Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 27: Chương 27




Bây giờ Bùi Anh đang ở nhà của Nhậm San San lướt weibo, thấy cô cùng Tống Nam Xuyên đang “quyến luyến chia tay” trên ấy.

Tối hôm qua cô cùng Nhậm San San uống quá nhiều, sáng nay hai người dậy không nổi. Nhậm San San thật không dễ dàng mới “lết thân” đến phòng làm việc được, Bùi Anh không muốn hoạt động, liền nằm ở nhà lên mạng.

Không nghĩ tới vừa mở weibo ra liền thấy cô ấy cùng Tống Nam Xuyên đã lên tiêu đề rồi.

Những paparazi nói như kiểu cô và anh đã chia tay thật sự, giống như đã tận mắt nhìn thấy. Bùi Anh khẽ chau mày, cô cùng Tống Nam Xuyên hình như còn chưa chính thức chia tay đâu? Bọn họ đậy nắp quan tài kết luận như vậy, khiến cô cũng không biết cô cùng Tống Nam Xuyên có phải đã chia tay thật hay không.

Bình luận trên đó cũng hết sức đặc sắc, đa số mọi người đều có chút hả hê, có dáng vẻ như đã biết trước. Cũng có một số ít fan gửi lời an ủi đến cô, lúc này Bùi Anh mới cảm giác được một chút ấm áp.

Cô không có mặt trước sự việc trên weibo lần trước, cô vừa ăn sáng về, cô mới phát hiện thì ra tất cả tin tức đều bị xóa.

Là Tống Nam Xuyên tìm người xóa sao? Cô một mực suy nghĩ, thoát khỏi weibo rồi tắt máy tính.

Hôm qua cô từ chỗ của Tống Nam Xuyên ra, chỉ lấy túi sách của mình, quần áo gì gì đó đều ở chỗ kia. Nhưng bây giờ cô không thể sang lấy lại, may mắn lúc cố chuyển vô đó,chỉ mang theo một nửa quần áo, hiện ở nhà vẫn còn để mặc.

Cô lại suy nghĩ, cô cũng không thể cứ ở chỗ của Nhậm San San, người theo dõi cô không có đây, cô có trở về mà nói cũng không sao nhỉ.

A…..Bùi Anh cầm lấy di động, gửi cho Trần Thắng một tin nhắn: "Trần tổng, ông có thể giúp tôi tìm một phòng trọ nhỏ không? Chỗ tôi thuê cũ hết sức không an toàn, tôi muốn đổi nơi khác tốt hơn."

Trần Thắng trả lời rất nhanh: "Được, chỗ của Đào Đào cũng là tôi giúp cô ấy thuê, cô xem thử tôi sẽ chuyển cô và Đào Đào đến một tiểu khu, được chứ?"

Bùi Anh qua phòng ở của Đào Đào, chỗ đó tiền thuê gấp hai chỗ của cô. Nhưng mà bây giờ cũng không còn cách khác, Trần Thắng tìm phòng nhanh hơn nhiều so với cô tìm.

Cô cắn răng, đáp ứng: "Được, cảm ơn."

Trần Thắng: Được rồi, thuê được tôi sẽ báo cho cô.

Bùi Anh mới vừa để điện thoại xuống, Trần Thắng lại gửi tin đến: "Cô cùng Tống Nam Xuyên thực sự chia tay sao?"

Bùi Anh: "..."

Cô suy nghĩ, còn chưa nói chuyện cô với Tống Nam Xuyên: "Hôm qua chúng tôi mới cãi nhau ầm ĩ một trận."

Trần Thắng: Cặp tình nhân nào mà không cãi nhau, có vấn đề thì hãy giải quyết, hết giận là sẽ qua.

Bùi Anh: Vâng... Cảm ơn Trần tổng quan tâm

Trần Thắng: Không có gì, tôi đi giúp cô tìm phòng đây.

Bùi Anh: Được.

Lo xong chuyện phòng trọ, trong lòng Bùi Anh thoáng nhẹ nhõm. Nhưng mà phòng trước kia, cô vẫn phải quay về ở tạm, thuận tiện sắp xếp đồ đạc lại.

