Chàng Rể Đào Hoa

Chương 130: Chương 130: Một người đắc đạo




Ngay khi Hoắc Chấn Hoàng vừa thốt ra những lời kia, nhất thời toàn bộ đều đời người ra

Tất cả mọi người chết lặng.

Đặc biệt cha con Hoắc Anh Quân, và người nhà họ Lý, trong mắt vô cùng kinh ngạc, khiếp sợ, ngạc nhiên, không dám tin với nhiều biểu cảm phức tạp.

Bọn họ quả thực không thể tin đây là sự thật Ngay cả Lý Tủ Lam, Dương Ninh Vân, cũng sốc che miệng lại, giống như thấy quỷ nhìn Trần Hoàng Thiên.

Ông Hoắc ở Phật Châu, đây chính là tương tương với tồ tại đáng sợ.

Vậy mà gọi Trần Hoàng Thiên làm ngài, hơn nữa lại đối với anh có dáng vẻ rất là sợ.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Không những một nhà các bà ta, toàn bộ mấy nghìn khách khứa, trong lòng đều bị cải nghi vấn này lấp đầy. “Ông đã đến rồi.” Trần Hoàng Thiên nhìn Hoắc Chấn

Hoàng nhàn nhạt nói. “Đúng vậy ngài Trần. Hoắc Chấn Hoàng cười hắc hắc nói: “Tôi nói Hoàng quân chủ mời ngài tới dự tiệc, Hoàng quân chủ với tôi có bất mãn, không giúp tôi liên hệ ngài, sở dĩ đi không một chuyển, không nghĩ tới ngài lại đang ở đây, thật sự làm tôi rất ngạc nhiên." “Cái gì?"

Lời kia vừa thốt ra, cha con Hoắc Thanh thiếu chút nữa kinh hãi tuôn ra con mắt “Ba, ba nói mời một vị khách quý đến dự tiệc, vị khách quý kia, chính là cậu ta?" Hoắc Thanh không dám tin hỏi. “Đúng!"

Hoắc Chấn Hoàng quay đầu nhìn về phía Hoắc Thanh, sắc mặt lập tức thay đổi. “Ban nãy mày nhắm vào ngài Trần có đúng không?" “Ba, con..." Hoắc Thanh không biết trả lời như thế nào, một dự cảm không lành lập tức bao trùm lấy thân thể hắn. “Nói! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Hoắc Chấn Hoàng quát lớn.

Cha con Hoắc Anh Quân và những người có mặt toàn bộ nuốt nước bọt dữ dội, không ai dám ở miệng. “Là như vầy ông Hoắc

Lý Tú Lam cũng lên tiếng: “Con rể tôi là theo tôi tham gia hôn lễ, chúng tôi đã trả tiền quả, cũng đã tham gia hôn lễ, thế nhưng khi uống rượu, cậu Hoặc mời rượu mọi người, đều là nói cảm ơn, đến bàn của chúng tôi, chưa nói cảm ơn, cũng là hỏi con rể tôi kết hôn thì có phô trương lớn như vậy không?" "Lý Ngọc Hân đến tham gia hôn lễ của con gái tôi, biết lúc đó làm rất đơn giản. Có hơn hai mươi bản không có ai ăn, nó là vợ của cậu Hoắc, chắc chắn đã cùng cậu Hoắc nói về việc này, mà cậu Hoặc biết rõ còn hỏi, đây không phải rõ ràng là khinh thường con rể tôi, muốn cả nhà chúng tôi mất mặt sao?" “Sở dĩ lúc đó tôi rất tức giận, hét lên một câu, sau đó tất cả mọi người nhằm vào gia đình tôi, muốn gia đình tôi xin lỗi, tôi không ngờ còn yêu cầu đuổi chúng tôi đi ra ngoài, đây không phải là khi dễ người sao?"

Nói đến đây, vẻ mặt bà ta ủy khuất nói. "Sớm biết rằng các người khi dễ, lại xem thường con rể tôi như vậy, tôi sẽ không tới tham gia cuộc hôn lễ này, tôi sắp bị ức hiếp đến chết rồi!"

Bà ta biết, đây là cơ hội tốt nhất để trả thù bọn họ, chỉ cần Hoắc Chấn Hoàng đối với Trần Hoàng Thiên cung kính như vậy, tuyệt đối sẽ ra mặt vì Trần Hoàng Thiên.

Quả nhiên, Hoắc Chấn Hoàng nghe xong lập tức nổi giận, giơ tay lên tát vào mặt Hoắc Anh Quân trước mặt mấy nghìn người. "Bop!"

Âm thanh giống như sấm, khiến tất cả khiếp sợ! Hoắc Anh Quân che mặt, cả người ngẩn ra. Lý Ngọc Hân càng không biết làm sao.

Gia đình mợ cả cũng hoảng loạn đến cùng cực.

