Chàng Rể Đào Hoa

Chương 113: Chương 113: Lần này bị mất mặt rồi




**********

Chương 113: Lần này bị mất mặt rồi

Những ngày sau đó rất yên bình, không có ai tới gây sự, ngoại trừ Lý Tú Lam tính tình không giảm bớt, không mắng Trần Hoàng Thiên là phế vật, thì đổi sang chửi Trần Hoàng Thiên là tai tinh, vì thế Dương Ninh Vân và Lý Tú Lam ầm ĩ với nhau một trận, một cái khác ngược lại cũng không có gì không vui.

Cũng may mấy ngày này, tập đoàn Cửu Đỉnh đã bắt đầu lấy hàng từ tập đoàn nhà họ Dương, lấy hàng ba lần, tổng cộng tám ngàn tấn hàng, và tạo ra 80 vạn lợi nhuận cho tập đoàn nhà họ Dương.

Hơn nữa, đây chỉ là bắt đầu, các thành phố khác của chi nhánh Lĩnh Nam thuộc tập đoàn Cửu Đỉnh cũng chưa sử dụng hết nguyên liệu thép lấy từ nơi khác, chờ sau khi dùng hết sẽ tiếp tục lấy hàng của tập đoàn nhà họ Dương, và khối lượng sẽ tăng lên rất nhiều.

Sau khi xem xong bảng thành tích, lúc này khóe miệng Lý Tú Lam mới thu liễm lại chút, bà ta cũng không còn giống như bị ai mắc nợ vậy, động một chút thì mắng Trần Hoàng Thiên là tại tỉnh.

Một tuần nữa trôi qua. Vì con gái cậu cả của Lý Tú Lam sắp kết hôn, thiệp được gửi đến mời gia đình Lý Tú Lam đến dùng rượu trong đám cưới. Theo yêu cầu của Lý Tú Lam, Dương Ninh Vân đã xin nghỉ hai ngày.

Sau đó, Trần Hoàng Thiên lái xe, đưa cả nhà bốn người tiến đến thành phố Phật Châu. Nhà mẹ đẻ của Lý Tú Lam cũng ở ngay thành phố Phật Châu. “Nhờ năm đó, khi mẹ kết hôn với ba con, ông nội, chú và dì của cô rất ủng hộ, bởi vì khi đó nhà họ Dương giàu hơn nhà họ Lý chúng ta. Thế nhưng sau đó thì sao, ông ngoại con gặp được quý nhân, công việc kinh doanh từ đó phát triển, tài sản của ông cũng tăng vọt, nằm trong danh sách những gia tộc hạng hai ở Phật Châu ngay từ vài năm trước, mà tập đoàn nhà họ Dương ở Đông Quan cũng chỉ thuộc gia tộc hạng ba, sống lấp liếm để tồn tại." “Từ đó đến nay, ở nhà họ Lý không ai xem trọng mẹ, mỗi lần quay về nhà họ Lý, dì cả, dì nhỏ, dì tư, dì Tư đều chế nhạo mẹ. “Đặc biệt sau khi ba của con bị tai nạn xe cộ, mẹ từng trở về nhà bà ngoại, mỗi lần đều bị sỉ vả đến không còn mặt mũi. Từ đó về sau, mẹ không bao giờ quay lại nhà họ Lý nữa, cũng xem như chưa từng có những người họ hàng này”

