Chàng Rể Đào Hoa

Chương 116: Chương 116: Đệ tử Hoàng Đức Thắng, xin ra mắt Trần sư phụ




**********

Chương 116: Đệ tử Hoàng Đức Thắng, xin ra mắt Trần sư phụ

Dứt lời, một mảnh im lặng như tờ.

Tất cả cùng hướng về phía Trần Hoàng Thiên kinh ngạc, hoài nghi, ánh mắt với cùng phức tạp không dám tin. Anh muốn cho người chuyển cho Lý Tủ Lam hai trăm tỷ tiền sinh lễ?

Thật hay giả?

Anh có năng lực kinh tế đến vậy ư?

Trong lúc nhất thời, đủ loại nghi vấn giống như là nước sông Hoàng Hà liên tục tràn vào trong lòng tất cả mọi người.

Chỉ có Dương Ninh Vân, hốc mắt đỏ hồng phơn phát nhìn Trần Hoàng Thiên. Trong đôi mắt đẹp dịu dàng ấy hiện ra chút cảm động nồng nàn.

Cũng chỉ có người đàn ông này tự làm đau lòng chính mình rồi.

Nhưng rất nhanh cô lại ngập tràn sự lo lắng.

Hai trăm tỷ không phải là một số lượng nhỏ. Đó là một số tiền lớn, Trần Hoàng Thiên làm thế nào kiếm ra được?

Chẳng lẽ là khoản phá bỏ và dời đi nơi khác, mới có được con số lớn như vậy? “Chồng của em gái đừng giả vờ nữa."

Chút yên tĩnh nhất thời qua đi, Lý Hoàng An cười nhạo nói: Mặc dù tôi chỉ gặp qua cậu một lần trong hôn lễ cùng em gái tôi, nhưng đối với cậu có chút hiểu rõ. Là một công chức bậc thấp của xã hội, liên kết bên trong để sinh ra đẳng cấp cũng không có Cậu lấy ở đầu hai trăm tỷ cho bà ấy đền bù tổn thất sinh lễ?" “Con trai, con nói quả đúng!" Mợ lớn nhe răng nở nụ cười, nhìn về phía Lý Tú Lam, nói: "Con rể của em, đoán chừng là cấp cho em hai trăm tỷ tiền âm để đền bù tổn thất sinh lễ, cái kia là đang nguyền rủa em chết đâu!" "Ha ha ha!"

Dì Ba, dì Tư cùng với các thế hệ sau của nhà họ Lý toàn bộ đều cười phá ra. “Chị dâu nói quả đúng. Nhà chị Hai có tên quỷ nghèo này ở rể, ở đâu ra có hai trăm tỷ tiền thật. Chắc chắn là tiền âm không thể nghi ngờ" “Tôi vừa mới còn ngờ vực cậu ta đi đâu kiếm được hai trăm tỷ cho chị Hai. Nghe chị dâu nói xong tôi đã bỗng nhiên hiểu ra, ngoại trừ tiền âm, cậu ta không thể nào kiếm ra được nhiều tiền đến vậy." "Xem ra dì Hai quá dữ dằn. Con rể cô ấy cũng hận không thể khiến cô ấy chết đây!"

Nghe những tiếng cười khẩu vù vù kéo đến, Lý Tủ Lam vốn đang kích động trong lòng, lập tức bị dập tắt. Trên mặt bà ta giống như kết đầy một màn sương lạnh, trắng đến dọa người.

Bà ta cảm thấy mình bị tên phế vật này khiến cho tức chết. Thế nên toàn thân đều run rẩy như co giật, muốn chửi ẩm lên đều chửi không ra hơi.

Ngay lúc Dương Bảo Trân muốn mở miệng thay mẹ mắng chửi tên anh rể đáng chết này một trận, Trần Hoàng Thiên đột nhiên mở miệng nói: “Tôi nói là tôi cho người trả hai trăm tỷ cho mẹ vợ tôi, có nói là tôi có hai trăm tỷ sao?"

Anh không thể để mẹ vợ biết rõ anh có rất nhiều tiền, nếu không về sau xác định sẽ quản anh để đòi tiền. Không thể để cho ồn ào, phiền toái thêm nữa.

Thực tế, vừa rồi anh đã nổi giận trong chốc lát, suýt chút nữa nói ra điều không được phép là tiền bị lấy đi bao nuôi đàn ông. Nhưng suy đi tính lại, nếu như nói ra, không chỉ có Lý Tủ Lam mà cả chị em Dương Ninh Vân bởi vì bà ta mà bị người ngoài cười nhạo đến không còn mặt mũi gặp người khác.