Toàn bộ chỉ có Lý Tú Lam một người ở nơi đó mừng thầm, lòng nói: “Tìm người có tiền làm con rể, cho các người đắc ý, khoe khoang các loại với tôi, cũng thua ở trên tay tôi?” “Hôn lễ là tổ chức cho mày, còn đi khinh thường người, tất cả chi phí của cuộc hôn nhân này, đều là nhà họ Hoắc chi trả, mày bỏ ra một xu nào sao, có tư cách gì ở trước mặt ngài Trần khoe khoang?" Hoắc Chấn Hoàng lớn tiếng quát lớn. “Còn không mau đến xin lỗi ngài Trần. “Ông nội, có phải ông nhận nhầm người hay không?" Rốt cuộc Hoắc Anh Quân nhịn không được nổi giận, chỉ tay về hướng Trần Hoàng Thiên là hét: "Nó là một tên ở rể, ba năm trước đã ở rể nhà em họ Ngọc Hân, người không có đồng nào bị mọi người chế nhạo, còn bị mắng là thắng vô dụng, những thứ này đều là Ngọc Hân tận mắt nhìn thấy, tại sao ông lại sợ một thằng vô dụng như vậy chứ?" "Mày.."

Hoắc Chấn Hoàng nghe vậy, thiếu chút nữa tức hộc máu ra ngoài, giận không kiềm chế được mà đáp lại: “Cũng bởi vì Hoàng Đức Thắng học kỹ năng của ngài ấy, tao phải chục tên tay súng đi đều không phải là đối thủ, nhân vật như vậy, là mày có thể trêu chọc, là nhà họ Hoắc chúng ta có khả năng trêu chọc sao?"

Lúc ông ta rời khỏi chỗ Hoàng Đức Thắng, Hoàng Đức Thắng đã cố ý nói với ông ta, Trần Hoàng Thiên khiêm tốn, tuyệt đối không được bại lộ thân phận của Trần Hoàng Thiên, vì vậy ông ta nhanh trí khẽ động, nói một câu như vậy “Cái gì?”

Những người ở nơi này nghe xong đều khiếp sợ nhìn về phía Trần Hoàng Thiên. "Ông nội, tối hôm qua ông trở về, nói Hoàng Đức Thắng tìm người để giải quyết mâu thuẫn giữa hai người, không có nói chục tên tay súng đều không phải là đối thủ của cậu ta?" Hoắc Anh Quân vội la lên. “Đó là ông nội không muốn mất mặt, mới nói như vậy, ai biết hôm nay mày làm ra cái loại chuyện này, khiến mặt mũi của nhà họ Hoắc đều mất hết" Hoắc Chấn Hoàng tức giận, lòng đều muốn bóp chết Hoắc Anh Quân.

Trần Hoàng Thiên lợi hại như vậy, là chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment, muốn nịnh nọt thì cũng đã muộn, nhưng Hoắc Anh Quân lại đắc tội với Trần Hoàng Thiên, đây không phải là làm cho ông ta rồi tung lên sao? “Đều tại cô!”

Hoắc Anh Quân ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, lập tức hưởng Lý Ngọc Hân quát. “Cô thật đúng là một tai tinh, nếu không phải cô nhờ tôi giúp cô trút giận, tôi sẽ đi đắc tội với ngài Trần sao?” “Tôi thật hối hận đã kết hôn với cô, ngày mai tôi sẽ ly hôn, sau này cũng không muốn nhìn thấy cô!”

Nói xong, anh ta thảo nhẫn cưới, ném trên mặt đất hung hăng dẫm đạp lên Lý Ngọc Hân sợ quá khóc. "Anh Quân, đừng ly hôn, cầu xin anh đừng ly hôn... “Cút ngay!” Hoắc Anh Quân vung mạnh tay, ném Lý

Ngọc Hân trên mặt đất, oa oa khóc. “Anh Quân, con không thể đối xử như thế với Ngọc Hân Khuôn mặt của mẹ cả tái đi vì sốc, nhất thời không biết làm sao.

Nhưng rất nhanh, bà ta đã có một ý tưởng, nhìn về phía Lý Tú Lam, vẻ mặt cầu xin nói: “Tú Lam, giúp chị một chút, cầu xin em giúp chị một chút, bảo cậu Hoặc cùng con gái chỉ đừng ly hôn, chị cầu xin em.

Bà ta thiếu chút nữa là quỳ xuống lạy. “Tôi đây giúp thế nào được, tôi chỉ là một người nghèo, nào có mặt mũi lớn như vậy?" Lý Tú Lam nhìn có chút hả hệ nói rằng: “Hơn nữa, các người xúi giục bố chối từ đứa con gái này, tôi chính là có thể giúp, cũng sẽ không giúp. “Tôi không phải Bồ Tát, các người từng đối xử với tôi như vậy, tôi thấy các người gặp nguy mà không thừa cơ hãm hại đã là rất tốt rồi, vì vậy mới không giúp đỡ các người. "Hừ!" ТrцуeлАРР.*cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Bà ta khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu sang một bên, nhìn Trần Hoàng Thiên với ánh mắt không được giúp. "Tú Lam à."

