Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 65: Chương 65: Con biết bố là người giỏi nhất mà




Lúc đón con, Triệu Hùng thấy sắc mặt của Lâm Thảo không tốt lắm. Vì vậy anh hỏi thăm một chút: “Cô giáo Thảo, cô không khỏe à?”

“Không có. Không có.”

Lâm Thảo mỉm cười nói: “Mấy ngày nay tôi phải chăm sóc mẹ tôi, vì vậy không nghỉ ngơi tốt, chỉ cần ngủ một giấc là tốt hơn thôi.”

“Ừ! Chăm sóc người già là chuyện quan trọng, nhưng cô cũng phải giữ gìn sức khỏe. Đừng để bản thân mình cũng ngã bệnh, đến lúc đó sẽ không có ai chăm sóc cho mẹ cô.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại — T r ù m T r u y ệ n .or g —

“Cảm ơn anh Hùng, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà.” Lâm Thảo vừa nói vừa vén mái tóc bên tai.

“Tạm biệt cô giáo.” Miệng nhỏ ngọt ngào của Dao Châu khẽ nói, sau đó vẫy tay tạm biệt.

“Tạm biệt.”

Lâm Thảo nhìn Triệu Hùng ôm Dao Châu rời đi, thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt. Cô ấy thở dài quay về phòng học.

Bé Dao Châu vừa lên xe đã thấy dì Lý Diệu Linh đang ngồi trên xe. Bé ngạc nhiên kêu lên: “Dì ơi, dì đến chơi ạ?”

Lý Diệu Linh mỉm cười đưa tay qua ôm lấy Dao Châu: “Dao Châu ngoan, bố cháu bảo anh ấy kiếm được tiền rồi, muốn mời chúng ta đi ăn ngon. Vì vậy dì đến để ăn ngon đó.”

“Con biết bố là người giỏi nhất mà.”

Dao Châu vô cùng vui vẻ, trong lúc Triệu Hùng lái xe thì bé vui vẻ hoạt bát trò chuyện với Lý Diệu Linh. Lý Diệu Linh hỏi về việc học múa của Dao Châu, muốn biết bé học thế nào rồi.

Dao Châu nói với Lý Diệu Linh rằng giáo viên dạy múa của bé rất tốt, còn là một chị sinh viên xinh đẹp nữa.

Lý Diệu Linh mới chỉ là học sinh cấp ba, khi nghe nói giáo viên dạy múa của Dao Châu là một sinh viên nữ thì lén lút hỏi bé: “Dao Châu, giáo viên dạy múa của các cháu thật sự rất đẹp à?”

“Vâng ạ! Đẹp giống như mẹ cháu vậy đó.”

Lý Diệu Linh sau khi nghe xong thì khẽ liếc mắt nhìn Triệu Hùng đang lái xe. Cô cảm thấy gần đây tên tiểu tử này đang có “Ssố đào hoa”, không hiểu sao xung quanh anh luôn xuất hiện mấy cô gái đẹp.

Triệu Hùng lái xe đưa cô em vợ Lý Diệu Linh và con gái đến ăn tối ở một nơi có tên là “Khách sạn Minh Phú”.

Lý Diệu Linh kinh ngạc giật mình: “Khách sạn Minh Phú này chính là khách sạn bốn sao lận đấy, một bữa buffet thôi đã tốn hơn 2 triệu rồi đó.”

Cô biết Triệu Hùng vừa kiếm được 35 triệu nhưng tiêu xài như thế này cũng quá mức rồi, một bữa cơm thôi mà tốn mấy triệu liền. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Lý Diệu Linh hỏi Triệu Hùng: “Chúng ta ăn cơm ở đây à?”

“Đúng vậy. Dao Châu thích ăn buffet. Trước đây anh không có tiền nên con bé chưa được ăn, giờ đưa con bé đến đây ăn gì đó ngon ngon, tiện thể bổ sung dinh dưỡng cho con bé.”

“Nhưng một bữa buffet ở đây một người thôi đã tốn đến hơn 2 triệu lận đó, như thế này thì xa xỉ quá rồi đó?” Lý Diệu Linh vừa nhìn tấm biển trước cửa vừa nói.

Triệu Hùng giải thích cho cô em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, chuyện này em không hiểu đâu.”

Triệu Hùng gọi điện thoại cho bà xã Lý Thanh Tịnh, nói cho cô biết bọn họ ăn buffet tối ở “Khách sạn Minh Phú”, bảo cô lái xe đến đây.

Lý Thanh Tịnh bảo rằng cô sẽ nhanh chóng chạy qua đó.

Thời tiết hôm nay thật u ám, bầu trời cứ xám xịt như muốn mưa. Nhưng khó chịu cả ngày rồi mà vẫn chẳng thấy mưa đâu.

