Chàng Rể Đào Hoa

Chương 143: Chương 143: Xem như anh lợi hại




Lời nói kia của Hoàng Thiên Tuấn vừa thốt ra, thiếu chút nữa khiển đám người Chu Tử Hào tức chết.

Làm hỏng đôi chân con trai của chúng ta còn làm ra vẻ vô sự bảo chúng ta chúc mừng ông ta còn hỏi chúng ta tại sao không mang quả biểu

Đây cũng quả là không biết xấu hổ mà! "Ha ha!"

Thấy một đám người vẻ mặt u oán ngồi đó trầm mặc không nói gì, sinh ra ngột ngạt. Hoàng Thiên Tuấn cười ha ha, hướng trên ghế sa lon ngồi xuống, nhấc lên hai chân, đổi một điều thuốc nói: “Các anh không mang quà biểu đến gặp tôi, tôi cũng không cùng các anh hút thuốc. Có chuyện gì cứ nói thắng đi, đừng làm chậm trễ việc nghỉ ngơi của tôi. Phu nhân tôi vừa tắm rửa xong đang ở trên giường chờ tôi đây."

Tất cả mọi người đều là một bụng tức giận. Thời điểm muốn thấy Hoàng Thiên Tuấn, nhất định phải trước ông là mà bắn ra không ngừng. Mà khi Hoàng Thiên đã xuất hiện ở trước mặt, cả đám đều sợ hãi. Dù tức giận cũng không dám bắn ra ngoài, tất cả ánh mắt đều đồng loạt rơi vào người Chu Minh Đạo. "Ha ha."

Chu Minh Đạo ngượng ngùng cười nói: "Tổng giám đốc Hoàng thật là biết đùa. Vì giúp một tên con rể ở rể tìm ra kẻ xấu thật sự của vụ tai nạn xe mà giả chết, vòng hoa linh đường cũng làm. Kết quả hơn một tháng sau lại xuất hiện, trách doạ người khác." "Ha ha."

Hoàng Thiên Tuấn cười to: “Hoàng tôi từ nhỏ đã lặn lộn ở trên đường, coi trọng nhất là tình nghĩa anh em. Trần Hoàng Thiên là anh em tôi, ngài ấy bị người ta mưu sát, tôi đương nhiên phải giúp ngài ấy tìm ra thủ phạm thật sự đang ẩn nấp, diệt trừ tai họa lâu dài." “Chỉ tiếc có điều là không thể đùa với các anh. Tôi chỉ giả vờ chết một chút, tìm thủ phạm thật sự đang ẩn nấp.

Không ngờ lại bị các anh dùng con bảo Hoàng thái tử mang thủ phạm rời đi." “Tôi đang muốn tìm cơ hội để tranh luận phải trải với các anh đây, không ngờ các anh chủ động đến thăm. Tôi có nên để cho các anh giải thích không đây?"

Nói xong, ánh mắt của ông bén như chim ưng thu hút tất cả mọi người. “Tổng giám đốc Hoàng, công ty của tôi hằng năm đều chiêu đãi khách khứa, ở Giải trí Hoàng Gia tiêu phí ít nhất ba tỉ. Công ty của chúng tôi, con cái, hằng năm ở Giải trí Hoàng Gia ít nhất cũng tiêu xài ba ngàn tỷ trở lên. Anh có nhất thiết phải vì một người nào đó cũng không phải một thứ đồ vật mà lại chịu để Giải trí Hoàng Gia mỗi năm kiếm ít hơn ba ngàn tỉ ư?" Chu Minh Đạo cười hỏi. “Không sao cả.”

Hoàng Thiên Tuấn buông tay nói: “Kiếm ít hơn ba ngàn tỉ các anh, hiệu suất của tôi vẫn có thể đạt tiêu chuẩn. Cho dù không thể đạt tiêu chuẩn, tôi tự bỏ tiền để đảm thuộc hạ tiêu phí, cũng có thể đạt tiêu chuẩn." “Tôi là người đối với tiền bạc không coi trọng, đối với tình nghĩa anh em mới là đặc biệt vừa ý. Cho nên đừng nói kiểm ít hơn ba ngàn tỷ, dù kiểm ít hơn ba trăm ngàn tỷ, tôi cũng sẽ không vì số tiền kia mà vứt bỏ xem thường anh em." “Tổng giám đốc Hoàng ngược lại là rất xem trọng tình nghĩa." Chu Minh Đạo bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, hỏi: “Nói như vậy, con trai của chúng tôi có thật là tên nhãi kia xúi giục anh làm hại rồi?" “Tổng giám đốc Chu, nói chuyện lễ độ một chút” Hoàng Thiên Tuấn trợn mắt, thanh âm lạnh lùng nói: "Ở trước mặt tôi, đem anh em tôi gọi là tên nhãi. Anh cho là tôi không dám trở mặt với anh sao?"

