên đài, đây là cô gia mà mọi người đồn đại sao?

Tiền thúc cũng bị kinh động, vội vàng bỏ việc đang làm xuống chạy sang. Lão hiểu hơn bất cứ ai, Đường Thiên truyền thụ phương pháp tu luyện quý giá tới mức nào. Hai năm trước, Đường Thiên còn là một gã học sinh lưu ban vẫn đang tu luyện võ kỹ cơ bản song hiện tại, Đường Thiên đã trở thành võ giả cường đại đánh bại được cả Vũ Minh Thu.

Tiền thúc lo lắng trong đám đệ tử có kẻ không biết điều, thậm chí tự mình hạ nghiêm lệnh. Để chấp hành ý định của mình, hai năm nay cả Thượng Quan gia đều đã bị Thượng Quan Thiên Huệ chỉnh đốn lại một lần, Thượng Quan gia hiện giờ tuy thực lực hơi yếu song lại có một dáng vẻ bừng bừng sinh cơ, hăng hái quyết tiến.

Thật ra Tiền thúc lo lắng vô ích, không ít đệ tử đã tận mắt chứng kiến trận chiến Đường Thiên đánh bại Vũ Minh Thu. Chỉ trong một đêm, trận chiến kinh tâm động phách đó đã loan truyền khắp nơi trong Thượng Quan gia.

Hầu hết mọi người đều biết thực lực cô gia sâu không lường nổi.

Nhiều người còn tưởng tượng, nếu tiểu thư và cô gia song kiếm hợp bích, vậy trên chòm sao Anh Tiên này còn ai là đối thủ của họ?

Cho nên khi nghe nói cô gia sẽ đích thân chỉ điểm bọn họ tu luyện, các đệ tử đều phấn chấn tinh thần, hăng hái xông pha, vẻ mặt ai nấy đều đầy mong đợi.

Vũ Minh Thu, hung hãn tới mức nào? Một mình hắn đánh bại cả A Uy và Đại Trụ, nhưng trước mặt cô gia lại hoàn toàn thất thủ.

Mệnh lệnh đầu tiên của Đường Thiên chính là để bọn họ tự thi triển võ kỹ mà mình quen thuộc.

“Một đám phế vật!” Binh đảo mắt qua hai lần rồi nhận xét không chút lưu tình.

Đường Thiên chẳng buồn để ý: “Chờ ngươi biến phế thành bảo đó, ông chú vĩ đại như thần, có thứ gì bảo vệ vinh quang giáo quan cao cấp nhất của ngươi tốt hơn đây?”

Thật ra Đường Thiên cảm thấy thực lực những đệ tử này không tồi, đa số đều khoảng cấp bốn trở lên, cơ sở vững chắc, tuổi trẻ. Có thể thấy Thiên Huệ cũng bỏ ra không ít tâm tư mới chọn được những người này.

Xét theo đẳng cấp, trong số này có không ít người cùng cấp với Đường Thiên. Nhưng xét theo sức chiến đấu, tại đây không ai là đối thủ của gã.

“Nhiệm vụ tu luyện hôm nay rất đơn giản, luyện võ kỹ các ngươi quen thuộc nhất ba nghìn lần.”

Đường Thiên trên đài vừa nói xong, bên dưới đã ồ lên. Một ngày tu luyện ba nghìn lần, làm thế nào mà hoàn thành được? Hoàn toàn không thể! Trình độ bọn họ đa số đều mới cấp bốn, võ kỹ cấp bốn, đừng nói ba nghìn lần, một ngày luyện được bảy tám trăm lần đã vô cùng lợi hại rồi.

Ba nghìn lần? Đùa đấy à?

Đoàn người rối loạn, ánh mắt nhiều người bắt đầu không tín nhiệm. Bọn họ cảm thấy rõ ràng Đường Thiên đang nói bậy, ba ngàn lần, đúng là chém gió.