Nói đến đây, Lý Tú Lam đắc ý đứng lên: “Bây giờ ổn rồi, con gái của mẹ đã phát triển lập tập đoàn nhà họ Dương, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt, chỉ trong vòng mười ngày, con đã tạo ra hơn 200 vạn lợi nhuận cho tập đoàn nhà họ Dương. Hơn nữa đây chỉ là bước khởi đầu, khi Hoàng Gia Entertainment bắt đầu có hàng thì lợi nhuận tạo ra mỗi ngày sẽ nhiều hơn." “Mấu chốt là con gái của mẹ đã nâng cấp chiếc xe lên 800 vạn, tuy là MercedesBenz, đẳng cấp không bằng xe Rolls Royce của ông ngoại con nhưng so về giá cả cũng không thua kém gì. Chiếc xe của ông ngoại thuộc dòng xe cổ đặc biệt, giá không tới 800 vạn đâu!" “Lần này quay trở lại, xác định tên trộm có mặt mũi, đem chiếc MercedesBenz này đậu ngay cửa chính, chắc chắn cậu, mợ, dì, dượng, còn có anh em họ của con thấy đều bị mù mắt chó của bọn chúng. Xem họ còn dám xem thường mẹ không

Lý Tú Lam đắc ý, bà ta có cảm giác như áo gấm về nhà, càng mong nhanh lên một chút đến nhà mẹ đẻ để đứng trước mặt anh em họ hàng khoe khoang một phen.

Dương Ninh Vân nghe thì liên tục cười khổ. Lúc nhỏ cô cùng mẹ đến nhà ông ngoại, khi đó nhà họ nhà họ Lý có, mẹ cô lại hay khoe khoang trước mặt anh chị em, làm đủ các trò trêu chọc lớn nhỏ, hạ bệ anh chị em không ra gì, dẫn đến nhà họ Lý trở mặt với mẹ cô. Bọn họ lại lấy đó làm nguyên nhân, lần lượt đều xem thường, chế nhạo mẹ cô.

Đương nhiên, trong lòng cô cũng nghĩ tới điều này, cô lựa chọn không nói ra để tránh làm mẹ cô mất hứng. Nhưng Dương Bảo Trân lại có tính cách giống Lý Tú Lam, nghe xong lời mẹ nói liền trở nên phấn khích: “Đến lúc đó, trước mặt các cậu mợ mẹ phải tát thật mạnh vào mặt họ, lấy lại những gì mà trước đây mẹ phải chịu đựng!" “Bảo Trân nói đúng, mẹ nhất định phải tát vào mặt cậu, mợ, dì và dượng của con, cho bọn họ biết phong thủy đã thay đổi, hiện tại đã chuyển đến nhà ta!" Lý Tú Lam ôm lấy Dương Bảo Trân đang ngồi phía sau nói một cách ngạo nghễ.

Còn không quên thúc giục Trần Hoàng Thiên: "Mày lái nhanh một chút, chậm chạp, chiếc MercedesBenz xịn như vậy mà mày lái như rùa bỏ, chả biết khi nào mới tới Phật Châu. Sớm biết thế đã không cho mày lái xe, để cho ông Lưu lái mới đúng!"

Trần Hoàng Thiên cười khổ: "Mẹ, đã chạy nhanh lắm rồi, nhanh nữa sẽ chạy quá tốc độ cho phép." "Quá tốc độ thì quá tốc độ, cùng lắm Ninh Vân đến công ty tìm bằng lái xe của một vài nhân viên để trừ điểm, có gì to tát, một chút cũng không hiểu biển báo, mau tăng tốc lên một chút, tạo không thể chờ được đến lúc tới nhà mẹ tao." Lý Tủ Lam giục.

Trần Hoàng Thiên không nói gì. "Mẹ, mẹ đừng vội, kẻo lại bị cảnh sát giao thông bắt dừng xe một lúc, chỉ làm trễ nải thời gian mẹ về nhà mẹ đẻ thôi." Dương Ninh Vân ngồi bên trên ghế phụ quay đầu lại, nghiêm túc nói. “Bỏ đi bỏ đi." Lý Tú Lam trợn tròn mắt: "Nếu hai vợ chồng các con nhát gan, sợ chuyện này, thì cứ tiếp tục đi cái tốc độ con rùa đó đi." Nói xong, nhắm mắt dưỡng thần.

