Chàng Vệ Sĩ Của Em

Chương 28: Chương 28: Thành Phố W




Đêm muộn..

Tại chung cư cao cấp nằm giữa đô thị sầm uất..

Một căn hộ được trang trí với ngập màu đen huyền bí, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy và tiếng đàn ông:

- Em đứng yên đi, ướt hết áo rồi này!

Đáp lại là tiếng nói êm dịu của người con gái với giọng điệu đầy bất mãn:

- Louis, nhưng mà bọt dầu gội dính vào mắt em..

- Hải Anh, mỗi lần gội đầu cho em đều không khác gì đánh giặc.-Nói rồi người đàn ông nhẹ tay tắt vòi nước, vuốt cho bớt nước trên tóc cô một cách tinh tế, gương mặt đầy vẻ dịu dàng.-Xong rồi! Ngẩng đầu lên đi!

Lưu Hải Anh đã phải đứng gập người xuống suốt nửa tiếng để hắn ta giúp cô gọi đầu, lưng dường như đã tê bại, ngẩng đầu một cách khó khăn, nhăn mặt đập tay về phía sau lưng:

- Em cũng đâu bắt anh gội đầu cho em?

Louis giơ tay lấy chiếc khăn khô trên giá, lau đầu cho cô:

- Nhưng anh thích chăm sóc cho em..

Hắn luôn thẳng thắn như vậy, cũng có lúc lại rất ngông cuồng, yêu là nói, nói xong sẽ hành động hết mình để thể hiện tình yêu. Bản thân Hải Anh cũng cảm nhận được hai người đồng điệu với nhau rất nhiều về tính cách, nhưng có lẽ, chỉ có nam châm trái dấu với có khả năng hút nhau mà thôi.. Cô nhìn hắn đứng đối diện, nửa người trên để trần, thắc mắc:

- Áo anh đâu?

- Anh cởi ra để trên giá treo, gội đầu cho em lần nào nước cũng bắn ướt sạch áo anh. Em lại ích kỷ, chỉ cần anh đem quần áo tới đây em liền mang đi biếu tặng thùng rác của chung cư, em nói xem, nếu không đề phòng thì bây giờ anh lấy đâu ra áo để mặc đây?

Lưu Hải Anh nghe tới mức đầu óc ong ong, bĩu môi:

- Đằng nào bây giờ anh cũng về, đâu cần áo làm gì?

- Ai nói anh sẽ về?-Hắn ngừng tay đang lau tóc cô, nâng mặt cô lên, ngắm nhìn.-Đêm nay, anh sẽ ở lại đây. Vả lại, ở đây chắc anh cũng không cần mặc áo đâu nhỉ?

Cô định đá hắn một cước thì chuông cửa vang lên. Louis vứt lại chiếc khăn cho cô, nhanh nhẹn:

- Em tự lau tóc đi, anh ra mở cửa!

Hải Anh gật đầu, quay lưng lại nhìn mình trong gương, chiếc áo của cô đã bị ướt một nửa, thở dài một hơi, Hải Anh nhìn chiếc áo sơ mi của Louis trên giá treo, trực tiếp mặc vào rồi bước ra ngoài, thuận miệng lên tiếng:

- Louis, ai tới đó?

Mắt chạm tới thân ảnh cao lớn, mặc đồ đen từ đầu tới chân đang ngồi đối diện Louis trên ghế sofa, anh ta cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, chẳng cần tiếp xúc vật lí, cô cũng cảm nhận được một luồng điện chạy qua cơ thế mình. Nhận ra trang phục trên người có phần không đúng đắn, định quay vào trong phòng thay đồ thì Louis đã vẫy tay ra hiệu:

- Lại đây, Hải Anh.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, tiến lại ngồi cạnh Louis. Louis vòng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, đôi mắt diều hâu vẫn hướng về phía người đàn ông đối diện:

- Tống tiên sinh tới hỏi thăm tình hình sức khỏe của em, thật vinh dự quá!