Cô gọi xe đi khỏi chỗ của Nhậm San San, đến phòng trọ của cô, nhìn quanh mấy lần. Người đàn ông theo dõi anh quả nhiên không còn ở đây.

Cô từ taxi bước xuống, đi cực nhanh vào. Mới chỉ vài ngày không về, thế nhưng cô lại có một cảm giác lưu luyến. Cô nằm trên giường, gửi cho Nhậm San San một tin nhắn weichat: "San San, tớ đã về chỗ cũ rồi."

Nhậm San San: Cậu không sợ gặp lại tên biến thái kia sao?

Bùi Anh: Tớ đã nhờ Trần tổng giúp tớ tìm phòng, khoảng hai ngày có thể chuyến tới.

Nhậm San San: Được rồi, hôm nay lại có style mới nhập về, sáng mai đến chụp hình.

Bùi Anh: ... Được.

Lúc này Tống Nam Xuyên cũng đang chán chường nằm ở nhà, sau khi say rượu rất khó chịu, hiện tại đầu anh rất đau. Anh vẫn còn đang nằm trên ghế sô pha ngoài phòng khách xuất thần, liền nghe đượv vài tiếng mèo kêu.

Anh giương mắt nhìn, là mấy con mèo hoang do Bùi Anh mang đến.

"Meo meo ~" Tiểu Hắc đi đến cạnh ghế sofa, ngước đầu lên nhìn anh, bộ dáng kia rõ ràng chính là muốn đòi ăn.

Tống Nam Xuyên cười ha ha: "Mẹ các cưng đi rồi, không còn người đút cho ăn đâu."

"Meo meo meo meo ~" Tiểu Hắc Khế Nhi vẫn không ngừng kêu, đầu của Tống Nam Xuyên lại đau lên.

"Thật sự là sợ mấy cưng." Anh từ trên ghế salon đứng lên, đến phòng bếp tìm thức ăn cho mèo. Mà nói đến, mà mấy con mèo này bình thường chẳng thấy bóng dáng ở đâu, vừa đến giờ ăn cơm, thì tất cả đều xông ra.

Cũng thật khôn khéo đấy.

Làm xong thức ăn cho mèo cùng nước, Tống Nam Xuyên đem chậu thức ăn đưa tới trước mắt chúng. Lúc này ba con mèo đều xuất hiện, hết sức chuyên chú mà ăn.

Tống Nam Xuyên ngồi xổm bên cạnh nhìn chúng nó, nhất thời vui mà mà đưa tay sờ đầu Tiểu Hắc.

"Meo meo!" Tiểu Hắc không kiên nhẫn vung móng vuốt, đẩy tay anh ra, lưu lại một vệt đỏ rõ ràng.

Tống Nam Xuyên: "..."

"Được, tôi hảo tâm giúp các cưng, các cưng còn dám bắt tôi, hử?" Tống Nam Xuyên giương đuôi lông mày, cười như không cười nhìn chúng nó.

"Meo meo." Tiểu Hắc lại gọi một tiếng, kia một tiếng tựa như ở nói "Xúc đống phân* đừng quấy rầy trẫm dùng bữa" .

Xúc đống phân: ý nói người nuôi chó, mèo xúc phân cho chúng. Người yêu chó mèo đem so sánh với xúc đống phân, với về ngoài khôi hài để tạo không khí. Dùng để chỉ người cuồng chó, mèo.

Tống Nam Xuyên: "..."

Anh cảm thấy con mèo này làm chức tổng giám đốc bá đạo còn hơn hẳn anh.

... Rõ ràng trước kia ở cùng Bùi Anh chúng nó không phải như thế!

Anh hình như muốn so đo với chúng, lại sờ soạng đầu Tiểu Hắc, lần này khi nó vung móng ra, anh cực nhanh tránh thoát.

Nhìn Tiểu Hắc chụp hụt, anh ở một bên cười cực kỳ đắc ý.

Tiểu Hắc: "..."

Tên xúc đống phân này có phải bị chậm phát triển trí tuệ không vậy?

Tống Nam Xuyên: "..."

