Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 259: Chương 259: Chương 259: Tình yêu chân chính (9).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Chạng vạng tối thứ sáu.

Hạ Tinh Thần tan ca, đi thẳng đến cửa phòng học chờ con tan học. Trời đã càng ngày càng lạnh, không bao lâu nữa, con cũng được nghỉ đông rồi.

“Đại Bảo!”

Chuông tan học vừa vang lên, Hạ Đại Bạch từ trong phòng học xông ra ngoài. Balo đeo ở phía sau, giống như đeo túi thuốc nổ.

Nhìn thấy con trai, tâm trạng của Hạ Tinh Thần cũng tốt hơn rất nhiều. Theo lẽ tự nhiên lấy balo của cậu xách trong tay.

“Bà Hạ!” giáo viên của Hạ Đại Bạch đi đến. Hạ Tinh Thần vừa nghe thấy tiếng gọi, biết giáo viên đã nhận nhầm, cũng không vạch trần cô ấy. Hạ Đại Bạch lại không thể kiên nhẫn, ngẩng cao chiếc đầu nhỏ lên nói: “Cô Dương, Đại Bạch nhà của con không phải là bà Hạ, nên gọi là bà Bạch!”

Hạ Tinh Thần lúng túng, vỗ nhẹ vào gáy của Hạ Đại Bạch: “Nói năng xằng bậy!”

“Lời của con chính là sự thật mà. Không phải là ba họ Bạch sao?”

“Thật ngại quá, bà Bạch!” giáo viên lập tức sửa lại, sau đó nói: “Là thế này, ngày kia là chủ nhật, trường của chúng ta có hoạt động với người thân, muốn mời ba mẹ đều đến tham dự. Cho nên, xin cô nhất định báo cho ba của em Bạch đến tham dự!”

Ba của Hạ Đại Bạch?

Hạ Tinh Thần vô cùng đau đầu. Anh đến tham dự, đừng nói là trường học, cả nước cũng sẽ đại loạn. Đột nhiên tổng thống xuất hiện con riêng, lại là đủ mọi đề tài. Hạ Tinh Thần suy nghĩ một hồi lại cảm thấy là không thể nào.

“Hoạt động với người thân đại khái là có những hoạt động gì?’

“Là có một vài trò chơi, sau khi chơi sẽ có hội âm nhạc. Đều do các bé biểu diễn. Cho nên, ba mẹ đều đến hội trường sẽ tốt hơn.”

Hạ Tinh Thần cúi đầu nhìn Hạ Đại Bạch. Hạ Đại Bạch lẩm bẩm: “Bình thường ba của con đều rất bận...”

Mặc dù là nói như thế, nhưng, trong giọng nói, rõ ràng vẫn rất thất vọng. Hạ Tinh Thần nghe được không nỡ lòng.

Nói thật ra, lúc đầu khi để cho con trai theo ba, trong lòng của cô ít nhiều cũng hi vọng con đừng ý lại vào anh như vậy, quyến luyến anh, sợ bọn họ đến quá gần. Nhưng, bây giờ suy nghĩ trong lòng đã bất giác thay đổi từ sớm rồi.

Trong lòng cô có rất nhiều hi vọng anh và con trai có thể tác động lẫn nhau nhiều hơn, dành chút thời gian cho con trai. Nhưng, thân phận của anh lại...

“Tôi sẽ nói một tiếng với anh ấy. Chủ nhật khoảng mấy giờ?”

“Buổi sáng chín giờ bắt đầu!”

“Được!” Hạ Tinh Thần gật đầu: “Cảm ơn cô!”

Cô dắt Hạ Đại Bạch đi khỏi trường học. Ngô Khung đã đứng chờ ở cửa trường học, thấy bọn họ đi ra, đã sớm mở cửa ra chờ bọn họ ở bên kia.

Vừa lên xe, Hạ Đại Bạch đã lầm bầm: “Đại Bảo, mẹ nói, chúng ta phải gọi ba đến sao?”

“...” cô không trả lời. Thật ra, bây giờ căn bản không phải là chuyện muốn cần báo cho anh hay không? Mà là, báo cho anh rồi, vấn đề là anh cũng nhất định không đến được.

“Bỏ đi, Tiểu Bạch bận như vậy, mẹ đi cùng với con là được rồi!” Hạ Đại Bạch lại nói, sau đó, còn không quên tự mình an ủi một câu: “Dù sao trường học của bọn con cũng có rất nhiều bạn giống con, ba rất bận, không đến được!”

Lời của Hạ Đại Bạch là sự thật. Trường này là trường học quý tộc bậc nhất của cả nước. Những đứa trẻ học ở đây hoặc là gia đình vô cùng giàu có, hoặc là con cháu của quan lớn. những người kia, việc trong tay đều rất nhiều, bình thường con cái đều bị bọn họ quên mất.

“Cho dù là thế nào, tối nay hỏi thử xem sao!” Hạ Tinh Thần sờ sờ đầu con trai.