Ầm ầm!

Một tiếng sấm vang vọng giữa bầu trời rộng lớn, dọa đám người Triệu Hùng sợ hết hồn.

Dao Châu bé nhỏ bị dọa sợ nên vội ôm chặt lấy đùi Triệu Hùng.

Triệu Hùng sờ đầu Dao Châu, an ủi cô bé: “Dao Châu ngoan, không sợ. Chỉ là tiếng sấm mà thôi.”

Anh ngẩng đầu nhìn sắc trời sau đó nói với em vợ Lý Diệu Linh: “Chúng ta vào phòng ăn của khách sạn đợi chị em đi.”

Lúc ba người Triệu Hùng vừa đi vào khách sạn thì trời bắt đầu mưa như trút nước.

Triệu Hùng vội vàng quay lại xe lấy ô, dặn Lý Diệu Linh đưa Dao Châu vào phòng ăn tìm chỗ ngồi trước đi, chờ khoảng mười mấy phút sau thì thấy Lý Thanh Tịnh lái xe đến “Khách sạn Minh Phú.”

Triệu Hùng vội vàng mở ô đi đến bãi đỗ xe.

Sau khi đến chỗ Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng thản nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lý Thanh Tịnh, kéo cô dựa vào mình gần một chút, tránh để cả hai đều mắc mưa.

Nếu như bình thường Triệu Hùng có hành động như thế này thì Lý Thanh Tịnh nhất định sẽ nổi giận, hất tay anh ra. Nhưng hôm nay Lý Thanh Tịnh không làm như vậy, điều này khiến Triệu Hùng vô cùng vui vẻ. Tình cảm giữa mình và vợ yêu Lý Thanh Tịnh thật sự đã có một bước cải thiện tốt hơn.

Sau khi đi vào nhà hàng, Triệu Hùng giúp vợ yêu Lý Thanh Tịnh phủi hết nước mưa trên người cô. Sau khi đưa ô cho nhân viên phục vụ thì hai người cùng nhau đi vào phòng ăn.

Lý Diệu Linh vừa thấy chị gái mình Lý Thanh Tịnh thì đứng lên kêu to: “Chị ơi!”

Lý Thanh Tịnh không chú ý đến vết thương trên chân của em gái Lý Diệu Linh, chỉ hỏi: “Em, sao em lại tới đây?”

“Sao thế chị? Gia đình chị đi ăn ngon nhưng không muốn đưa em đi cùng à?” Lý Diệu Linh cười nhạo nói.

“Sao lại thế được, chị cũng không tiếc gì một người như em. Chỉ là chị tò mò, sao em lại gặp được anh rể em thôi.”

“À! Hôm nay em đến rạp chiếu phim ở quảng trường Danh Vọng, sau đó tình cờ gặp được anh rể.”

Lý Diệu Linh cũng không có tố cáo với Lý Thanh Tịnh, cô ấy hơi kiêng kỵ thân phận của Vân Nhã. Nếu để chị của cô ấy biết được chuyện này thì dù hai chị em cô ấy có liên thủ với nhau cũng không thể đánh thắng được người phụ nữ tên Vân Nhã này.

Suy nghĩ một lát, cô ấy quyết định tạm thời nhẫn nhịn, tiếp tục quan sát một thời gian nữa rồi mới quyết định.

Lý Diệu Linh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Chị, bây giờ anh Triệu Hùng rất biết cách kiếm tiền đấy.”

Cô nói lời này chủ yếu là muốn nhạo báng Triệu Hùng, hàm ý chính là, Triệu Hùng chỉ cần chở Vân Nhã đi một chuyến thôi đã có thể kiếm được 35 triệu một ngày rồi.

Không ngờ vẻ mặt của Lý Thanh Tịnh lại là ngoài ý muốn: “Sao em lại biết?”

“Em...” Còn chưa chờ Lý Diệu Linh nói hết câu.

Vẻ mặt của Lý Thanh Tịnh tràn đầy vui mừng nói: “Bọn chị đã trả hết khoản nợ 3,5 tỷ cho ông Trung rồi. Đã vậy ông Trung còn tăng lương cho anh rể em, bây giờ tiền lương một tháng của anh ấy là 175 triệu, một năm là 2,1 tỷ lận đó. Con số này đã vượt qua lương cho nhân viên văn phòng rồi.”

Đến lúc này Lý Diệu Linh mới biết được nhà của chị cô ấy đã trở thành một gia đình giàu có, nhiều tiền rồi.