Tống Hàn không kiêng kị nhìn bàn tay rắn chắc đang đặt trên eo cô, cô xinh đẹp lạ thường, tóc ướt nhẹp, hai má ửng hồng, chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình che đi chiếc quần sooc bên trong, chỉ để lộ đôi chân trắng trẻo mảnh khảnh, còn người đàn ông đang gần gũi với cô lại đang cởi trần, trên người còn dính vệt nước. Một cảnh tượng khiến người ta có thể nghĩ ngợi xa xôi. Bên trong suy nghĩ của anh đang rất hỗn độn, nhưng vẻ mặt vẫn rất ổn định:

- Lưu tiểu thư khá hơn rồi chứ?

Nhìn nét mặt anh, Hải Anh có chút gì đó hụt hẫng. Cô nhanh chóng tự mình phủ nhận sự hụt hẫng này, hắng giọng:

- Nhờ thầy Tống mà em cũng không bị thương quá nặng.-Cô ngừng một lúc.-Còn thầy Tống không sao chứ?

Đột nhiên cô cảm nhận được bàn tay đặt ở eo cô gia tăng thêm chút lực, Louis ghen sao? Tống Hàn tao nhã hớp một ngụm trà nóng, trả lời:

- Cũng.. ổn! Em tĩnh dưỡng đi, cuối tuần bay tới thành phố W để tham dự hội nghị.

Lời qua lời lại nhàn nhạt, được vài câu thì Tống Hàn nhận được điện thoại, anh nheo mắt rồi đứng lên đi về. Sau khi tiễn Tống Hàn tới cửa, nhìn theo bóng lưng của anh, vẫn thẳng tắp và cô đơn như ba năm trước, cô như thất thần.

- Còn yêu?-Giọng nói đầy sự ghen tuông của Louis làm cô giật mình trở về hiện tại.

Hải Anh cười nhẹ, lắc đầu:

- Anh ghen sao?

- Ừ, anh ghen chết đi được ấy.-Nhận được nụ cười của cô, lòng hắn mềm hẳn lại.-Nhưng mà, hội nghị anh ta nói là gì thế? Anh đi theo được không?

Đêm đó, Louis ngủ lại, nhưng rất chừng mực, sau khi dỗ cô ngủ ngon, hắn tự giác ôm chăn ôm gối ra phòng khách, nhưng trằn trọc không tài nào ngủ nổi, vì đầu óc vẫn dội lại hình ảnh gương mặt Hải Anh ửng hồng nhìn Tống Hàn.

Ngày hôm đó, hắn gọi điện cho Hải Anh nhưng cô không nghe máy, cô đã thiết lập hệ thống bảo mật an toàn, hắn không thể tra được vị trí của điện thoại của cô. Hắn theo thói quen chạy khắp thành phố tìm cô, tìm từ chung cư của cô, tới quán cafe của Trương Bá Duy nhưng không thấy, cuối cùng khi đang đi về phía quán bar trên đường Y, hắn bắt gặp chiếc xe của cô đang đậu ở gần một máy bán nước tự động. Louis có linh cảm xấu, tiến tới thì thấy cửa xe bị đập vỡ, người trong xe đã không thấy đâu, điện thoại vứt dưới sàn xe. Hắn vội vàng huy động mọi lực lượng tìm cô, nghiến răng:“Người thì nhỏ con mà lúc nào cũng chạy nhảy lung tung được“. Tới tận tối muộn, thư kí của Louis mới tìm ra địa điểm của Hải Anh, Trương Bá Duy lập tức chạy đi lấy xe của Thanh Nhân, vừa lái xe vừa đổ mồ hôi hột. Từ xa trên con đường vắng vẻ, vang lên tiếng kim loại đập vào nhau lạnh gáy, và cả tiếng hét, màu máu nhuộm đỏ rực cả con đường, và hình ảnh một đôi nam nữ mặc đồ đen, tựa lưng vào nhau chống lại lũ côn đồ mạnh bạo, Louis như muốn tự bóp chết bản thân đã không phát hiện ra nguy hiểm của cô sớm hơn.

Đưa Hải Anh và Tống Hàn tới bệnh viện, Bá Duy ngồi một chỗ khóc thút thít. Louis nhíu mày, đá cậu một cú:

- Này! Sao khi nào cậu cũng mít ướt thế hả?