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh cảm thấy anh đọc hiểu ánh mắt của nó.

Anh không them để ý ba con mèo đó nữa, tự mình trở về phòng bếp. Vốn còn không biết là, nhìn chúng nó ăn cơm, anh cũng sẽ cảm thấy đói.

Anh không muốn gọi điện thoại kêu người đưa đồ ăn đến, liền mở ra tủ lạnh xem. Bên trong còn còn dư lại một chút rau dưa, là do trước kia Bùi Anh mua. Anh mang đồ ăn ra xem, lại thả trở về.

Tổng giám đốc bá đạo sao có thể tự mình nấu chứ?

Đứng trước tủ lạnh suy nghĩ một hồi, hắn ánh mắt đã rơi vào một bao miến ốc*.

Miến ốc: Quãng Tây, Liễu Châu hiệu Chimi Fen, với hương vị mới mẻ, chua, cay và vô cùng độc đáo.

Đây cũng là do Bùi Anh mang đến, anh vốn mãnh liệt phản đối bỏ bao miến ốc vào tủ lạnh, nhưng hiện tại xem thử, không có hiệu quả chút nào.

Trước kia để hai bap, hiện tại chỉ có một bao, khẳng định là Bùi Anh thừa dịp anh khôn có ở đây trộm mất một bao!

Anh còn đang giận cô vậy mà lại ở nhà nấu miến ốc ăn một mình, đột nhiên tự giễu cười một cái.

Tống Nam Xuyên mày giận gì chứ, người ta đã muốn cùng mày chia tay rồi, tại sao mày cứ nghĩ đến cô ấy chứ?

Anh đem bao miến ốc lấy ra, ném vào thùng rác, ba giây sau, anh lại nhặt nó trở về.

Hôm nay tâm tình anh không tốt, liền muốn ăn một ít món khẩu vị nặng, ngược lại anh muốn nhìn thử món miến ốc này ăn vào sẽ như thế nào.

Dựa theo hướng dẫn trên bao, anh đem nó ngâm trong nước sôi 10 phút,rồi bắt đầu nấu. Mở túi đựng măng chua ra, một mùi hương mê người bay vào mũi, Tống Nam Xuyên khó chịu nhíu nhíu mày.

Thứ này thật sự có thể ăn sao? Anh do dự một hồi có nên ném nó đi hay không, mới hạ quyết tâm, bỏ măng chua xuống.

Trong lúc nồi còn đang nấu, anh mở ra cửa sổ phòng bếp và phòng khách cực nhanh, những túi đóng gói cũng toàn bộ bị bỏ ra ngoài thùng rác.

Làm xong những thứ này, Tống Nam Xuyên mới cảm thấy thoải mái một chút. Chờ miến nấu xong, anh đem món ăn đổ ra chén, giải quyết chướng ngại tâm lý nếm thử.

Miến nấu vừa chín, không nhuyễn cũng không cứng, ăn măng chua cũng không có mùi vị lạ gì, thậm chí có thể nói có chút thú vị, quan trọng nhất là, anh đã thêm một túi dầu gia vị, cay thật đã ghiền.

... Anh thế mà lại cảm thấy hương vị không tệ.

Anh ăn thử một miếng bột gạo, lần thứ hai trong ngày tự giễu.

Một người có thể gây ảnh hưởng đến người khác bao nhiêu đây?

Hôm nay, anh có nẳm mơ cũng không nghĩ đến mình sẽ ngồi trong phòng bếp ăn miến ốc.

Buổi tối Bùi Anh cũng không có hứng thú gì, nên không muốn ăn nữa, cô nằm trên giường nghe nhạc, weichat liền nhận được tin nhắn mới.

Du Khải Trạch: Còn vì ( nhảy múa ) tuyển người mà không vui sao?

Bùi Anh suy nghĩ một hồi, trả lời anh ta: "Không có, anh muốn xem thử sao."

Bùi Anh: Trước tiên...

===================================================

Du Khải Trạch: Ha ha ha [nhe răng] Buổi tối có rảnh không? Tôi mời cô đi ăn cơm, đừng buồn nữa.