Nói xong, ông ta móc ra từ sau lưng một khẩu súng Desert Eagle đập lên bàn.

Lập tức đám người Chu Minh Đạo đều sợ đến mức cơ thể run rẩy. Sau đó Hoàng Thiên Tuấn tiếp tục nói: "Con của các anh bị làm hại, tôi rất thông cảm. Nhưng các anh đã tìm nhầm chỗ. Tôi cùng người anh em Trần Hoàng Thiên nói chuyện phiếm cho đến khuya, cũng không có đi đầu. Căn bản là không có nhìn thấy đám con trai của các anh, nếu không tin các anh có thể hỏi đám thuộc hạ, bọn họ có thể làm chứng" “Không sai, ông Hoàng chúng tôi không có đi đầu tối qua."

Một đám thuộc hạ trăm miệng một lời nói. “Cho nên hả." Hoàng Thiên Tuấn tiếp tục nói: “Con của các anh đắc tội ai, bị ai làm hại, ngay lập tức các anh có thể tìm thám tử điều tra. Nếu có thể tra ra là tôi làm, tôi đây cũng sẽ công nhận. Nếu tra không ra là tôi làm, cắn bậy tôi, vậy thì các anh nên chăm sóc tốt cho con trai các anh. Chỉ sợ một ngày nào đó chiết không rõ nguyên nhân cũng đừng trách tôi không cảnh báo các anh. Hoàng Thiên Tuấn tôi cũng là người không phải tuỳ tiện có thể đổ oan!"

Mọi người nghe vậy lập tức căng thẳng trong lòng. Anh ta đây là con mẹ nó trắng trợn đe dọa mà!

Nhưng bọn họ lại không thể không tin rằng Hoàng Thiên Tuấn quả thực có thực lực kia. "Đã làm phiền."

Chu Minh Đạo là có tài gặp binh, có cảm giác chán nản vô cùng, đứng dậy vứt ra một câu, nhanh chóng quay người rời đi.

Nhà giàu số một Chu Minh Đạo cũng không có cách tra ra tay anh chị Hoàng Thiên Tuấn này, bọn họ thì có cách gì?

Chỉ có thể bị một vố mà rời đi. “Còn nữa, đừng có động đến người anh em Trần Hoàng Thiên của tôi. Nếu không tôi sẽ cho con trai các anh chết, các anh tìm khắp nơi cũng không thấy hung thủ đầu.” Hoàng Thiên Tuấn cảnh cáo một câu “Anh!"

Chu Minh Đạo quay đầu, có một loại cảm giác muốn cùng Hoàng Thiên Tuấn kích động ngọc nát đá tan. “Thế nào, không tin tôi có thể làm được sao?" Hoàng Thiên Tuấn cười khẩy. “Xem như anh lợi hại!" Chu Minh Đạo rít trong kẽ răng nặn ra ba từ kia, bước nhanh rời đi. "Ha ha!"

Hoàng Thiên Tuấn thoải mái cười ha ha, hừ tiếng nhỏ ầm ầm đi lên lầu. “Quả đáng! Hoàng Thiên Tuấn thật quá đáng!" “Anh ta đây là con mẹ nó trắng trợn đe dọa chúng ta mà!" “Thế nhưng chúng ta phải làm sao bây giờ? Anh ta dựa lưng Giải trí Hoàng Gia, với khả năng và bối cảnh của chúng ta căn bản không thể nào lay động anh ta được!" 11

Xe chạy ra khỏi tiểu khu nhà Hoàng Thiên Tuấn, một đám người tụ tập cùng một chỗ, tức giận không nguôi nói. "Chó má!"