Cô ấy biết công ty của chị gái mình đã nhận được một vài hợp đồng kinh doanh lớn, nhưng mà bây giờ ngay cả cái đồ bỏ đi Triệu Hùng này cũng đã có thể kiếm tiền nuôi gia đình rồi, mà tiền lương một năm còn là 2,1 tỷ luôn. Không thể không nói, nhà chị gái cô ấy qua mấy năm nữa, nhất định có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Không cần nhắc đến Lý Thanh Tịnh, tiền lương một tháng của Triệu Hùng là 175 triệu, tức là một ngày cũng chỉ ít hơn 7 triệu chút thôi. Cho nên người ta ăn một bữa buffet giá hơn 2 triệu thật sự không có gì quá đáng cả.

Nhưng Lý Diệu Linh thật sự vẫn không hiểu chuyện Vân Nhã cho Triệu Hùng 35 triệu.

Với thu nhập hiện tại của chị Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng thì hai người đã vượt qua thời kỳ khủng hoảng kinh tế rồi. Vậy sao Triệu Hùng còn làm lái xe đặc biệt cho Vân Nhã chứ, chẳng lẽ chỉ để kiếm khoảng tiền boa 35 triệu kia thôi sao? Hay là Triệu Hùng đã giác ngộ, hiểu ra cần phải kiếm tiền nuôi gia đình.

Không thể không nói, con người Triệu Hùng đã thay đổi rất lớn.

Ấn tượng của Lý Diệu Linh về Triệu Hùng bắt đầu thay đổi, chỉ là bên người Triệu Hùng dần xuất hiện thêm mấy người phụ nữ xinh đẹp, lại còn có mối quan hệ mập mờ với anh ta, chuyện này khiến Lý Diệu Linh rất khó chịu.

Cô ấy không biết có nên nói những chuyện này cho chị gái cô ấy biết hay không?

Lần trước ở nhà Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh đã nhắc nhở chị mình rồi nhưng hình như chị Lý Thanh Tịnh không hề cảnh giác chút nào.

Lý Diệu Linh vừa ăn, vừa nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, bây giờ anh tốt rồi nha. Nếu anh lại mua cho chị gái em một căn nhà lớn thì có lẽ chị gái em sẽ cho anh về phòng ngủ đấy.”

Lý Thanh Tịnh lườm Lý Diệu Linh, nhìn xung quanh thấy không thu hút sự chú ý của các thực khách khác. Cô mới dạy dỗ Lý Diệu Linh: “Em nói bậy bạ cái gì đó?”

Lý Diệu Linh cười hì hì, lại nhìn Triệu Hùng một cái, để anh tự đi mà trải nghiệm.

Ăn tối xong, Lý Thanh Tịnh mời Lý Diệu Linh về nhà mình ngủ. Nhưng Lý Diệu Linh bảo không muốn đi, chê nhà cô chật, muốn chuẩn bị quay về trường.

Triệu Hùng chủ động xung phong nhận việc đưa Lý Diệu Linh quay về trường.

Lúc chuẩn bị đi, Lý Thanh Tịnh mới chú ý đến vết thương trên chân Lý Diệu Linh, cô cau mày hỏi: “Sao chân em lại bị thương thế?”

“A, không có chuyện gì đâu. Em không cẩn thận bị ngã thôi.”

Lý Diệu Linh sợ Lý Thanh Tịnh lo lắng vì thế lại nói: “Triệu Hùng đã đưa em đến bệnh viện xử lí vết thương rồi.”

“Ừ. Trở về cố gắng học tập cho tốt, đừng có suốt ngày chỉ biết chơi bời, sang năm em phải thi đại học rồi đó.”

“Em biết rồi. Chị càng ngày càng giống mẹ rồi đấy, suốt ngày càm ràm.”

“Cái con nhóc này!” Lý Thanh Tịnh thở dài lắc đầu.

Sau khi Triệu Hùng đưa cô em vợ Lý Diệu Linh về trường học, anh mới lái xe đi về hướng nhà mình, lúc này bên ngoài trời vẫn mưa lớn. Lúc đi qua trạm xe buýt, Triệu Hùng nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai quen thuộc.

Ô! Đây không phải là Lâm Thảo, cô giáo của Dao Châu sao?

Lúc Triệu Hùng lùi xe lại thì thấy Lâm Thảo đã ướt sũng, dường như cô đang chờ xe taxi. Anh dừng xe lại, mở cửa xe sau đó gọi Lâm Thảo: “Cô giáo Thảo, mau lên xe đi.”

Dường như Lâm Thảo không ngờ sẽ gặp Triệu Hùng, do dự một lát cuối cùng vẫn lên xe của Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhìn Lâm Thảo, cảm thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm. Không biết trên mặt là nước mưa hay nước mắt, cả người đờ đẫn, tuyệt vọng.

Triệu Hùng sửng sốt nghĩ thầm: “Đây chính là cô giáo xinh đẹp trẻ trung ở nhà trẻ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.