Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 260: Chương 260: Chương 260: Tình yêu chân chính (10)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Khoảng cách vô cùng gần, Hạ Tinh Thần gần như có thể ngửi được mùi hương sau khi tắm trên người anh, trong lòng lại lắc lư dữ dội. Anh đến khi nào? Tại sao tối nay lại đến đây? rõ ràng anh đã nói, muốn giữ khoảng cách với cô, vậy bây giờ...bản thân anh lại xuất hiện ở đây là có ý gì?

Trong đầu Hạ Tinh Thần rối bời, các ý nghĩ thoáng qua.

“Khoảng mấy giờ?” Không chờ được câu trả lời, anh hỏi lại một lần.

Cô đột nhiên phục hồi tinh thần, ngẩng đầu, đối diện ánh mắt dò xét của anh, cô nói: “Chủ nhật, 9 giờ sáng.”

Bạch Dạ Kình gật đầu, không nói đi, cũng không nói không đi.

Hai người đứng ở trong phòng, không nói gì, không khí nhất thời trở nên lúng túng. Cuối cùng, Hạ Tinh Thần mở miệng trước: “Em… đi vào giúp đứa nhỏ làm bài tập, anh đi nhớ đóng cửa lại giúp em, cảm ơn.”

Nói xong, không để ý người nào đó đen mặt, đi vào phòng ngủ.

Bạch Dạ Kình không đi theo.

Cô đi vào, Hạ Đại Bạch ngừng làm bài tập, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn qua quan sát cô: “Đại Bảo, mẹ sao thế, sắc mặt rất kỳ lạ nha.”

Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Không sao…”

Nằm lên giường, trong lòng vẫn rất loạn. Nhất là vừa nghĩ đến người đàn ông kia ở ngoài cửa… cách cô chỉ có một vách tường…

Trong lòng càng không có cách nào bình tĩnh.

Người đàn ông này, lúc cô cho là anh sẽ không xuất hiện ở nơi này nữa, anh lại đột nhiên xuất hiện. Nhưng rõ ràng là anh nói, anh muốn cô cách xa anh…

Hạ Tinh Thần phát hiện cho đến bây giờ cô chưa từng đoán được tâm tư của anh.

“Đại Bảo, hình như con nghe giọng của Tiểu Bạch.”

“Ừ.” Hạ Tinh Thần từ trên giường ngồi dậy: “Ba con đến.”

“A? Mẹ nói Tiểu Bạch đến?”

“…Ừ.”

“Vậy con đi tìm Tiểu Bạch chơi nha.” Hạ Đại Bạch đặt bút xuống chạy ra ngoài. Hạ Tinh Thần nhìn thời gian, lúc này không biết anh đã ăn tối chưa.

“Đại Bạch!” Cô theo bản năng gọi đứa nhỏ. Chân nhỏ Hạ Đại Bạch ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu: “Được rồi, không có gì…”

Lần trước nhờ Lãnh Phi đưa thuốc, cũng đã bị phụ ý tốt. Lần này lại muốn chủ động quan tâm anh ăn tối chưa, anh lại nói cô. Hơn nữa…

Anh đã nói cô cách xa anh, cô lại đền gần, quả thật không có tiền đồ.

Hạ Tinh Thần suy nghĩ mãi, cuối cùng yên lặng ở trong phòng mình. Cô cầm vở bài tập của Hạ Đại Bạch nghiêm túc kiểm tra, nhưng không biết tại sao, tâm tư hoàn toàn không ở nơi này. Nhìn hồi lâu, khép tập lại. Nếu anh ở đây, để anh kiểm tra cho đứa nhỏ đi!

… … …

“Tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch chạy đến cách vách, đúng như dự đoán, người nào đó ở căn phòng cách vách. Chân nhau chéo nhau, lười biếng ngồi trên sofa. Một tay an nhàn khoác lên ghế dựa sofa, một tay cầm điều khiển từ xa.

Ánh mắt rơi vào màn hình TV nhưng rõ ràng không chuyên tâm. Nhấn điều khiển đổi kênh liên tục.

Nghe giọng con trai, nghiêng đầu nhìn bé. Hạ Đại Bạch cười híp mắt, ngồi xuống bên cạnh anh: “Tại sao ba đột nhiên chạy đến đây?”

“Con có thể đến, tại sao ba không thể?”

“Con dĩ nhiên có thể đến rồi, đây là nhà của Đại Bảo, cũng chính là nhà của con mà.”

“Đây là nhà ba.” Tầm mắt Bạch Dạ Kình lướt qua đứa nhỏ, liếc nhìn cánh cửa đang mở cách vách kia. Trống rỗng.

Anh dời mắt lại trên màn hình TV.