Lý Khánh Viễn cười hắc hắc đi tới bên cạnh Lý Tủ Lam, nói rằng: “Người một nhà không nói hai lời(*), có thể giúp thì giúp đi con, con là người quyền lực nhất nhà họ Lý chúng ta, Trần Hoàng Thiên lại là con rể của con, chỉ cần một câu nói của con, là có thể xoay chuyển cuộc hôn nhân này, tại sao phải khoanh tay đứng nhìn chứ?" (*) tức là đã là người 1 nhà còn nói chuyện giống như 2 nhà xa lạ làm chi

Dứt lời, ông ta nháy mắt với mợ cả, sau đó cũng dùng động tác ra hiệu.

Mợ cả lập tức ngầm hiểu, lôi kéo cánh tay Lý Tú Lam nói rằng: "Tú Lam, giúp chị dâu một tay, trước đây chị dâu có lỗi, em cho chị dâu nhận lỗi được không?" “Chỉ cần em giúp Ngọc Hân cứu vãn cuộc hôn nhân này, chị dâu cho em 60 tỷ thế nào?"

Lý Tú Lam nhất thời tim đập thình thịch, nhưng lại nói: “Nhưng tôi mua một căn biệt thự tới 180 tỷ lận, 60 tỷ cũng không đủ mua.

Mợ cả nghe vậy, lòng bà ta đau như cắt, nhưng để cứu vãn cuộc hôn nhân này, bà ta chấp nhận bất cứ giá nào.

Đúng lúc này, Hoắc Chấn Hoàng cưới hắc hắc nói: “Mua cái biệt thự này, bao nhiêu tiền, tôi trả, coi như là quà tặng ngài Trần."

Ông ta cũng không hy vọng Hoắc Anh Quân và Lý Ngọc Hân ly hôn, như vậy Hoắc Anh Quân có thể trở thành người thân của Trần Hoàng Thiên “Thật không?”

Hai mắt Lý Tủ Lam phát sáng như bóng đèn: "Biệt thự 180 tỷ, ông trả sao?" “180 tỷ đúng không? Đưa số tài khoản cho con trai tôi, tôi sẽ lập tức yêu cầu nó thu xếp chuyển khoản cho bà" Hoắc Chấn Hoàng ngón tay chỉ vào Hoắc Thanh.

Hoắc Thanh ngay tức khắc tiến lên, cười hì hì nói: “Bà cho tôi xin số tài khoản."

Lý Tú Lam không nói hai lời, lập tức nói ra số tài khoản, tên tài khoản, mở tài khoản ra, sau đó nói với Trần Hoàng Thiên rằng: “Con rể à, chia rẽ hôn nhân của người khác là tội nghiệt rất lớn, con không thể làm như vậy, nói với ông Hoắc đừng để Hoắc Anh Quân và Ngọc Hân ly hôn được không? Coi như là chúng ta làm việc thiện tích đức."

Trần Hoàng Thiên dở khóc dở cười: "Con không có chia rẽ hôn nhân của bọn họ, là Hoắc Anh Quân tự mình nói ly hôn, không liên quan tới con, điều con muốn chỉ là một giải pháp, không muốn con gái mẹ và mẹ bị người ta cười nhạo mà thôi."

Nói đến đây, Trần Hoàng Thiên nắm tay của Dương Ninh Vân.

Dương Ninh Vân không nhịn được nắm chặt, lúc này mới nhận ra có Trần Hoàng Thiên ở bên cạnh, cô cảm thấy rất an toàn, mọi phiền phức đều có thể giải quyết dễ dàng. "Hai vợ chồng các cháu, còn không mau tự phạt mười chén, đến xin lỗi ngài Trần!" Hoắc Chấn Hoàng nhìn về phía Hoắc Anh Quân quát lớn.

Hoắc Anh Quân không dám có chút nóng nảy, cùng Lý Ngọc Hân mỗi người tụ phạt mời chén xin lỗi Trần Hoàng Thiên.

Sau đó, cả nhà Trần Hoàng Thiên được Hoặc Chấn

Hoàng mời vào bàn chính, bữa tiệc tiếp tục diễn ra. “Thật có thể nói là một người làm quan cả họ được nhờ " Dì Ba không khỏi cảm thán. "Đúng vậy!” Di Tư cũng thở dài nói: "Ai có thể nghĩ đến, con rể phế vật của chị Hai, lại một ngày nào đó đắc đạo, khiến cả nhà chị Hai thăng thiên?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.