Ngụy Đông Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu muốn chúng ta dùng cách thức giống Hoàng Thiên Tuấn, đem con chó Trần Hoàng Thiên kia giết không để lại dấu vết, để cho Hoàng Thiên Tuấn không tìm ra hung thủ." “Không được." Chu Minh Đạo lắc đầu nói: “Làm như vậy tuy có thể diệt trừ Trần Hoàng Thiên, để cho Hoàng Thiên Tuấn không có cách với chúng ta. Nhưng chọc giận anh ta, dùng cách thức như thế đem làm với con trai chúng ta, đưa xuống chôn cùng Trần Hoàng Thiên. Đây chẳng phải là thua thiệt lớn?" “Rất có lý!"

Mọi người gật đầu, không khỏi nghĩ mà sợ. "Chẳng lẽ cứ như vậy tính sao?" Dương Thiên Dũng vô cùng khó chịu.

Chu Minh Đạo thở dài: “Hoàng Thiên Tuấn không thể nhúng tay vào, chúng ta còn có thể có biện pháp gì. Cũng không thể đưa đảm nhỏ sang nước ngoài vĩnh viễn không trở về Đông Quan sao?"

Mọi người trầm mặc.

Ngay tại lúc bọn họ không biết nên làm thế nào cho phải, một nhiên một thanh âm tiếng Trung kém chuẩn vang lên. “Các vị ông chủ, có thể hội trưởng của chúng tôi có thể giúp các anh diệt trừ Hoàng Thiên Tuấn cùng Trần Hoàng Thiên."

Mọi người nhìn qua chỉ thấy một chiếc xe chạy băng băng khoảng chừng một người đàn ông mặc âu phục, trên mặt tươi cười nhìn bọn họ. "Thư ký Junichiro Nakano?"

Chu Minh Đạo nhận ra người đàn ông, không khỏi nhíu mày. “Chủ tịch Chu, anh quen anh ta?" Dương Thiên Dũng hỏi.

Chu Minh Đạo gật đầu: "Thư ký Junichiro Nakano của

Tùng Sơn của thương hội Nhật Bản”

Mọi người nghe xong, tinh thần lập tức chấn động.

Thương hội Nhật Bản, là một tổ chức thương mại khổng lồ, tài lực và thực lực cũng mạnh mẽ hơn so với Giải trí Hoàng Gia. Được đảm bọn họ giúp đỡ cùng, có thể nói như là hổ mọc thêm cánh.

Kết quả, đám người lên xe, đi theo Junichiro Nakano vào xe, tiến đến một trang viên nhỏ.

Rồi sau đó, đảm người được Junichiro Nakano mời đến một gian nhà gỗ cổ kính.

Bên trong nhà gỗ, có hai cô gái mang kimônô đang khiêu vũ, một người đàn ông trung niên ngồi dưới đất vừa uống rượu, ăn sushi, thưởng thức điệu múa. "Oh!"

Thấy một đám người đi đến, Tùng Sơn vội vàng bỏ đũa xuống, gọi các cô gái mang kimônô ngừng khiêu vũ, tiến ra đón rất khách khi nói: “Ông Chu, ông Ngụy, ông Diệp, tổng giám đốc, bà chủ, mau mau mời ngồi." "Hội trưởng Tùng Sơn khách khí rồi!"

Chu Minh Đạo e sợ các tổng giám đốc riêng lẻ có kinh doanh lui tới cho hội thương mại quốc tế nên có biết Tùng Sơn.

Nhanh chóng, một đám người được Tùng Sơn mời đến, ngồi xuống ở hai bên chân. “Hội trưởng Tùng Sơn, nghe thư kí Junichiro nói, ngài muốn giúp chúng tôi diệt trừ Trần Hoàng Thiên và Hoàng Thiền Tuấn?" Chu Minh Đạo hỏi.

Tùng Sơn cười ha ha, nói: “Không lừa các anh, thương hội Nhật Bản chúng tôi từng có quan hệ với Giải trí Hoàng Gia. Vừa đúng lúc tôi biết các anh cùng Hoàng Thiên Tuấn có quả tiết. Nếu như Hoàng Thiên Tuấn là kẻ thù chung của chúng ta, sao không kết hợp để đối phó?"

