Chiến Thần Bất Bại

Chương 103: Chương 103: Đường Thiên giết tới




Vũ Minh Thu ngạo nghễ đứng đó.

Dưới ánh mặt trời, bộ giáp trên thân hắn lóng lánh ánh sáng hoa mỹ, mảnh giáp như bạch ngọc, mỗi phiến giáp đều được tạo hình tỷ mỉ, từng hoa văn hoa lệ cổ điển nối liền với nhau, tầng tầng lớp lớp. Bên hông là tua nhỏ màu vàng, càng lộ vẻ quý phái.

Một cơn gió thổi qua, ngọc giáp mỏng manh rung nhẹ, tạo thành một tràng âm thanh mỹ diệu.

Vũ Minh Thu vốn lỗi lạc bất phàm, giờ kết hợp cùng bộ giáp bạch ngọc này càng làm nổi bật vẻ tiêu sái xuất trần.

Trong đám người đứng ngoài quan sát, không ít thiếu nữ tay che miệng mắt lộ vẻ ái mộ.

Bộ giáp của chòm sao Ngọc Phu, 【 Ngọc Hoa Minh Thu 】!

Thân mặc 【 Ngọc Hoa Minh Thu 】, Vũ Minh Thu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hắn đã chờ đợi giờ phút này suốt bốn năm. Trong bốn năm đó, có ai hiểu được những thống khổ hắn phải nhân, có ai hay những tịch mịch hắn phải chịu, có ai biết những dày vò hắn đã trải qua.

Mọi thứ, đều đã kết thúc!

Ngày hôm nay, rốt cuộc cũng tới!

Hắn thu lại ánh mắt, mỉm cười với Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ đang khiếp sợ, như một tiên nhân không nhiễm chút khỏi lửa bụi trần.

“Chết dưới tay ta cũng coi như vinh dự cho các người.” Vũ Minh Thu nhẹ nhàng nói, giọng nói không lớn như toàn trường ai cũng nghe được.

Hắn giơ cánh tay phải lên, nhẹ nhàng búng ra.

Hai mảnh ngọchóa thành hai luồng sáng bắn thửng về phía hai người.

Ánh ngọc như năm xưa!

Hai luồng sáng không hề nhanh chóng, nhưng hai người lại có cảm giác như không thể tránh nổi, bọn họ hoảng sợ phát hiện thân thể mình đột nhiên không thể động đậy!

Không... Không thể nào!

Hai mảnh ngọc nhanh chóng tiếp cận hai người, hai người thậm chí có thể chứng kiến những khí lưu rất nhỏ xung quanh mảnh ngcọ khi nó xoay tròn cắt qua không khi!

Mục tiêu của mảnh ngọc là cổ họng hai người!

Chết tiệt thật... Không nhúc nhích được!

Chân lực hai người đã hao tổn rất lớn, cho dù cố dùng sức cũng không giãy ra được. Tấm ngọc bài mỏng manh càng lúc càng gần, trong mắt hai người không khỏi lộ vẻ sợ hãi.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt cả hai.

Người này chỉ giang hai tay ra, như một bức tường chắn trước mặt họ, để lại cho họ bóng lưng mà cả đời cũng không quên nổi.

Tách tách!

Mảnh ngọc chui vào hai tay người này, trước khi hai người kịp phản ứng, người trước mặt đã buông tay ra, phấn ngọc rải xuống. Từng vụn phấn theo gió thổi bay, rơi tới tận mặt hai người, song cả hai chẳng những không chợp mắt mà còn trợn trừng, ngơ ngác nhìn bóng lưng kia.

Không hề thua kém...

Vẻ kinh hoảng trên khuôn mặt hai người còn chưa tắt, nhưng lúc này trong lòng họ lại càng thêm kinh hãi.

Người này... Là ai?

