Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 52: Chương 52: Là Ta Sao?






Harry vừa vào cửa Severus đã phát hiện cậu. Đối với chuyện thư tình hôm nay không phải y không căm tức. Tuy y biết Lockhart phu nhân nói có lí nhưng đôi khi tình cảm cũng cần chút lí trí. Bất quá trừ bỏ chuyện căm tức ‘cư nhiên có người dám mơ ước vật nhỏ’, y không lo lắng Harry bị bức thư tỏ tình kinh tởm kia hấp dẫn, nếu vật nhỏ có khái niệm kia trong đầu thì y cũng không nghẹn lâu tới vậy……

Nhưng mà cũng không thể cấm y tìm chút phút lợi cho mình.

Nhìn bộ dáng quẫn bách thần tình đỏ bừng của vật nhỏ, Severus nhíu mày, chậm rãi trêu chọc cậu: “Thế nào? Cậu Potter cuối cùng cũng trở lại? Không cùng người dũng cảm tỏ bày hẹn hò trong lễ tình nhân sao?”

“Đương nhiên không có!” Harry lập tức phủ nhận, kết quả vừa ngẩng đầu lên thấy y, lại càng cúi thấp hơn, thấp đến mức Severus chỉ có thể thấy được mái tóc bù xù của cậu.

Vật nhỏ đứng cách chỗ sô pha Severus ngồi khoảng mười thước, không được tự nhiên đạp đạp chân, ngập ngùng nói: “Ưm…… cái kia, giáo sư……. kì thực người kia rõ ràng trêu chọc em chứ không phải tỏ tình gì đâu, hơn nữa em cũng không thích…….”

“Lại đây.” Severus vẫy tay: “Đứng đó làm gì? Mới từ ngoài về không lạnh sao?”

Harry lén liếc mắt nhìn y một cái, ôm mớ sách giáo khoa đi qua, ngồi ở một chỗ khác trên sô pha, cách y khoảng hai người ngồi——bình thường cậu cũng không ngồi xa đến vậy.

Severus cảm thấy kì quái: “Sao lại ngồi xa như vậy? Sợ ta cười ngươi sao? Xích qua một chút.”

Vật nhỏ yên lặng nhích một chút, gương mặt đỏ bừng bất thường.

Severus xoa nhẹ đầu cậu: “Yên tâm, ta sẽ không cười ngươi, làm gì phải đỏ mặt như vậy? Có cái gì mà ngượng.”

“A.” Harry cảm thấy đỉnh đầu bị y xoa cũng nóng bừng, đầu lại càng cúi thấp hơn.

Severus thấy cậu như vậy đột nhiên có chút lo lắng, vật nhỏ không phải bị kích thích thông suốt, không phải phản ứng ngược muốn đi tìm bạn gái đi? !

Y do dự một hồi, cuối cùng mang theo ý thử hỏi: “Mặt đỏ như vậy, chẳng lẽ thích cô gái nào rồi?”

“Không có, không có!” Harry kinh hoảng lắc đầu.

Severus híp mắt, vật nhỏ vội vàng phủ nhận như vậy rất khả nghi!

“Chẳng lẽ là con trai?” Y cúi đầu áp sát Harry: “Là Draco? Hay là Longbottom?”

“Không đúng, không đúng!” Harry nhất thời quên cả thẹn thùng, tức giận nhìn người đang hoài nghi tình bạn trong sáng của mình: “Bọn họ là bạn tốt của em!”

“Ồ, được rồi, xin lỗi.” Severus cười trấn an: “Vậy đó là ai?”

“Mới không có ai đâu!” Harry mất tự nhiên quay đầu đi, giận dỗi không thèm nhìn y.

Severus mỉm cười đưa tay ôm cậu vào lòng: “A, ta sai rồi, kì thực còn một người chưa nói.” Y cúi đầu bên tai vật nhỏ nhẹ nhàng hỏi: “Là ta sao?” Cẩn thận phân tích, tựa hồ ngoại trừ mình thật sự không còn ai, phạm vi kết giao bằng hữu của vật nhỏ không rộng, rất hiếm có bạn bè thân thiết, hơn nữa lại thường xuyên ở chỗ y, muốn tiếp xúc thân mật với người khác cũng khó, huống chi dạo này còn thường nguyên đỏ mặt ngẩn người nhìn y.