Mọi người nghe xong, cảm thấy đúng là hợp lí. “Hội trưởng Tùng Sơn muốn chúng tôi hợp tác với các anh như thế nào?" Chu Minh Đạo hỏi. "Không khó." Tùng Sơn nói: "Chỉ cần các anh giúp tôi điều tra ra sư phụ của Trần Hoàng Thiên là ai, tôi có thể giúp các anh tiêu diệt Hoàng Thiên Tuấn và Trần Hoàng Thiên"

Lời nói kia vừa thốt ra, rất nhiều ánh mắt rơi trên người vợ chồng Dương Thiên Dũng. “Dương Thiên Dũng, Trần Hoàng Thiên là con rể của người nhà họ Dương các anh, các anh có biết sư phụ anh ta là ai không?" Ngụy Đông Sơn hỏi.

Vợ chồng Dương Thiên Dũng lắc đầu, bác gái cả nói: "Tuy tên nhãi Trần Hoàng Thiên này là loại có thể đánh được, nhưng chúng tôi chưa nghe cậu ta nói qua có sự phụ nào. “Có thể giúp tôi điều tra thêm không?" Tùng Sơn chạy đến trước mặt vợ chồng Dương Thiên Dũng, kích động hỏi. “Hội trưởng Tùng Sơn điều tra việc này làm gì vậy?"

Dương Thiên Dũng không thể lí giải nổi. “Là thế này." Tùng Sơn nói dối: “Chúng tôi là người thượng võ Nhật Bản, thân thủ kia của Trần Hoàng Thiên không tệ. Thế nên chúng tôi muốn tìm sư phụ của anh ta, dạy cho võ sĩ chúng tôi tập võ."

Ông ta cũng không thể nói, cao thủ Nhật Bản của bọn họ bị Trần Hoàng Thiên giết chết hết. Như vậy sẽ dọa đến bọn họ, khiến bọn họ không dám giúp ông ta điều tra, cho nên tạo ra lý do này. “Thì ra là thế"

Vợ chồng Dương Thiên Dũng gật nhẹ đầu, bác gái cả nói: "Tôi sẽ dành thời gian đi hỏi thăm mẹ vợ của Trần Hoàng Thiên một chút, xem có thể thăm dò xuống được hay không." "Cảm ơn!"

Tùng Sơn bái một cái, nói: “Mau mau mà điều tra ra sự phụ của Trần Hoàng Thiên là ai, tôi sẽ ban thưởng cho các anh ba mươi tỷ!"

Bác gái cả nghe xong lập tức kích động đứng lên: “Ngày mai tôi sẽ đi nghe ngóng, có tin gì xuống tôi sẽ lập tức báo cho anh biết!" "Okay!" Tùng Sơn thoải mái cười nói: “Chỉ cần điều tra ra được sư phụ của Trần Hoàng Thiên, tôi sẽ giúp các anh mang Hoàng Thiên Tuấn giết chết. Về phần Trần Hoàng Thiên tôi cũng sẽ giúp các anh giết!" “Tốt tốt tốt!”

Bác gái cả nói liên tục mấy tiếng tốt: "Chỗ ba mươi tỷ, hội trưởng Tùng Sơn xem chừng đừng quên cho đó!" “Điều tra ra nhất định sẽ cho!" Ngày hôm sau, sau khi Trần Hoàng Thiên tiến Dương

Ninh Vân đi làm về, Lý Tủ Lam đã được bác gái cả hẹn đi uống cà phê. “Tôi nói với chị, chị cũng đừng vì Trần Hoàng Thiên làm hại đôi chân của Chí Văn mà cùng tôi oán trách. Chí Văn bày ra vụ tai nạn xe mưu sát con gái tôi, tôi còn không tìm chị oán trách. Chuyện này xem như huề nhau, nếu như muốn oán trách tôi thì cà phê này tôi không uống. Lý Tú Lam hưởng về phía bác gái cả ngồi xuống, trực tiếp cảnh cáo từ trước.

Bác gái cả cười nói: “Tú Lam, hôm nay chị mời cô uống cà phê không phải vì chuyện đó." "Vậy là chuyện gì?" Lý Tú Lam hỏi.

Bác gái cả cười ha ha: "Tú Lam, cô có biết sư phụ của Trần Hoàng Thiên là ai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.