Bùi Anh theo bản năng muốn cự tuyệt anh ta, đột nhiên nhớ tới trước đó mình còn thiếu nợ anh ta một nhân tình, liền trả lời: "Hay là để tôi mời anh đi, đã nói là lần sau để tôi mời rồi. Tôi cũng gọi cả Đào Đào đến."

Du Khải Trạch: Được.

Bùi Anh biết weichat của Đào Đào, cô gửi một tin nhắn cho Đào Đào, vốn vẫn hơi bận tâm cô ấy có tới hay không, không nghĩ tới cô ấy lại dứt khoát đồng ý.

Lần trước Du Khải Trạch mời khách phải đi Anh Đình, lần này Bùi Anh chọn địa điểm tại chỗ đó. Bởi vì cô làm chủ, cho nên cô tới sớm nhất, sau khi cô gửi số phòng riêng cho Du Khải Trạch và Đào Đào, Du Khải Trạch rất nhanh đã đến.

Hai người cũng không tính là quen cho lắm, thật ra thì Bùi Anh vẫn còn hơi lúng túng, cũng may Du Khải Trạch cũng vẫn nói chuyện phiếm, hai người nói chuyện tào lao một hồi, đề tài lại trở về việc chọn vai diễn trong ≪Nhảy múa≫.

"Lần này thật sự rất tiếc, mặc dù người ngoài đều nói tôi là thái tử gia của Hoàn Vũ, nhưng số cổ phần trên tay tôi này đều là của cha tôi cho tôi, tôi ở Hoàn Vũ không có quyền lên tiếng gì, cũng chỉ có thể quyết định chuyện của mình thôi." Du Khải Trạch có chút xin lỗi giải thích với Bùi Anh.

Bùi Anh cười, có thể quyết định chuyện của mình thôi đã khiến người khác rất hâm mộ rồi, cô ngay cả chuyện của mình cũng không thể quyết định được: "Chuyện lần này làm sao có thể trách anh, anh nói cho tôi biết tin thử vai, tôi đã hết sức cảm tạ anh rồi."

Môi mỏng của Du Khải Trạch khẽ mím lại, dường như có chút tức giận: "Vốn Dịch Phi Dược là coi trọng cô, nhưng vào ngày công bố kết quả đó Tống Nam Xuyên đột nhiên lại nói phải thay đổi cô. Anh ta ỷ vào việc mình là cổ đông lớn của Hoàn Vũ, cho nên muốn làm gì thì làm."

Con ngươi Bùi Anh trầm xuống, nhìn chằm chằm bàn ăn trước mặt không nói gì.

Vừa vặn đúng lúc Đào Đào đến, vừa giải thích với bọn họ trên đường hơi kẹt xe, vừa ngồi xuống vị trí của mình. Sau khi mấy người cơm nước xong xuôi, Đào Đào lại kéo bọn họ nói mời bọn họ đi uống rượu. Lần này Đào Đào thử vai cũng không được chọn vào, trong lòng vẫn có chút không phục, lúc uống rượu dù nhiều hay ít cũng nói vài câu oán trách với Bùi Anh, Bùi Anh cũng chỉ cười, không nói gì thêm.

Hơn mười giờ, Bùi Anh cảm thấy cũng không còn sớm, ba người cũng giải tán. Bùi Anh muốn gọi một chiếc xe taxi, lại bị Du Khải Trạch gọi lại: "Muộn như vậy rồi, hay là để tôi đưa cô về đi."

Bùi Anh từ chối, nói: "Không cần đâu, như vậy thì làm phiền anh quá."

"Không phiền, yên tâm đi, vừa rồi tôi chưa uống rượu." Du Khải Trạch cười với cô, "Muộn như vậy một mình cô trở về cũng không an toàn."

Bùi Anh nghĩ đến người đàn ông theo dõi cô kia, trong lòng thật ra cũng hơi sợ hãi. Cô do dự một chút, vẫn tiếp nhận ý tốt của Du Khải Trạch: "Vậy cám ơn anh."