Mẹ vợ bao nuôi đàn ông. Việc này qua miệng của các dì các mợ sẽ nhiếc móc đay nghiến, không chừng lại nói là Dương Ninh Vân bao nuôi đàn ông. Như vậy đối với Dương Ninh Vân tổn thương quá lớn, thế nên anh đành nín lặng không nói ra. "Cậu cho rằng cậu là ai, chỉ là một công chức bậc thấp của xã hội. Ai sẽ thay cậu trả hai trăm tỷ cho dì Hai hả?" Lý Thu Cúc cười khẩy. "Dù cho vậy, cũng không cầm gương theo soi mình là cái dạng gì. Để người khác trả hai trăm tỷ, quả thực muốn đánh cho Cậu lấy cái gì để trả lại hả? Bán máu, bán thận, bán tinh bán cả đời anh cũng không đủ trả lại cho người hai trăm tỷ!" Mợ lớn chanh chua nói. “Mợ lớn thật quá đáng!" Dương Ninh Vân tức giận nói: "Mợ đối với Trần Hoàng Thiên như vậy thật quá sức tưởng tượng không thể chịu nổi!" “Vậy sao?" Mợ lớn cười khẩy: "Vậy cháu trái lại hãy nói ra, ai sẽ giúp nó trả hai trăm tỷ cho mẹ cháu? "Cháu." Dương Ninh Vân cứng họng, cô đầu có biết được.

Trần Hoàng Thiên chỉ về hướng kia: “Ông ta sẽ giúp tôi trả hai trăm tỷ." Mọi người nhìn qua, hướng Trần Hoàng Thiên đang chỉ chính là hưởng bãi đỗ xe. Từ trên xe Bently đi xuống, cụ ông vừa cười vừa nói về Hoàng quán chủ, toàn bộ mọi người lập tức cười bật ra. "Ý cậu nói là Hoàng quán chủ giúp anh trả hai trăm tỷ cho mẹ vợ cậu?” Lý Hoàng An không nhịn được cười bật ra. “Đúng vậy." Trần Hoàng Thiên gật đầu, chăm chú và nghiêm túc nói: "Lát nữa Hoàng Đức Thắng đến đây, tôi sẽ bảo ông ấy trả hai trăm tỷ cho mẹ vợ tôi."

Phụt vèo!

Lý Hoàng An rốt cuộc không nhịn được cười bật ra, nước miếng chấm nhỏ giọt bay tán loạn. "Ha ha ha!"

Đám người của mợ lớn lại càng ngửa mặt lên cười như ngựa trở mình. “Mẹ, mọi người đang cười cái gì vậy?"

Bất ngờ, một âm thanh vang lên.

Chỉ thấy một cô gái cao mét sáu lắm, mặc váy bó sát người. Một cô gái trẻ dáng người đặc biệt bốc lửa, có các cô gái vây quanh bên dưới hệt như ngôi sao vây quanh ông trắng, bình thường bước ra.

Trần Hoàng Thiên nhìn thoáng qua đại khái có thể đoán ra được, cô ta chính là Lý Ngọc Hân chị bà con của Dương Ninh Vân, cũng chính là nhân vật chính ngày mai phải gả cho Hoắc gia.

Sau một phen đánh giá, Trần Hoàng Thiên cảm thấy cô ta so với Dương Ninh Vân vượt trội hơn chút, thân cao. Những tướng mạo và khí chất không bằng Dương Ninh Vân..

Chẳng qua chỉ cũng chỉ được coi là một mỹ nữ, kém sắc hơn vợ anh vài phần mà thôi, so với nhiều cô gái khác thì đều xinh đẹp hơn. “Ngọc Hân, con còn nhớ rõ cậu ta chứ?" Mợ lớn khoác cảnh tay nhà họ Lý Hân, chỉ về hướng Trần Hoàng Thiên, tạm ngưng cười.

Lý Ngọc Hân nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, quan sát một chút mới mở miệng nói: "Đây không phải là tên chồng phế vật Trần Hoàng Thiên của em gái Ninh Vân đây sao? Ba năm trước con có tham gia gặp qua hôn lễ của anh ta, vẫn còn chút ấn tượng"

Nói đến đây, cô ta nhíu mày nói: “Anh ta làm sao vậy, khiến mẹ cùng các dì cười thành như vậy?" "Con gái, con nghe mẹ nói đây."

Mợ lớn đem chuyện Lý Tú Lam nói thoảng qua ép bên ngoài, đem chuyện đã qua chế cười nói ra.

Phụt vèo!

Lý Ngọc Hân cùng em gái cô la còn có đám chị em họ nghe mợ lớn nói, toàn bộ đều cười phá lên. "Dì Hai cũng đùa quá lên đấy!" “Con rể dì Hai càng đùa quả hơn. Hoàng quán chủ còn giúp cậu ta trả hai trăm tỷ, cậu ta cho rằng cậu ta là ai chứ? “Cậu ta nghèo như vậy, xách giày cho Hoàng quán chủ cũng không xứng. Dựa vào cái gì mà người ta giúp cậu ta trả hai trăm tỷ chứ?"