Đường Thiên coi những ánh mắt bên dưới như không, giọng nói lạnh dần: “Sao nào? Ai có ý kiến gì khác?”

Thượng Quan Uy giật mình, vội vàng đứng ra hô lớn: “Còn đứng ì ra đó làm gì? Bắt đầu tu luyện!”

Hắn vừa dứt lời, lại nghe giọng Đường Thiên vang lên: “Nhiệm vụ của các ngươi là năm nghìn lần.”

Hai chân Thượng Quan Uy lảo đảo suýt ngã, còn Thượng Quan Trụ lại rất dứt khoát, lập tức bắt đầu.

Đường Thiên nhìn mọi người ở bên dưới rồi cười lạnh nói: “Ba nghìn lần, bất kể các ngươi có nguyện ý hay không, ai ít hơn dù chỉ một lần thì vẫn phải luyện tập, luyện tập tới khi nào hoàn thành mới thôi. Đừng cố ý gian lận, muốn lười biếng hỏi nắm tay ta trước.”

Đột nhiên, ánh mắt Đường Thiên tập trung lại, đột nhiên thấy trong đám người có kẻ đục nước béo cò, trong lòng mừng thầm, đang muốn giết gà dọa khỉ gà đã tự tìm tới.

Đường Thiên nhảy vút lên, lúc hạ xuống đã xuất hiện trước mặt tên đệ tử đó.

Không đợi tên đệ tử kia lên tiếng giải thích, gã đã nhấc bổng hắn lên, nhe răng cười: “Giờ đã định lười biếng, chán sống rồi hử!”

Không nói thêm một lời, gã vung tên đệ tử này lên, ầm, đập thẳng lên nền gạch xanh.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên đệ tử lập tức hôn mê.

Đường Thiên không coi ai ra gì, nhấc bổng tên đệ tử đó lên, gã khống chế lực lượng vô cùng tốt, trông rất kinh khủng nhưng lại chỉ khiến đối phương đau đớn hôn mê chứ không thụ thương.

Nhấc thùng nước tới, dội cho hắn tỉnh rồi tiếp tục tu luyện.

Hành động lạnh lùng vô tình của Đường Thiên khiến mọi người âm thầm run rẩy. Ngay cả Thượng Quan Uy và Thượng Quan Trụ cũng nuốt nước miếng khó nhọc, cô gia lạnh lùng quá...

Bọn họ còn lặng lẽ nói thầm trong lòng, chẳng lẽ đây là phương pháp tu luyện mà cô gia nói?

Mọi người lập tức thành thật tu luyện, về phần hoàn thành ba ngàn lần, ai nấy đều cảm thấy rất không có khả năng. Suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, cứ luyện tập bừa đi, tới cuối mọi người đều không hoàn thành, chẳng lẽ cô gia đánh tất được?

Đường Thiên đảo mắt qua, thấy không ai lười biếng bèn bắt đầu tự tu luyện.

Vừa bước vào tình trạng tu luyện, Đường Thiên lập tức quên cả bản thân.

Chấn Đãng Quyền của Đường Thiên đã có khá thuần thục nhưng vẫn chưa lĩnh ngộ sát chiêu. Tuy không thể như trước kia, cứ luyện quyền thật nhiều là lĩnh ngộ được sát chiêu nhưng việc tu luyện của Đường Thiên vẫn theo một con đường như cũ.

Lượng biến sẽ khiến cho chất biến.

Đường Thiên thần sắc chuyên chú, từng quyền xuất ra cẩn thận tỉ mỉ.

Các đệ tử phía dưới vẫn luôn chú ý tới Đường Thiên, thấy gã cũng tu luyện cùng bọn họ không khỏi hiếu kỳ, len lén nhìn sang.

Chấn Đãng Quyền không phải thứ quyền pháp cao cấp, rất nhiều đệ tử biết, nhưng Chấn Đãng Quyền của Đường Thiên khác xa của bọn họ.