Thế nhưng trạng thái rối bời quá, nhắm mắt được một phút liền mở mắt ra, vài lần muốn giục nhưng muốn nói lại thôi. Cuối cùng, nội tâm bà ta sau một phen dày vò cũng đến đường cao tốc Phật Châu. Sau đó Dương Ninh Vân mở bản hướng dẫn, lái xe thêm chừng bốn mươi phút, xe mới tiến vào một khu biệt thự hạng sang, rồi lái xe vào một biệt thự lớn.

Trần Hoàng Thiên dám không nghe lời bà ta sao? Không thể làm gì khác hơn là lái chiếc MercedesBenz đến trước cổng chính của biệt thự. “Nhìn kìa! MercedesBenz S600 phiên bản giới hạn, đây là xe của vị khách nào? Thật có tiền mà!” Một thanh niên ngoài cổng kêu lên.

Trong tích tắc, ngay cửa biệt thự, ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn về phía chiếc MercedesBenz hạng sang này. “Biển số xe của Đông Quan, không phải là chị hai tới chứ?” Một người phụ nữ cau mày. “Mẹ ơi, không thể nào.” Một thanh niên nói: “Chiếc MercedesBenz S600 phiên bản giới hạn này không đơn giản đầu, nếu như con đoán không sai thì nó là xe chống đạn, giá cả phải một trăm tỷ trở lên, người ngồi trong chiếc xe này chắc chắn là nhân vật lớn, có thể là nhân vật lớn như tổng thống, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được chiếc MercedesBenz này.” “Trâu bò như vậy?”

Người nhà họ Lý đều bị kinh ngạc, ánh mắt ai cũng dân chặt vào cửa xe, mong chờ chủ xe xuống xe, nhìn xem là thần thánh phương nào. Thậm chí, bên trong biệt thự, có không ít người cũng chạy ra ngoài sau khi nghe tin. Không lâu sau, dưới hàng chục con mắt tò mò và mong đợi của xe cuối cùng cũng mở ra, Lý Tú Lam ăn mặc như một người phụ nữ sang trọng, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai lớn, bước từ trên xe xuống đầu tiên. “Chết tiệt!"

Một loạt những câu từ thô tục tuôn ra. “Hóa ra là chị hai!" “Hóa ra là em hai!" "Hóa ra là dì hai!"

Tất cả các thành viên trong gia đình họ Lý đều kinh ngạc kêu lên.

Ngay sau đó, Dương Bảo Trân, Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên ở cũng từ trên xe bước xuống. "Ha ha."

Lý Tú Lam thoải mái cười, lắc eo đi vài bước, bà ta cười nói: "Anh cả, chị dâu, em ba, em tư, em trai, em gái, hy vọng mọi người vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay, hơn hai mươi năm không gặp, vẫn còn nhận ra tôi sao?" “Ừm... Đương nhiên là tôi nhận ra!" Nụ cười của một người trông hơi gượng gạo và cứng nhắc. “Chị hai, chị thuê chiếc xe này ở đâu?" Em ba Lý Thanh Liên yếu ớt hỏi, cô ta cảm thấy với thực lực của nhà họ Dương chắc chắn mua không nổi chiếc xe đắt tiền như vậy. “Em ba, em nói như vậy, làm chị hai đây mất hứng" Sắc mặt Lý Tú Lam lập tức bị kéo xuống: "Cái gì mà thuê ở đầu, khinh thường chị hai sao?" “Chị hai đừng nóng giận, chị ba không có ý đó." Em tư Lý Tố Phượng cười khanh khách nói: “Chiếc xe hơi này có hơi cao cấp, chị hai không phải thường đi chiếc Cayenne sao, tại sao biến thành chiếc xe mà ông chủ lớn hay lái rồi?" Тrцуe*лАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Nghe thấy ba chữ ông chủ lớn, trên mặt Lý Tú Lam nở nụ cười, bước đến nắm lấy cánh tay Dương Ninh Vân và nói một cách tự hào: “Đó là chiếc xe của con gái chị, chị nói các người nghe, Ninh Vân nhà chị rất giỏi, tập đoàn nhà họ Dương đã lớn mạnh hơn trước, lương hàng năm đều đạt tới con số 100 vạn và xe ngồi cũng đổi thành xe 800 vạn đấy!" “Có thể các người không biết, bây giờ Hoàng Gia Entertainment và tập đoàn Cửu Đỉnh đều lấy hàng từ tập đoàn nhà họ Dương, đều là con gái của chị đàm phán. Nó có thể tạo ra ít nhất hai ngàn tỷ lợi nhuận ròng cho tập đoàn nhà họ Dương mỗi năm." “Ngoài ra, cổ phần của gia đình chị ở tập đoàn nhà họ Dương không còn là 20%, mà là 40%, nhiều như ông của Ninh Vân cùng bác và chú Ninh Vân cộng lại " “Công ty thu nhập 2 tỷ mỗi năm, gia đình chị có thể được hai trăm tỷ!" “Chờ sang năm hai trăm tỷ chia hoa hồng xuống, chị muốn mua một biệt thự lớn, biệt thự của chị phải lớn hơn biệt thự nhà họ Lý, mua thêm một chiếc MercedesBenz thế này lái một chút." "Các chị em, mọi người nói xem, chị hai có loại xe này, chẳng phải là rất có mặt mũi hay không?"