Câu hỏi còn đang xoay chuyển trong đầu hai người, đột nhiên bóng lưng bí hiểm trước mắt lại trầm giọng nói: “Ngươi cũng dám ức hiếp Thiên Huệ!”

Giọng nói trầm trầm khắc nghiệt, như dã thú rít gào, ẩn chứa sát ý và phẫn nộ, khiến hai người kinh hồn táng đảm.

Có điều khiến hai người thầm thấy an tâm hơn một chút là trong giọng điệu người trước mắt có thể nhận ra đối phương là bạn chứ không phải là địch. Có điều, tiểu thư có bằng hữu lợi hại như vậy từ lúc nào?

Không đợi hai người nhìn rõ, bọn họ đã bị đối phương tiện tay nắm lấy, ném lên không trung.

“Tiền thúc!”

Thượng Quan Tiền trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng người dũng mãnh tuyệt luân trước mắt, lão thậm chí không dám tin vào hai mắt mình, người đó... người đó là A Thiên!”

“A... A Thiên!”

Đối phương quay sang, nở một nụ cười như ánh sáng mặt trời: “Tiền thúc, đã lâu không gặp!”

Đúng là A Thiên...

Tiền thúc ngây ra như bị sét đánh, lão ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, song cảm giác lại thật lạ lẫm. Đây... đây thật là A Thiên sao? A Thiên thiếu gia mà khi lão đi khỏi vẫn còn đang tu luyện võ kỹ cơ bản! A Thiên thiếu gia mà tiểu thư nhớ mãi không quên!

Đúng rồi... Đúng rồi mà... Nhưng sao A Thiên thiếu gia trước mặt lại lạ lẫm tới vậy...

“Tiền thúc, Tiền thúc!” Thượng Quan Uy giữa không trung bất chấp mọi thứ, hô to.

Tiền thúc lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cuống quít duỗi tay ra tiếp lấy hai người, nhưng ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào A Thiên thiếu gia, không hề chuyển đi.

“Tiền thúc, đợi lát nữa chúng ta ôn chuyện sau!” Đường Thiên sắc mặt sầm lại, quay sang phía Vũ Minh Thu, lạnh giọng nói: “Dám ức hiếp Thiên Huệ, thằng nhãi kia, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”

Vũ Minh Thu cũng hơi ngạc nhiên, hắn quan sát cẩn thận Đường Thiên một lượt rồi mới nói với giọng đầy giễu cợt: “Từ lúc nào mà Thượng Quan gia xuống dốc tới mức cần người ngoài mới giữ được thể diện? Chẳng lẽ trong Thượng Quan gia, ngoại trừ Thượng Quan Thiên Huệ, không ai ứng chiến nổi?”

Xung quang lập tức ồ lên.

Từ lúc Vũ Minh Thu xuất hiện ở cửa Thượng Quan gia, rất nhiều người đã bắt đầu để ý. Chỉ cần hơi có chút thế lực đều đã chạy tới xem trò hay, xung đột giữa Vũ gia cùng Thượng Quan gia gây ảnh hưởng tới chòm sao Anh Tiên ra sao, không cần nói cũng hiểu. Trong số đứng xem có không ít người có uy tín.

Lời nói đầy nhạo báng này của Vũ Minh Thu lại khiến mọi người đồng cảm. Hai năm qua Thượng Quan Thiên Huệ như mặt trời ban trưa, đẩy cả Thượng Quan gia lại vị trí thế gia đệ nhất chòm sao Anh Tiên. Song lúc này mọi người mới phát hiện, Thượng Quan gia đã trở lại ngôi vị đệ nhất song lại không cường đại như bọn họ tưởng tượng.

Trước kia họ đều bị sự cường hãn của Thượng Quan Thiên Huệ che mắt.