- Anh thì biết cái gì? Tống Hàn lại lần nữa cứu Hải Anh kìa, trời ơi, còn yêu sâu đậm mà lại làm tổn thương nhau như vậy..

- Tống Hàn?

Sau khi nghe Trương Bá Duy quệt nước mắt, kể lể lại toàn bộ mọi chuyện từ năm 17 tuổi của Hải Anh, hắn bỗng có linh cảm, cô sắp rời xa hắn..

__________________________________________________

Cuối tuần tới, là ngày Hải Anh theo lời dặn của thầy Tống, bay vào thành phố W. Cô chiếc áo phông đen, mũ lưỡi chai quen thuộc, bước ra khỏi căn hộ. Sau khi kiểm tra khóa cửa cẩn thận, cô châm một điếu thuốc, bước vào thang máy, bấm nút xuống bãi giữ xe, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn từ một số lạ, hình như số này đã gọi cho cô vào ngày hôm cô gặp nguy hiểm thì phải. Hải Anh tò mò xem tin nhắn:“Không cần lấy xe, bấm thang máy xuống tầng trệt đi!“.

Ai nhắn thế nhỉ? Hải Anh nghĩ ngợi, rồi lại bấm thang máy tầng trệt. Vừa bước khỏi thang máy đã thấy một dáng hình quen thuộc, áo vest đen, kính râm đứng dựa vào cửa xe Porsche đen đợi cô trước cửa tòa nhà. Hải Anh tiến tới, giọng điệu mỉa mai:

- Từ khi nào giáo viên lại chu đáo thế này? Đón học sinh từ tận cửa.

Tống Hàn thẳng người, nhíu mày nhìn điếu thuốc cô đang ngậm hờ trên đôi môi đỏ mọng, trực tiệp giật lấy, đưa lên miệng mình, hít một hơi:

- Hút thuốc ít thôi, không tốt đâu..

- Thầy Tống cũng hút đấy thôi?

- Nhưng em là con gái..-Anh ngừng lại, thở hắt ra.-Lên xe đi, sắp lỡ chuyến bay rồi.

Trong suốt quãng đường tới sân bay, không ai nói với ai câu gì. Anh tập trung lái xe, cô cũng lặng thinh nhìn ra ngoài cửa sổ. Lòng anh đau xót, trước đây, cũng chính trên chiếc xe Porsche đen, cô ngồi vui vẻ kể chuyện trên trời dưới biển cho anh nghe, thỉnh thoảng anh lại trêu cô vài câu. Nhưng bây giờ, cô lại chìm vào biển sâu im lặng trước mặt anh. Lên máy bay, cô cũng vẫn không chịu mở miệng, đeo bịt mắt rồi lăn ra ngủ.

Sau hai giờ bay, máy bay hạ cánh. Xe riêng của Tống gia tới đón hai người, cô bĩu môi:

- Đúng là chủ tịch có khác, sống xa hoa quá.

- Nếu em thích, anh có thể cho em chiếc xe này.

- Tôi lại cảm ơn anh quá cơ!

Cuối cùng, cô cũng chịu mở miệng. Anh, lần đầu trong cuộc đời, phải vắt óc ra nghĩ cách vừa đáp lời cô, vừa có thể kéo dài cuộc đối thoại. Tài xế hôm nay chính là thư kí của anh, ông tủm tỉm cười khi thấy biểu hiện khác thường của chủ tịch.

- Sao anh lại chọn tôi đi chuyến này?

- Anh đã nói, em rất thông minh. Hôm đó em không chú ý nghe anh giảng, mà vẫn nhẩm ra được kết quả, Hải Anh, em thật sự có tố chất..

Sực nhớ ra việc gì đó, Hải Anh thắc mắc:

- À, sao hôm đó anh tìm được tôi?

- Tôi có gọi điện cho em, em nhớ chứ?

- Nhớ!

- Đưa điện thoại cho tôi!

Hải Anh trưng ra biểu cảm không hiểu kiểu gì, cô máy móc lấy điện thoại từ trong túi đưa anh. Tống Hàn trơn tru làm một loạt thao tác trên máy điện thoại của cô, cau mày:

- Em bảo mật vị trí?