Hoàn mỹ! Chấn Đãng Quyền này phải gọi là hoàn mỹ!

Lần đầu tiên bọn họ được thấy Chấn Đãng Quyền hoàn mỹ như vậy, tất cả các đệ tử chủ tu Chấn Đãng Quyền bên dưới đều nhìn như si như dại.

Một giờ sau, mọi người đều mệt mỏi, nhiều người ngã lăn cả xuống đất.

Đường Thiên trên đài vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

“Thể lực cô gia thật quá mạnh mẽ!”

“Có thể tu luyện Chấn Đãng Quyền tới mức này hẳn cũng tốn không ít sức lực!”

... Mọi người vừa nghỉ ngơi vừa nhỏ giọng bàn luận!

Hai giờ sau, Đường Thiên vẫn không dừng lại. Có thể thấy thể lực gã tiêu hao rất lớn, mồ hôi đầm đìa.

Tiếng bàn luận nhỏ đi nhiều, ánh mắt đám đệ tử nhìn Đường Thiên đã có thêm sự kính trọng.

Ba tiếng đồng hồ qua đi, Đường Thiên vẫn tiếp tục kiên trì, dưới chân gã đã có cả một vũng nước, đương nhiên là do mồ hôi nhỏ xuống tạo thành. Mỗi quyền gã đánh ra không chút qua quít, ánh mắt tập trung tới mức không để ý tới bất cứ thứ gì khác.

Đến lúc này, mọi người đều tắt tiếng rồi.

Năm giờ sau, Đường Thiên đã mệt mỏi hư thoát, gã gắng sức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu đả tọa. Bước vào tình trạng tu luyện, Đường Thiên lập tức vứt mọi chuyện ra sau đầu.

Tất cả các đệ tử đều bịnh cảnh tượng trước mặt làm cho chấn động.

Bình thường bọn họ cũng tu luyện, nhiều người còn tự cho mình chăm chỉ khắc khổ, song giờ thấy Đường Thiên tu luyện ra sao bọn họ mới thật sự chấn động. Lần đầu tiên họ được thấy có người tu luyện như liều mạng thế này. Không sai, là liều mạng! So với việc tu luyện của Đường Thiên, bọn họ...

Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ lộ vẻ xấu hổ.

Hèn chi cô gia lợi hại như vậy!

Trong đầu mọi người đều có suy nghĩ này.

Không ai lười biếng, mọi người lặng lẽ bắt đầu tu luyện. Không hoàn thành được ba ngàn lần tu luyện ư? Cứ tu luyện như cô gia là được!

Ngay cô gia cường đại như vậy cũng tu luyện chăm chỉ, khắc khổ, thâm chí liều mạng như thế, bọn họ có lý do gì để lười biếng? Có lý do gì để lui bước.

Trong mắt mỗi đệ tử đều như cháy lên một ngọn lửa.

Chân lực Đường Thiên đã khôi phục, gã mở mắt nhìn xuống sân tập vô cùng náo nhiệt bên dưới, cảm giác thỏa mãn. Nhưng quan sát một lúc gã lại không nhịn được hỏi: “Binh, cứ thế là được à?”

“Ta nói được là được.” Binh không hề khách khí nói: “Chú ý, thiếu niên, ngươi không có quyền nghi vấn.”

Đường Thiên lập tức ngượng ngùng, tuy Binh đồng ý nhưng cũng đưa ra điều kiện mọi chuyện liên quan tới tu luyện đều phải nghe hắn.

“Vậy ta tiếp tục tu luyện đây.” Đường Thiên bỏ lại một câu rồi lại vùi đầu vào tu luyện.

Binh chăm chú quan sát những đệ tử đang tu luyện bên dưới, trong mắt hiện vẻ thỏa mãn.