Những lời này nói ra, người nhà họ Lý lập tức đỏ mặt tới mang tai, lúng túng không thôi.

Bà ta là một nông nô đã đổi đời, ở trước mặt họ lại giả vờ khoe khoang!

Khụ khụ...

Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên, nghe một trận tiếng ho khan.

Mẹ đây cũng quá giả vờ đi? “Em gái, chiếc xe này thực sự là của em sao?" Lúc này một thanh niên tươi cười hỏi, đây là con trai lớn nhất của cậu cô, anh họ Lý Hoàng An. "Đúng vậy anh họ em mới mua cách đây không lâu." Dương Ninh Vân gật đầu, Trần Hoàng Thiên mua cho cô, còn không phải là xe của cô sao? "Dì nói cháu trai lớn của dì, cháu sao lại không tin đi?" Lý Tú Lam mất hùng nói: "Cháu đây là đang ghen tị với Ninh Vân nhà di, so với cháu có tiền đồ, mua xe cao cấp hơn cháu sao?"

Lý Hoàng An nhếch mép cười: “Nói thật đi, cháu thật sự không tin chiếc xế hộp này là của em họ loại xe này khôn phải có tiền là có thể mua được."

Nói đến đây, anh ta nhìn về phía một người đàn ông trẻ tuổi: "Thu Cúc, không phải em có bạn học trong đoàn cảnh sát giao thông sao, chụp biển số xe rồi gửi cậu ta kiểm tra xem chủ xe là ai?" “Được thôi anh!"

Có một thanh niên ngay lập tức cầm điện thoại di động lên chụp ảnh. "Không ổn." Trong lòng Trần Hoàng Thiên cả kinh. "Tra thoải mái." Lý Tú Lam nói một cách đắc ý: “Điều tra rõ ràng, cũng tốt, chứng minh rằng con gái tôi có thực lực, gia đình tôi đã vươn lên, không phải là điều mà các người có thể xem thường" “Mẹ, khiêm tốn một chút, con nên đem xe ra bãi đậu xe thôi." Trần Hoàng Thiên thì thầm khuyên nhủ. “Khiêm tốn cái gì?" Lý Tú Lam buồn bực: "Hồi đó bọn họ xem thường mẹ nghèo nàn, bây giờ mẹ giàu có rồi, đường nhiên phải lên giọng, người sống khiêm tốn thì có ý nghĩa gì?"

Trần Hoàng Thiên cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: "Lần này mẹ vợ bị mất mặt rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.