Cô dựa lưng vào ghế thoải mái, không nhìn anh, gật đầu:

- Đúng vậy, tôi mà không bảo mật, chắc tên Louis kia khủng bố chết tôi mất.

Gương mặt anh hơi cứng lại, trả điện thoại cho cô thì cô nói tiếp:

- Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi? Sao anh tìm được tôi?

- Tôi tự đi tìm em.

- Anh này, từ khi nào anh nói chuyện vô căn cứ như vậy?

Khó hiểu! Louis phải huy động toàn bộ nhân viên cấp cao của hắn để xác định vị trí của cô, trong khi đó Tống Hàn lại vênh mặt tự tin, anh tự đi tìm cô? Hoang đường!

Nhưng cô đâu biết, những điều anh đang nói hoàn toàn là sự thật. Nhiều khi anh cũng bất ngờ về chính sự thần giao cách cảm của bản thân đối với Hải Anh, kể từ ba năm trước, chỉ cần cô gặp nguy hiểm, lòng anh lập tức nóng ran như lửa đốt. Trong vòng ba năm qua, có vô số lần anh đã cảm nhận được điều này, nhưng đều là điều người tới cứu cô. Bởi khi đó, anh nghĩ, cô sẽ tự kết liễu đời mình nếu gặp anh, vì cô căm phẫn anh đến mức không thèm trở về Lưu gia nữa cơ mà. Nhưng hiện tại, sau lần gặp lại tại giảng đường, anh nhận ra cô không quá ghê tởm anh như anh tưởng tượng, điều quan trọng hơn, chỉ một ánh mắt của cô đã đủ cho anh biết, anh nhớ nhung cô tới mức nào, chút suy nghĩ mong cô yên vui trong ba năm tan thành mây khói, cô ở bên anh mới là điều anh khao khát thực sự. Dù cô có ghét bỏ anh, hay thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ nắm lấy tay cô.

Tới khách sạn, anh dặn dò cô:

- Ngoan ngoãn ăn uống, nghỉ ngơi. Anh đi gặp đối tác, buổi chiều về sẽ thảo luận chút chủ đề hội nghị với em.

- Tôi không được ra khỏi khách sạn sao?

Anh cười hắt ra, đúng là Lưu Hải Anh có khác, ham chơi bằng thần. Anh nhìn đồng hồ trên tay:

- Bây giờ là 11 giờ trưa, em ở yên đây. 1 giờ chiều anh sẽ về. Đừng nói với anh đợi hai tiếng em cũng khó khăn?

Cô bĩu môi, quay lưng đi vào:

- Được rồi! Em sẽ ngoan ngoãn, thưa thầy Tống!

Tống Hàn lái xe rời đi, cô từ tốn đi dạo vòng quanh khách sạn. Đây là khách sạn dành cho cấp cao, phí rất đắt đỏ, người thường không thể vào được. Hải Anh vừa ngắm nhìn vừa xuýt xoa:

- Tài sản của Tống gia.. đem đi đốt cũng không hết!

Vứt phịch ba lô xuống giường phòng ngủ, vứt điện thoại một chỗ, cô khoác chiếc áo da đen hầm hố, lon ton chạy ra ngoài, bắt chiếc taxi tới quán bar gần nhất. Mấy ngày nay ở cạnh Louis phiền phức chết đi được, hắn ta luôn lấy lí dó vết thương của cô chưa lành, ép cô ở trong nhà 24/24 với hắn để chơi mấy trò câu đố, giải ô chữ.. vô bổ của tụi trẻ con. Trong một thoáng suy nghĩ, cô đã từng muốn xách mông tới bệnh viện Tống gia thăm Tống Hàn, nhưng Louis trông coi cô kĩ càng không khác gì bảo mẫu. Cô đã nợ Louis quá nhiều, không thể để hắn ta tổn thương vì mình được. Lại nói về phía Tống Hàn, sau cú điện thoại từ Triệu Tú Trinh, kêu anh trở về bệnh viện để thay thuốc, anh không tình nguyện trở về, thức trắng đêm đó với hy vọng Lưu Hải Anh sẽ mò đến, nhưng đồng hồ điểm 6 giờ sáng, y tá vào thay băng cho anh, vẫn không hề thấy bóng dáng của cô đâu. Lúc đầu, Tống Hàn không tin cô tàn nhẫn tới mức thế, cho người kiểm tra camera giám sát của bệnh viện, anh mới chấp nhận sự thật, cô không bén mảng tới thăm anh dù chỉ một lần.