Tuy thực lực bọn họ kém cỏi nhưng lại khá có ý chí chiến đấu. Binh có thể tiếp nhận những tân nhân thực lực không đủ nhưng cực ghét những kẻ thiếu ý chí chiến đấu.

Đột nhiên Binh cảm thấy thật hiếu kỳ về Thượng Quan Thiên Huệ. Từ những binh sĩ bên dưới có thể nhận ra trình độ của tướng lĩnh, tuy Thượng Quan Thiên Huệ không biếtl uyện binh nhưng có thể nhận ra những thiếu niên bên dưới thật tâm kính nể vị gia chủ trẻ tuổi của mình.

Càng nhìn những thiếu niên đầy chí tiến thủ phía dưới, Binh càng cảm cảm thấy Thượng Quan Thiên Huệ quả không đơn giản!

Binh đánh ứng như vậy không chỉ vì bị khích tướng, còn một nguyên nhân khác là hắn phải giải quyết nỗi lo sau này cho Đường Thiên. Đường Thiên và Thượng Quan Thiên Huệ cuối cùng cũng sẽ phải đi lên Thiên Lộ, lên con đường đầy những bất trắc. Nếu Thượng Quan gia không có thực lực để tự bảo vệ mình, hai người cũng khó yên tâm ly khai.

Đã vậy chẳng bằng sớm giải quyết thỏa đáng.

May mà còn tên tu luyện biến thái như Đường Thiên, khiến những người khác không tự chủ được khích lệ.

Mình có thể bớt được khá nhiều công sức miệng lưỡi.

๑๑۩۞۩๑๑

“Không ngờ Đường Thiên vừa tới đã gây động tĩnh lớn vậy.” Lương Thu thản nhiên tự đắc giơ cái chén lên, nhấp một ngụm: “Chỉ tiếc Thiên Huệ tiểu thư lại ra ngoài, thật đáng tiếc, đáng tiếc.”

Hàn Băng Ngưng lạnh lùng nói: “Gã luôn ác liệt như vậy.”

Tư Mã Hương Sơn buồn bã nói: “Thượng Quan Thiên Huệ không có mặt, ta chơi với Đường Thiên tạm vậy. Thật đáng mong chờ, không ngờ Đường Thiên lại trở nên mạnh mẽ đến vậy...”

Nghe câu này, Amaury vô cùng kinh ngạc quay sang: “Hả, ngươi không ngờ à?”

Tư Mã Hương Sơn cứng người.

Amaury vẻ mặt kỳ quái: “Ô, ngươi không ngờ thật à, đúng là kỳ lạ! Đường cơ bản là thiếu niên vĩ đại như thần cơ mà! Mạnh lên mới là bình thường! Có điều Amaury ta cũng đã mạnh lên nhiều rồi! Thật muốn gặp Đường cơ bản thật sớm, đánh với hắn một trận thật thoải mái, xem ai tiến bộ hơn ai!”

“Bộ trưởng nói không được phép ra ngoài tùy tiện.” Tư Mã Hương Sơn giội một gáo nước.

“Ô!” Amaury vẻ mặt kỳ quái: “Sao nay ngươi lại thông minh vậy?”

Tư Mã Hương Sơn lại cứng người.

Nhìn Tư Mã Hương Sơn ăn trái đắng liên tục, trong mắt Hàn Băng Ngưng cùng Lương Thu đều hiện ý cười.

“Ta muốn tới gặp Đường cơ bản, các ngươi có đi không?” Amaury giơ tay lên hỏi.

“Đi!” Hàn Băng Ngưng trả lời rất dứt khoát.

“Ừ, ta cũng đi, ta đang rất mong được gặp Đường cơ bản đây.”Lương Thu cũng mỉm cười nói.

Ánh mắt ba người cùng chuyển sang phía Tư Mã Hương Sơn.

Khuôn mặt Tư Mã Hương Sơn giật giật, đẩy một câu ra khỏi kẽ răng: “Đi thì đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.