Điểm quan trọng là thân phận của con trai, không thể được đưa ra ngoài ánh sáng. Nếu để cho giới truyền thông lan truyền, thì Hạ Đại Bạch sẽ luôn gặp phải nguy hiểm. Đương nhiên Hạ Tinh Thần cung không mong, mỗi ngày trôi qua đều phập phòng lo sợ.

Ban đêm, sau khi một lớn một nhỏ ăn cơm xong, Hạ Đại Bạch nằm bò ra giường, lắc lư hai cái chân nhỏ như củ rốt mà đọc sách.

“Đại Bạch, mẹ đã nói rất nhiều lần rồi, không cho phép đọc sách như thế, sẽ hư mắt!” Hạ Tinh Thần cầm trái cây đi vào, nhắc nhở cậu bé, vỗ vỗ lên góc của chiếc bàn nhỏ: “Qua đây làm bài tập!”

Hạ Đại Bạch “Ạ” một tiếng, ngoan ngoãn cầm sách ngồi vào bàn. Cầm một trái nho cho vào miệng, ăn một cách vô cùng hứng thú.

Trong lòng của Hạ Tinh Thần nặng nề tâm sự, cũng không để ý đến cậu bé, kéo cửa đi ra ngoài. Đứng trong phòng khách, cầm điện thoại, do dự hồi lâu, mới kéo đến dãy số quen thuộc kia, cũng đã rất lâu không gọi cho số điện thoại này.

Lần trước anh cảnh cáo mình giữ khoảng cách với anh, mình lại gọi điện thoại cho anh, không biết anh sẽ suy nghĩ thế nào...

Chuông vang lên một hồi, bên kia mới nhận cuộc gọi.

“...” anh im lặng, không hề chủ động lên tiếng.

Cầm điện thoại, nghe được hơi thở thâm trầm của người đàn ông: Ban đêm như thế này, nghe vào trong tai của cô, cô lại cảm thấy có một chút lo lắng.

Dường như bởi vì quá lâu không nghe được giọng nói của cô, ở bên kia anh cũng không chịu đựng được nữa, lên tiếng hỏi: “Có việc?”

Lúc này cô mới định thần lại: “Uhm, muốn hỏi anh, ngày kia chủ nhật anh có thời gian rảnh hay không...”

Bạch Dạ Kình trầm lặng một hồi, mới tiếp tục nói: “Hạ Tinh Thần, đây là em đang hẹn anh?”

“...” Tính tự yêu mình của Ngài tổng thống nổi lên cũng tương đối tự kỷ.

Hơn nữa, thật sự anh cũng hiểu sai ý rồi!

Hạ Tinh Thần vội vàng giải thích: “Là không bao lâu nữa Đại Bạch sẽ nghỉ đông, trong trường tổ chức hoạt động với người thân, muốn mời ba mẹ cùng tham gia, cho nên...Em hỏi anh có thời gian rảnh hay không.”

Bạch Dạ Kình cũng không trả lời cô.

Hạ Tinh Thần chờ một hồi, không nghe được giọng của anh, thở dài: “Nếu anh không có cách đến tham dự, Đại Bạch cũng có thể hiểu cho anh, em biết là anh vì sự an toàn của thằng bé, không còn cách nào. Em sẽ giải thích rõ với thằng bé.”

Lời của cô, mới vừa dứt, bên kia đã đột ngột tắt máy. Không chờ cho cô hiểu chuyện gì đã xảy ra, cánh của nối liền giữa hai nhà đột nhiên bị mở ra, ban đầu khi mẹ đến ở đây, cánh cửa này cho đến bây giờ Hạ Tinh Thần cũng không đóng lại, nhưng, sau khi mẹ đi, không gian trống bên kia cũng nhiều hơn, sẽ khiến cho cô vô cùng trống rỗng, sẽ có một loại cô đơn không thể nói được thành lời, rất khó chịu. Cho nên, cô đã đóng cánh cửa này lại.

Cả người của cô cũng ngẩn ra tại chỗ.

Người đàn ông vừa rồi vẫn đang nói chuyện điện thoại với mình, lúc này lại đứng trước mặt mình.

Cô cầm điện thoại, ngốc nghếch đứng ở đó, tim đập loạn nhịp nhìn về phía anh, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Hồi lâu, đợi khi anh đến gần cô, cô mới vô cùng vất vả mà tìm lại giọng nói của mình: “Anh...sao anh lại ở đây?”

Anh bình tĩnh cho cô hai chữ: “Nhà anh!”

Cũng phải, Hạ Tinh Thần cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề vô cùng ngớ ngẩn. Cách vách là địa bàn của anh, dĩ nhiên anh muốn tới thì tới thôi.

“Lúc nãy em nói hoạt động với người thân, là khoảng mấy giờ?” anh hạ giọng hỏi. Đứng bên đó, dáng người cao ngất, ánh sáng chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, bao phủ lên bọn họ.

Khoảng cách vô cùng gần, Hạ Tinh Thần gần như có thể ngửi được mùi hương sau khi tắm trên người anh, trong lòng lại lắc lư dữ dội. Anh đến khi nào? Tại sao tối nay lại đến đây? rõ ràng anh đã nói, muốn giữ khoảng cách với cô, vậy bây giờ...bản thân anh lại xuất hiện ở đây là có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.