_________________________________________________________

Tại quán bar nổi tiếng bậc nhất thành phố W,

Sau khi xuất trình giấy tờ, Lưu Hải Anh bước thẳng vào quầy rượu. Kiến trúc của quán bar có nét gì đó quen quen, cô buột miệng:

- Không lẽ là tác phẩm của Tống Hàn sao?

- Sao tiểu thư biết?-Nhân viên bartender ngừng tay, tròn xoe mắt nhìn cô.-Không lẽ tiểu thư là người con gái trong truyền thuyết?

- À, tôi cũng có biết chút chút về kiến trúc do Tống tiên sinh thiết kế. Mà.. cậu vừa nói gì truyền thuyết đó?

Cậu nhân viên đưa tới trước mặt cô một ly cocktail màu xanh lam sóng sánh đẹp mắt, liên mồm:

- Cái này là tôi nghe nói thôi, tiểu thư đừng kể ai nhé!

Hải Anh nhấp một ngụm, bật cười. Cái gì mà đừng kể cho ai, đây đích thị là câu nói của những tên lắm mồm, cậu thanh niên này có nét giống Trương Bá Duy, càng tăng thêm thiện cảm cho cô. Cô hất mặt:

- Nói xem có gì mà bí ẩn vậy?

- Tiểu thư, tiểu thư biết Tống tiên sinh đã có hôn thê rồi chứ?

Biết, biết rất rõ là đằng khác, chỉ cần có chút tin tức về cặp đôi Tống Hàn và Triệu Tú Trinh, Bá Duy đều hớt hải chạy tới thông báo cho cô. Nhiều lần cô đã nói không cần, không quan tâm đến họ, nhưng tên nhóc Bá Duy đó vẫn lẽo đẽo, lời nói tuôn như suối không thôi. Anh có hôn thê trước khi gặp cô, cô nhếch mép, tên khốn, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh ta. Cô chỉ là thỏ con bị trúng bẫy thôi sao?

Thấy Hải Anh thất thần, chàng bartender lại càng năng nổ kể chuyện:

- Chắc tiểu thư là du học sinh mới về nước? Thế để tôi kể đầu đuôi cho, vị hôn thê của Tống Hàn là tiểu thư lớn nhà họ Triệu, tên gì nhỉ, hình như là Triệu Tú Trinh thì phải. Cô ta cực kì hoàn mỹ, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, cư xử lại rất quý tộc. Nhưng, tiếc là, dù cô ta có phấn đấu tới đâu, thì cũng không thể bằng người con gái trong lòng Tống tiên sinh suốt hơn 10 năm. Chúng tôi gọi cô gái ấy là người con gái trong truyền thuyết.

Tính tò mò của Hải Anh trỗi dậy một cách mạnh mẽ, dò hỏi:

- Người con gái trong truyền thuyết?

Nói tới đây, gương mặt của bartender có phần biến sắc. Hải Anh ngẩng đầu nhìn, đứng cạnh cô là một gã đàn ông to béo, mặt búng ra mỡ, bụng phệ tới nỗi chạm được vào cánh tay cô. Cô hơi lùi lại, cánh tay bị ông ta túm lấy, gương mặt ông ta hoàn toàn không đứng đắn:

- Cô em, uống cùng anh đây một ly đi!

Hải Anh ghê tởm những người thế này, cô hất mạnh tay ông ta ra, vẻ mặt lạnh lùng:

- Xin ông tự trọng! Nói không chừng ông bằng tuổi ba tôi cũng nên..