Trong mắt bọn họ, cường giả có lợi hại hơn cũng khó lòng chèo chống một gia tộc. Bọn hắn dám khẳng định, Thượng Quan Tiền nói không sai, Thượng Quan Thiên Huệ không có mặt, nếu không giờ chắc chắn đã bước ra. Thậm chí một số người trong bọn họ còn cảm thấy đây là thời cơ cực tốt, Thượng Quan gia không có Thượng Quan Thiên Huệ, yếu ớt tới mức người khác phải kinh ngạc...

Thượng Quan Tiền vốn là người tinh tế, dụng tâm hiểm ác ẩn sau câu nói của Vũ Minh Thu, sao lão không hiểu, ngay cả vẻ rục rịch của đám người cũng lọt cả vào mắt lão.

Lão cungx không ngờ mọi chuyện lại biến chuyển như vậy. Sợ rằng cả tiểu thư cũng chẳng ngờ Vũ Minh Thu lại đột nhiên trở về, chỉ cần khoảng hai năm nữa, Thượng Quan Trụ cùng Thượng Quan Uy có thể phát triển tới mức tự ngăn cơn sóng dữ, nhưng trước mắt vẫn kém một chút.

Tiểu thư...

Trong lòng Thượng Quan Tiền tuy lo lắng nhưng mặt không đổi sắc: “Thượng Quan gia ai sánh được tiểu thư đây? Trước đây không có, hiện giờ không có. Cũng như ai chịu nổi lửa giận của tiêu thư đây? Những quái vật khổng lồ khiến tiểu thư nổi giận, giờ còn mtọ ai? Vũ gia chỉ kéo dài được hơi tàn tới khi tiểu thư trở về mà thôi.”

Chỉ vài câu nói nhưng lập tức khiến đám tiểu tử đang rục rịch tỉnh táo lại.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Thượng Quan Thiên Huệ đã làm thế nào để lập nên uy vọng không ai rung chuyển nổi? Rất đơn giản, mang theo Thượng Quan gia chinh chiến đông tây, trong số những gia tộc đã từng lén lút ám toán Thượng Quan gia năm đó có sáu đã bị diệt tộc. Nếu không phải Vũ gia tin tức nhanh nhạy, chủ động co mình lại chắc cũng không cách nào thoát khỏi.

Vừa nghĩ tới lửa giận của Thượng Quan Thiên Huệ, mọi người đều không rét mà run. Vũ Minh Thu vừa mới trở lại chòm sao Anh Tiên, còn nhiều chuyện không biết, nhưng hai năm qua bọn họ đều sống dưới áp lực của Thượng Quan Thiên Huệ, sự khủng bố của nàng ra sao, không ai hiểu rõ hơn họ.

Tiền Thúc trong lòng trấn định, trầm giọng nói: “Nói đi cũng phải nói lại, ai bảo A Thiên thiếu gia là người ngoài? A Thiên thiếu gia là thanh mai trúc mã của tiểu thư, là cô gia tương lai của Thượng Quan gia chúng ta, là trượng phu do đích thân tiểu thư lựa chọn.”

Toàn bộ con đường chìm vào tĩnh mịch.

Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ sau lưng Tiền thúc cũng trợn tròn hai mắt, há hốc mồm, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Cô gia...

Mọi đệ tử Thượng Quan gia đều bị cô gia đột nhiên xuất hiện này làm cho choáng váng đầu óc.

Toàn trường tĩnh mịch rồi đột nhiên bùng nổ!

“Nam nhân Thượng Quan Thiên Huệ!”

“Hắn là nam nhân của Thượng Quan Thiên Huệ!”

“Trước có nghe nói đâu, có phải giả không...”

“Giả? Sao mà giả được! Trước mặt bao người như vậy sao Thượng Quan Tiền dám nói dối chuyện này? Nếu Thượng Quan Thiên Huệ biết, người đầu tiên không tha chắc chắn là hắn.”

“Nói đúng lắm... Đúng là nam nhân của Thiên Huệ tiểu thư... Ta đau lòng quá...”