Harry lập tức cứng đờ, câu nói ‘Là ta sao’ không ngừng vang vọng trong đầu cậu, nghe tới mức toàn thân cậu cứ như bị thiêu đốt.

Severus thấy phản ứng cậu cũng biết 8,9 phần 10 mình đã đoán đúng. Một niềm sung sướng như điên đánh sâu vào hô hấp của y, trái tim đập nhanh như nổi trống, giống như sắp nhảy ra ngoài.

Y vô thức ôm chặt lấy cậu, lo lắng hỏi: “Là ta sao?”

Vật nhỏ đỏ bừng dụi đầu vào lòng ngực y, một câu cũng không nói được.

“Harry……..” Severus như trút được gánh nặng thở dài, nâng mặt cậu lên, cúi xuống nhìn đôi mắt đang đảo tròn nhìn lung tung nhưng thủy chung không dám nhìn vào mắt mình, cẩn thận áp môi mình lên đôi môi phấn nộn mím chặt chỉ còn một đường thẳng kia, giống như đang chạm vào báu vật quý giá nhất, thật dịu dàng, sau đó ôn nhu hỏi cậu: “Có cảm thấy chán ghét không?”

Vật nhỏ kinh ngạc trợn tròn mắt, hơn nữa ngày cũng chưa phản ứng được đã vô thức trả lời một câu: “Quá nhanh, không cảm giác được……..”

“A………” Severus bị cậu chọc cười, vì thế lại cúi đầu ngậm lấy cánh môi cậu, ánh mắt ôn nhu đối mặt với đôi mắt to xanh biếc long lanh, sau đó tham tham tiến vào trong, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu lưu luyến không buông.

Gương mặt vật nhỏ ngày càng đỏ, cứ như sắp bốc hơi nước, bàn tay Severus áp trên mặt cậu cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.

Cuối cùng nếu không phải thấy cậu thực sự không thở nỗi, Severus mới lưu luyến buông cậu ra.

“Giáo, giáo sư…….” Harry ngơ ngác nhìn giáo sư của mình.

“Ừm, làm sao vậy?” Severus mỉm cười hỏi cậu: “Lần này cảm giác được chưa?”

“Nha——” Vật nhỏ kêu lên sợ hãi một tiếng, như con đà điểu rụt cổ chôn đầu trước ngực y không dám ngẩng đầu lên, hai vành tai lộ ra khỏi mái tóc bù xù đỏ bừng tới muốn xuất huyết.

Severus vỗ lưng cậu, ôn nhu hỏi: “Thế nào? Chán ghét không?” Khi nói chuyện hơi thở nóng hổi không ngừng phun vào lỗ tai cậu, vật nhỏ trong lòng mẫn cảm run lên một chút.

Cái đầu chôn trước ngực y khẽ lay động trái phải nhưng không lên tiếng.

“Ha hả…….” Severus vui sướng mỉm cười, âm thanh trầm thấp ghé vào bên tai cậu dụ dỗ: “Không chán ghét? Vậy cùng ta ở một chỗ đi, được không?”

Vật nhỏ nắm chặt vạt áo y, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.

Tuy rằng đã sớm biết vật nhỏ có cảm tình với mình, nhưng khi nhìn thấy cậu gật đầu Severus vẫn có chút mê muội, cái này là thành công sao? Y nghĩ mình còn phải trải qua rất nhiều rối rắm! Mặc kệ là Harry thực sự thích mình hay chỉ hiểu nhầm là ỷ lại vào trưởng bối là thích, y cũng quyết định nắm bắt cơ hội này, cho dù Harry xem ỷ lại là thích, y cũng sẽ cố gắng làm toàn bộ ỷ lại của vật nhỏ trở thành yêu thích!

“Giáo sư………” Harry nhút nhát ngẩng đầu nhìn y một chút, lúng túng nói: “Thầy, thầy không chê em là con nít, quá ngây thơ sao? Hơn nữa em còn luôn gây phiền phức cho thầy…….”

Severus nhịn không được lại hôn lên cánh môi phấn nộn kia, mỉm cười: “Vậy ngươi có chê ta là lão già hơn 30 tuổi không?”