Gã đàn ông bị cự tuyệt không còn chút mặt mũi, giờ này quán bar rất thưa thớt, ai nấy đều chú ý tới cảnh tượng này, bàn tán xôn xao. Ông ta ngớ người nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt một lượt, trong đầu chợt lóe lên kí ức gì đó, vỗ bộp tay xuống bàn:

- Đây chẳng phải Lưu tiểu thư danh bất hư truyền sao? Sinh nhật của cô cũng là ngày giỗ của ba cô, không thấy bi thương sao? Lại còn ngang ngược đi tạo nghiệp khắp nơi, ba cô ở trên trời nhìn thấy chắc cũng xót lắm!

Nói xong, ông ta tiến lại gần Hải Anh hơn nữa. Cô biết cơ hội đã tới, cô lùi lại vài bước, tiện đạp đổ hàng ghế để tiện ra đòn, tung một cước thật cao, thật mạnh lên thẳng mặt đầy mỡ của ông ta. Cô ước chừng, với lực này, ông ta chắc chắn sẽ mất một cái răng. Đúng thật, ông ta nằm gục xuống sàn, ôm lấy mồm miệng đầy máu me, nói không nên lời. Đồng loạt một hàng súng chĩa thẳng về phía cô, chàng bartender hét lên:

- Trời ơi, tiểu thư, ông ta mang theo vệ sĩ, đợi em đi gọi cảnh sát.

Một vệ sĩ chĩa súng thẳng vào đầu cậu ta, nghiến răng nghiến lợi:

- Đứng yên! Nhúc nhích tôi sẽ bắn!

Cô gật gù đầu, khoanh tay trước ngực, bộ mặt con quỷ khát máu lại hiện lên lần nữa. Cô mạnh dạn tiến tới trước mặt gã to béo đang ôm miệng kia, đưa tay ra, vẻ mặt có lỗi:

- Tôi.. hơi quá lực. Tôi đỡ ông lên nhé?

Gã ta nhìn cô với đôi mắt sáng rực như đèn pha ô tô, ông ta chìa tay ra, Hải Anh lập tức theo bài cũ, bẻ ngoặt tay ông ta về đằng sau, bấm mạnh đốt xương ở cổ tay ông ta, tiếng “rắc rắc” vang lên trong không gian. Quán bar vẫn ngập trong mùi rượu, nay thêm mùi máu, quán bar vẫn ngập trong ánh đèn đỏ tím, nay không thể phân biệt đâu là đỏ máu, đâu là đỏ đèn. Thế nhưng, gã to béo kia vẫn cố gắng đưa mắt cho một vệ sĩ. Vệ sĩ đó hiểu ý, gã chủ nhân cần chính là mạng của cô bé này, phải đánh cho cô ta bất tỉnh để đưa cô ta về tay chủ nhân, vệ sĩ vơ đại một chai rượu trên bàn, tiến tới từ phía sau, toan đập thẳng vào đầu cô.

_________________________________________________________________

Tại khách sạn Hoàng gia Q,

1 giờ kém chiều, Tống Hàn hớt hải trở về khách sạn. Anh có cuộc gặp đối tác tại thành phố này, nhưng trong xuyên suốt cuộc họp, lòng như lửa đốt, đầu luôn nghĩ tới hình bóng của cô khiến anh không thể nào tập trung nổi, cuối cùng đành nhanh nhanh chóng chóng kết thúc để về với Hải Anh. Vì sợ cô cự tuyệt, anh vẫn thuê hai phòng khách sạn. Anh mở cửa phòng cô, trống trơn! Trên giường chỉ có chiếc balo đựng quần áo của cô, chiếc điện thoại cũng bị vứt xó một chỗ. Anh day hai thái dương, anh biết ngay, Lưu Hải Anh chắc chắn không chịu ngồi yên đợi anh về. Tống Hàn cầm balo của cô, vứt qua một bên, trực tiếp cầm điện thoại cô lên, không hề có cuộc gọi nào tới, cô có thể đi đâu được chứ? Đúng lúc đó, quản lí khách sạn gõ cửa, cúi đầu hối lỗi:

- Tống chủ tịch, tôi đã chuẩn bị xong bữa trưa cho tiểu thư, nhưng cô ấy từ chối và bắt taxi đi rồi, tôi thật sự xin lỗi vì đã không cản cô ấy..