Hạ Đại Bạch dáng vẻ con hiểu lòng ba: “Tiểu Bạch, ba đừng mạnh miệng nữa, rõ ràng ba đến vì Đại Bảo.”

“Đại Bạch!” Lúc này, thanh âm cô từ bên kia truyền đến. Bạch Dạ Kình không đổi kênh nữa, chuyên chú xem TV. Trên TV chiếu gì, anh hoàn toàn không chú ý. Bên tai chỉ nghe thanh âm của cô: “Đại Bạch, con qua đây.”

“Mẹ qua đi, người ta đang xem TV, không muốn đi.” Hạ Đại Bạch cảm thấy mình là trợ công siêu cấp, mặt đầy cầu khen ngợi nhìn người nào đó.

“… Mau lên.” Giọng Hạ Tinh Thần cứng rắn hơn.

Hạ Đại Bạch vẫn không động.

Hạ Tinh Thần cầm vở bài tập của bé, ngồi trong phòng đợi một hồi, không đợi được vật nhỏ kia. Chần chừ mãi, rốt cuộc vẫn qua phòng cách vách.

Bạch Dạ Kình giống như không nghe bất kỳ động tĩnh nào, ‘chuyên tâm’ xem TV. Hạ Đại Bạch ngược lại nhìn Hạ Tinh Thần cười ngọt ngào, cái mông nhỏ nhích một chút, vị trí giữa bé và ba trống không, tay nhỏ bé vỗ vỗ: “Đại Bảo, mẹ ngồi đi.”

Hạ Tinh Thần nhìn đứa nhỏ, lại nhìn người nào đó rất ‘chuyên tâm’ xem TV, cuối cùng, tầm mắt rơi vào trên TV. Sau đó môi giật giậ, mặt cũng đỏ ửng: “Hai người, xem cái này chuyên tâm đến vậy?”

“Đúng vậy.” Hạ Đại Bạch gật đầu nhỏ. Dù sao bé cũng không xem TV, toàn bộ tâm tư đều dùng để suy nghĩ về ba mình và Đại Bảo.

Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần, thấy mặt cô không được tự nhiên, mới phục hồi tinh thần nhìn về TV. Lần này, là xem nghiêm túc.

Không xem còn tốt, vừa xem, đầu đầy vạch đen.

Hạ Đại Bạch cũng nhìn một lát, sau đó nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bạch, thuốc cường dương bảo thận là gì?”

Không sai.

Giờ phút này, trong TV không chiếu gì khác, mà là tiết mục dưỡng sinh. Hơn nữa, chuyên đề dưỡng sinh nhằm vào bệnh kín của phái nam.

Bạch Dạ Kình mặt không đổi sắc, ánh mắt đi xuống, liếc về củ cà rốt nhỏ giữa chân Hạ Đại Bạch: “Không phải con thích nhỏ như cây tăm sao? Chờ con trưởng thành, chỗ của con vẫn nhỏ như vậy, sẽ dùng cái đó.”

“…” Ánh mắt Hạ Tinh Thần u oán trừng anh. Có ai nói con trai mình như vậy sao?

“…À.” Hạ Đại Bạch cái hiểu cái không, sau đó, đôi mắt to tròn đảo vòng, nhìn giữa hai đùa bé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng: “Tiểu Bạch, ba xem chuyên tâm như vậy, chẳng lẽ… ba cũng muốn đổi thành nhỏ như cây tăm sao?”

“Phốc…” Hạ Tinh Thần thật sự không nhịn được, lập tức cười ra tiếng.

Ánh mắt tức giận của Bạch Dạ Kình quét đến. Thấy anh bị nói như vậy, cô vui lắm sao?

Hạ Tinh Thần không dám nhìn mắt anh, đưa vở bài tập cho anh: “Bài tập của con trai anh, anh kiểm tra đi, em phải đi tắm.”

Nói xong, không để ý hai người bọn họ nữa, đi ra ngoài. Một giây đóng cửa kia, hồi tưởng lại vừa rồi, vẫn cảm thấy buồn cười.

Nhìn bóng lưng kia cho đến khi cánh cửa đóng lại, anh vẫn không thu hồi tầm mắt. Trong đầu luôn là nụ cười đó của cô, sắc mặt nhất thời khó coi.

… … …

Hạ Tinh Thần vừa tắm xong, mặc quần áo ngủ thật dày, liền nghe Hạ Đại Bạch ở bên ngoài gõ cửa.

“Đại Bảo, nhà có thuốc dạ dày không?”

Hạ Tinh Thần tùy tiện thắt dây, mở cửa ra, lo lắng nhìn con trai: “Con lại đau dạ dày sao?”

Dạ dày đứa nhỏ không tốt, cô không dám khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.