Đào Đào được trợ lý của mình đưa đến, lúc này cũng là trợ lý đến đón cô ấy. Du Khải Trạch nhìn Đào Đào được trợ lý đón đi, mới lái xe đưa Bùi Anh trở về: "Tổng giám đốc Trần của các cô cũng quá thiên vị đi, Đào Đào làm gì cũng có người ở trước mặt và sau lưng, cô thì ngay cả một người phụ tá cũng không có."

Bùi Anh không thèm để ý cười: "Ai bảo Đào Đào kiếm được nhiều tiền hơn tôi đây?"

Du Khải Trạch nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Cô cũng đừng nãn chí, sản phẩm của Hoàn Vũ đều là vở tinh phẩm, bọn họ còn kịch bản nào tốt, tôi sẽ tiếp tục lưu ý giúp cô, sẽ luôn có cơ hội."

"Cảm ơn."

Du Khải Trạch cười: "Không cần khách khí như vậy, cô có thực lực, sẽ có lúc một bước lên trời."

Bùi Anh cười với anh ta, thật ra thì vị đại thiếu gia của Hoàn Vũ này, làm người cũng không xấu giống như trong truyền thuyết.

Du Khải Trạch lái xe đến dưới lầu nơi Bùi Anh ở, lại đeo cặp kính râm lớn mà anh ta yêu tha thiết lên mặt. Bùi Anh nhìn bộ dạng này của anh ta, liền nhớ tới chuyện lần trước anh ta bị người hâm mộ nhận ra, không khỏi cười ra tiếng. Du Khải Trạch nhìn cô: "Cười gì thế?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới lần trước anh bị người hâm mộ vây quanh, rốt cuộc anh làm sao mà thoát thân được?"

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Du Khải Trạch vẫn còn chút sợ hãi: "Cô còn không biết xấu hổ mà nói sao, lần trước các người thật không biết suy nghĩ, đã trực tiếp biến mất rồi, lúc sau là cảnh sát tới cứu tôi."

"Sặc, anh báo cảnh sát?"

"Còn cần tôi phải báo cảnh sát sao? Tình huống mất trật tự giao thông đó đã đủ để dẫn tới sự chú ý của cảnh sát giao thông."

Bùi Anh cười hai tiếng, cởi đai an toàn ra xuống xe: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Du Khải Trạch gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi.

Lúc này Tống Nam Xuyên đã nằm trên giường, tối hôm qua uống rượu say, hôm nay tỉnh táo lại, đã cảm thấy bên cạnh đặc biệt trống trải, làm sao cũng không ngủ được. Anh cầm điện thoại ra, mở wechat của Bùi Anh ra, nhìn một lúc lâu lại không biết muốn nói gì với cô.

Cứ suy nghĩ như vậy năm phút, anh lại để điện thoại trở về chỗ cũ.

Cả buổi tối thực sự ngủ không được, lúc trời tờ mờ sáng Tống Nam Xuyên liền hoàn toàn tỉnh lại. Sau khi cầm di động nhìn thời gian, anh lại bắt đầu ngẩn người nhìn wechat của Bùi Anh.

Hiện tại hai người đang chiến tranh lạnh, ai không nhịn được mà tìm đối phương trước, người đó liền thua. Anh nhìn chằm chằm avatar của Bùi Anh trên wechat ít nhất cũng nửa giờ, cuối cùng ngồi dậy.

Thua thì thua đi, một người đàn ông như anh nhường cho cô thì có làm sao!

Anh gõ một tin "Buổi sáng tốt lành", song trước khi gửi đi lại sợ. Suy nghĩ một chút, anh quyết định đi dạo weibo của Bùi Anh một vòng trước, xem xem cô có tình hình đổi mới gần đây không.

Hai ngày nay Bùi Anh cũng không có đăng gì trên weibo, nhưng lúc Tống Nam Xuyên vừa lên, lại thấy được tin tức đầu đề hôm nay.

"Bùi Anh và Du Khải Trạch đêm khuya xuất hiện tại quán bar! Thái tử gia Hoàn Vũ đảm nhiệm hộ hoa sứ giả, tự mình hộ tống Bùi Anh về nhà!"