Từ tĩnh mịch lập tức chuyển thành om sòm như ngoài chợ, rất nhanh chóng, cái chợ này càng lúc càng ồn ào. Dung nhan mỹ lệ cùng khí chất vô song của Thượng Quan Thiên Huệ, khiến nàng trở thành nữ thần trong lòng các nam nhân của chòm sao Anh Tiên.

Giờ nữ thần đột nhiên có nam nhân...

Hiện thực thật quá tàn khốc...

Đường Thiên nghe Tiền thúc nói vậy cũng ngây ra. Có điều nam nhân của Thiên Huệ...

Ha ha ha ha!

Nói đúng lắm!

Đường Thiên trong lòng vui mừng,c hỉ thấy toàn thân tràn ngập lực lượng dùng mãi không hết, nắm đấm siết lại, trong cơ thể sục sôi chiến ý.

Ai da ai da, để chứng minh những lời này, đành đánh gục tên mặt trắng trước mắt thôi!

Ánh mắt Đường Thiên quan sát Vũ Minh Thu không chút kiêng nể, ánh mắt ấy như đang quan sát một con mồi. Cứ đánh bại cái gã bảnh bao này làm dấu mốc kỷ niệm tình cảm thuần khiết vĩ đại giữa Đường thiên niên cùng Thiên Huệ thiếu nữ đi!

Hu ra, nếu Thiên Huệ ở đây, chắc đã lao thẳng lên rồi...

Đường Thiên kích động.

Vũ Minh Thu đột nhiên cười lên ha hả: “Nam nhân của Thượng Quan Thiên Huệ hóa ra là một kẻ ngu ngốc như vậy! Có thể thấy cái nhìn của ả ta cũng thật quá kém. Đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, ha ha, giờ ta giết nam nhân của ả trước rồi mới từ từ tới chiều chuộng ả...”

Còn chưa nói xong đã bị ngắt đứt.

Đường Thiên lao thẳng tới trước mặt hắn, mặt mũi đầy hưng phấn gào lên: “Đừng nói nhảm nữa! Mặt trắng kia! Thiếu niên vĩ đại như thần không nhịn nổi rồi!”

Vũ Minh Thu thầm giật mình, nhanh quá!

Thân thể đảo sang, né tránh quyền của Đường Thiên.

Thân hình còn chưa ổn định lại, tiếng gió đã vang lên, Vũ Minh Thu giật mình, cuống quít xoay người.

Sao lại nhanh như vậy...

Trong lòng Vũ Minh Thu kinh hãi không thôi.

Xoẹt, một bóng người không chút dấu hiệu trước mặt hắn, gần như kề sát chóp mũi.

Vũ Minh Thu trong lòng kinh hoảng, vội vàng gẩy tay liên hồi, vài chỉ lực đánh vào bóng người lai đồng loạt thất bại.

Không đúng!

Rầm!

Trên lưng đau xót, như bị một thanh búa tạ nện thẳng vào lưng, một luồng kình khí hung hãn tuyệt luân chui thẳng vào trong cơ thể hắn. Hắn kêu lên một tiếng, lại mượn lực lượng này lao về phía trước, kéo giãn khoảng cách.

Chân lực thật kỳ quái!

Vũ Minh Thu lại đứng thẳng người dậy, ánh mắt âm trầm nhìn Đường Thiên, xòe bàn tay lau máu tươi trào ra nơi khóe miệng.

Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi tới nỗi quên cả lên tiếng, thực lực cường hãn mà Vũ Minh Thu thể hiện lúc vừa rồi đã làm chấn động toàn trường. Song giờ lại đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, chỉ vừa đối mặt đã khiến hắn bị thương.

Đệ tử Thượng Quan gia càng thêm chấn động, cô gia thật lơi hại...

“Cũng có chút bản lĩnh.” Vũ Minh Thu trầm giọng nói: “Có điều cũng chỉ thế thôi.”

Hắn giơ bàn tay lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.