- Điều cho tôi một xe tới quán bar của Tống gia, nhân lực còn lại, điều đi lục tung tất cả các quán bar trong thành phố, tìm cho ra bằng được cô ấy thì thôi!-Anh không còn thời gian trách móc ai nữa, đi tìm cô mới là điều cần nhất.

___________________________________________________________________

“Đoàng”-tiếng súng vang lên, máu bắn thẳng vào áo Hải Anh. Cô cúi xuống nhìn áo dính máu của mình, không phải máu của cô. Nhìn về phía sau, một tên vệ sĩ bị trúng đạn, đã gục hoàn toàn. Giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên:

- Thật ngại quá! Tôi chỉ hơi lỡ tay thôi..

Gã to béo ngẩng đầu lên nhìn nơi vừa phát ra giọng nói, mặt tái mét:

- Tống tiên sinh!

Tống Hàn gật đầu, đôi chân thon dài lướt qua ông ta, ôm lấy Hải Anh. Mùi bạc hà quen thuộc trấn tĩnh lại cô, cô từ trong lòng anh ngẩng đầu lên nhìn. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô hỏi anh:

- Sao anh lại tới đây?

- Anh tới để bảo vệ em!

Vẫn câu nói quen thuộc ấy, vẫn là gương mặt ấy, trước sau không đổi. Trong một khắc, nước mắt cô tự động rơi lã chã, cô không thể gồng mình như trước được nữa. Cô òa khóc trong lòng anh, cảm nhận được đôi tay ấm áp của anh đang vỗ về cô. Tống Hàn bế cô lên, ra lệnh cho những người khác:

- Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, đừng để truyền thông biết được! Còn nữa..-Anh nhìn về phía gã to béo.-Giám đốc Vũ, thứ lỗi tôi không tiếp ông đàng hoàng, tôi sẽ xem xét lại hợp tác giữa chúng ta có nên phá bỏ sớm hay không.

- Tống tiên sinh, đừng làm vậy mà!-Ông ta nài nỉ.

- Ông đã phạm lỗi lầm lớn nhất cuộc đời.. đó là động nhầm vào phu nhân của Tống gia.

Anh sải bước đi, cô vẫn nép gương mặt trắng trẻo vào vai anh một cách ngoan ngoãn. Tống Hàn đưa cô tới tầng cao nhất của quán bar, là một vườn hoa trong nhà, xung quanh là cửa kính trong suốt. Anh đặt cô xuống ghế êm ái, chỉnh lại tóc cô, nhẹ giọng:

- Em đợi anh!

Hải Anh gật đầu, khóc xong cô cũng đủ mệt, không muốn nhích chân đi đâu nữa cả. Một lúc sau, anh mang theo một chai nước khoáng và một chiếc khăn bông ướt. Anh dịu dàng dùng khăn lau mặt cho cô, lau đi những giọt mồ hôi trên thái dương và trên chiếc cổ kiêu hãnh trắng ngần của cô:

- Chúng không làm gì em chứ? Có đau ở đâu không?

- Không có..

Anh mở chai nước, đưa cô:

- Uống đi! Lần sau có anh, đừng chạy lung tung nữa.

Cô hớp một ngụm hết sạch chai nước, nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh cô. Ngũ quan sắc nét, lông mày kiếm, trán cao, mũi thẳng, môi mỏng, thật sự phải gọi là cực phẩm. Đôi mắt anh nhìn cô chăm chú, trước đây cũng thế, bây giờ cũng vậy, đôi mắt ấy như muốn hút sâu cô vào trong đó. Tống Hàn giơ tay, vuốt ve mái tóc dài suôn mượt của cô:

- Sao em nuôi tóc dài?

- Vì không có thời gian cắt!-Cô im lặng một lúc, ngập ngừng.-Cảm ơn anh, về chuyện hôm trước và.. hôm nay nữa!

Vừa dứt lời, môi anh phủ lên môi cô, nụ hôn không quá mãnh liệt, cũng không qua loa, chỉ là kéo dài triền miên hay chính là nỗi nhớ của anh đối với cô. Cô như bị điểm huyệt, ngồi yên để anh hôn, cô rất muốn đẩy anh ra, nhưng trái tim cô lại đập rộn ràng?

Họ đâu biết, cảnh tượng này đã được chụp hình lại..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.