Lông mày Tống Nam Xuyên đột nhiên nhíu lại, bài báo này viết cực kỳ kỹ càng, ngay cả chuyện bọn họ uống những gì ở quán bar cũng viết ra. Trong bài báo còn phối hợp không ít hình ảnh, đều là ảnh chụp chung Bùi Anh và Du Khải Trạch, địa điểm thì có ở quán bar cũng có ở dưới tầng nhà Bùi Anh.

Mặc dù hiện tại vẫn còn rất sớm, nhưng tất cả những dân mạng dậy sớm cũng đều nổ tung rồi.

"Thủ đoạn của Bùi Anh cũng không tệ! Đầu tiên là tổng giám đốc Tống, sau đó là Du đại thiếu gia! Chất lượng cũng rất cao đây!"

"Du Khải Trạch là của Đào Đào chúng ta! Cấm người thứ ba nhúng tay vào!"

"Xin nữ thần Bùi hãy viết một quyển hướng dẫn "câu" đàn ông, tôi nhất định sẽ mua, orz."

"Vừa chia tay với Tống Nam Xuyên lại thông đồng với Du Khải Trạch... [tạm biệt] "

"Ôm Bùi Bùi của chúng tôi đi, chúng tôi không hẹn! [mỉm cười]"

"Tôi cũng phải cười, hiện tại mấy con chó đều lo ăn cơm ở nhà Bùi Bùi của chúng tôi đúng không?"

"Du Khải Trạch cũng không phải là loại chim tốt gì :) " (nói mỉa)

"Trước đó người hâm mộ của Đào Đào cũng làm siao, rõ ràng nói Du Khải Trạch và Đào Đào là một CP, đó là thật sao?"

Nhìn tên của Bùi Anh cùng Du Khải Trạch không ngừng xuất hiện cùng một lúc, Tống Nam Xuyên đùng một cái liền khóa màn hình máy tính lại.

Anh bảo cô đi tìm Du Khải Trạch, cô lại thật sự đi sao! Tại sao bình thường không thấy cô nghe lời như vậy!

Trong lòng giống như có một ngọn lửa đang cháy, Tống Nam Xuyên hung hăng đạp chân lên bàn, “binh” một tiếng, tức giận còn chưa tan được bao nhiêu, ngược lại đầu ngón chân đạp bàn lại hơi đau. ( Chơi gì mà ngu thế ==' )

Lúc này điện thoại lại đúng lúc vang lên hai tiếng, anh nhìn cũng không thèm nhìn liền tiếp điện thoại: "Chuyện gì?"

Tiểu Trương bị giọng nói thịnh nộ ngập trời này của anh làm sợ hết hồn, nơm nớp lo sợ nói ở đầu điện thoại bên kia: "Tổng giám đốc Tống, không phải lúc trước ngài bảo tôi tìm kịch bản giúp Bùi tiểu thư sao, tôi tìm được rồi."

Bởi vì cảm thấy trong chuyện Tống Nam Xuyên và Bùi Anh chia tay, mình cũng có một phần trách nhiệm, tiểu Trương tìm kịch bản đặc biệt có hiệu suất, giống như bọn họ có thể nhanh chóng hòa thuận lại với nhau.

Nào biết Tống Nam Xuyên nghe lời hắn nói lại càng tức giận hơn: "Ai muốn quản cô ấy diễn gì! Để cho cô ấy đi tìm Du Khải Trạch đi!"

Anh nói xong cũng ném điện thoại đi, đi lại hai vòng trong phòng, anh lại tự mình nhặt di động lên.

"Cậu vừa mới nói cậu tìm được kịch bản gì?" Giọng nói của anh rất không tốt hỏi tiểu Trương.

Tiểu Trương vội vàng nói: "Là tác phẩm của đại thần bên Phổ Giang, tác giả gọi là Nước Nấu Chanh!"

"Tôi chỉ nghe qua Nước Nấu Thịt Bò."

"Đúng vậy! Bộ tiểu thuyết này tên là ≪Kêu gọi thịt giữa trung tâm thế giới≫!"

Tống Nam Xuyên: "..."

Mẹ nó, đây thật sự không phải là đang trêu chọc anh chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.