“Em mới không có! Hơn nữa giáo sư cũng không có già!” Vật nhỏ tràn ngập sức sống trả lời, sau đó, vệt đỏ trên mặt vừa mới biến mất lại càng đậm hơn.

“Vậy đúng rồi.” Tâm tình Severus rất tốt: “Hơn nữa ngươi quên rồi sao? Lúc tới trường ta đã nói ta thích ngươi.”

“A? Lúc nào?” Harry kinh ngạc trợn to mắt.

“Không nhớ cũng không sao.” Severus ôm cậu ngồi lên đùi mình, để thân thể bé nhỏ dán sát vào lòng “Bây giờ ta nói lại một lần nữa là được. Harry, ta thích ngươi.”

Vật nhỏ ngây ngốc, cúi đầu khẩn trương siết lấy ngón tay, im lặng một hồi lâu mới phát ra âm thanh nhỏ xíu như muỗi kêu: “Ưm, ưm…… em cũng, cái kia…… ưm…….”

Severus sung sướng nắm chặt tay cậu, trêu chọc: “Vậy sau này ngươi không được nhận thư tình của người khác nữa, được không?”

“Em, em có nhận đâu……..” Harry nhỏ giọng phản bác.

“Được rồi, sau này đổi cách xưng hô, gọi tên của ta đi.” Severus nói.

Vật nhỏ ngẩng đầu nhìn y, cố gắng hết nửa ngày: “Sev, Sev, Sev……. không được!” Cậu chán nãn gục đầu: “Em gọi không được……”

Severus vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, được rồi, giáo sư cũng được……”

“Em sẽ cố gắng!” Harry phồng má trịnh trọng nói.

Bất quá bọn họ ở cùng vài ngày, vật nhỏ vẫn không gọi được, mỗi lần cứ ‘Sev’ xong sẽ vô cùng ngượng ngùng ngừng lại…..

Severus ở bên cạnh nhìn bộ dáng rối rắm của cậu, thật sự có chút dở khóc dở cười. Bất quá chút vấn đề nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng được tâm tình rất tốt của y, trong khoảng thời gian ngắn, nhóm tiểu động vật Hogwarts giống như đang nghênh đón mùa xuân, trên khóa độc dược, bọn họ cư nhiên không hề cảm thấy lạnh nữa! Độ ấm trong lớp cư nhiên xấp xỉ với các lớp học khác! Nhất là nhóm tiểu hoan năm 2, trên khóa bọn họ cư nhiên không có ai bị đại ma vương Snape chửi ầm lên! Đây là chuyện lạ khó tin cỡ nào a!

Lockhart phu nhân vô cùng khôn khéo rất nhanh tìm ra manh mối trên gương mặt băng sơn không đổi của Severus. Lúc bữa tối, nàng trộm vòi quà tạ ơn: “Thầy không biết mình nên cám ơn ta sao? Thấy bộ dáng đường thăng tiến rộng mở của thầy thì đắc thủ rồi đúng không? Nếu không có ta mở đường chỉ sợ thầy không tiến nhanh được vậy đâu!”

Severus thế nhưng lại phá lệ không lơ nàng, ngược lại bình thản hỏi: “Ngươi muốn gì?”

“Tê——” Lockhart phu nhân hít một khí: “Thầy cư nhiên đắc thủ? !”

Severus nhíu mày.

“Ta muốn độc dược mĩ dung tiêu chuẩn Malfoy!” Lockhart phu nhân cười tủm tỉm.

Severus gật đầu.

Dumbledore ngồi bên kia cười tủm tỉm xáp tới gần, thần bí hề hề hỏi: “Severus, gần đây tâm tình anh rất tốt a. Đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao?”

Severus liếc cụ một cái, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Lockhart phu nhân nháy mắt ra hiệu với lão nhân: “Chỉ là chuyện kia mà thôi, ai nha, thầy cũng biết mà.” Ánh mắt nàng hướng về phía dãy bàn Hufflepuff chớp chớp.

“Ồ, ta biết…….” Dumbledore gật gù: “Được rồi, để chúc mừng chuyện này, ta quyết định ăn thêm một cái bánh quất! Severus, anh ăn không?”

Severus lạnh lùng nhìn cụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.