Đám chị em họ của Dương Ninh Vân nhao nhao không kiêng nể bắt đầu giễu cợt.

Dương Ninh Vân nghe được vừa tức vừa không biết làm sao.

Nếu như Trần Hoàng Thiên nói để cho Hoàng Gia Entertainment hoặc Tập đoàn Cửu Đỉnh giúp anh ấy trả hai trăm tỷ, cô còn có thể tin tưởng. ít nhất hai công ty này Trần Hoàng Thiên đều quen thuộc.

Thế nhưng Hoàng quần chủ, là người khu vực Phật Châu. Mà nhà cô lại ở Đông Quan. Đó là hai thành thị khác nhau, sao Trần Hoàng Thiên lại biết người ta?

Cho nên, cô đối với lời nói của Trần Hoàng Thiên cũng kiềm giữ thái độ, tựa hồ không thể quá tin tưởng Trần Hoàng Thiên có thể để Hoàng quán chủ trả cho mẹ cô hai trăm tỷ. “Chồng em gái, cậu biết Hoàng quán chủ là người nào sao?" Lý Ngọc Hân cười đỏ mặt hỏi. “Biết rõ chứ." Trần Hoàng Thiên nói: "Mở võ quán thu nạp đồ đệ." “Tôi không hỏi như vậy, ý tôi là Hoàng quân chủ là dạng người gì." Lý Ngọc Hân cải chính.

Trần Hoàng Thiên lắc đầu: "Việc này tôi cũng không rõ."

Lý Ngọc Hân che miệng cười, hạ giọng nói: "Hoàng quán chủ ấy, là có danh tiếng như Tỳ Hưu, chỉ có vào chứ không có ra. Em trai ông ta hỏi mượn hai mươi tỷ cho việc buôn bán liền trực tiếp bị ông ta đá ra cửa. Cậu tính toán ngon lành vậy sao, dặm nói để Hoàng quân chủ trả cho mẹ vợ cậu hai trăm tỷ?" “Cậu chỉ cần mở miệng hỏi, tôi dám cam đoan Hoàng quán chủ có thể một cước đá chết cậu!" "Ha ha ha!"

Lời nói của Lý Ngọc Hân vừa thốt ra, tất cả mọi người lại cười bật ra lần nữa.

Lý Tủ Lam giận dữ nói: "Đã biết rõ là chịu bức ép bên ngoài, mặt mũi đều bị mày làm mất hết “Nếu mẹ muốn hai trăm tỷ thì hãy im lặng. Nếu không muốn, con sẽ không cho ông ta trả cho nữa!" Trần Hoàng Thiên tức giận nói. “Đi, mày mau gọi ông ta trả. Nếu làm chọc giận ông ta, máy bị đánh chết, tao còn được nhân rồi!" Lý Tủ Lam thở phi phò nói. Bà ta là người Phật Châu, biết rõ sự lợi hại của Hoàng Đức Thắng. Ông ta chỉ cần một quyền có thể đập chết một cao thủ trưởng thành, có thể đá chết Trần Hoàng Thiên không nói chơi. “Thực đúng con mẹ nó một tên điên!"

Lý Hoàng An nhịn không được cười nói: “Nếu cậu ta dám mở miệng, con cũng muốn nhìn xem Hoàng quán chủ đã chết cậu ta như thế nào! “Không cho phép nó mở miệng!" Mợ lớn cảnh cáo Trần Hoàng Thiên: “Hoàng quán chủ là quý nhân của nhà họ Lý chúng ta, cũng là người làm mai cho con gái tôi. Cậu dám mở miệng chọc giận Hoàng quán chủ khiến hàng mất hôn sự của con gái tôi, tôi cho người đánh chết cậu!" “Mẹ, không có chuyện gì đâu." Lý Ngọc Hân nói: "Con với Anh Quân có cảm tình, không phải Hoàng quán chủ nói cầu đầu tiên có thể trở lại tình cảnh ban đầu. Cậu ta dám mở miệng để nói ra, chúng ta cứ xem như là một trận đùa giỡn?" “Đúng, diễn tuồng, em rất thích xem!"

Nhiều em gái kích động đứng lên.

Mợ lớn nghe xong mặc dù có chút lo lắng. Nhưng nghĩ đến việc con rể của Lý Tủ Lam bị đánh gần chết, có thể hung hãng cười nhạo bà ta một phen, không còn phản đối. "Trần Hoàng Thiên, hãy tỉnh lại, không nên mạo hiểm việc kia. Mở võ quán chắc chắn cũng có thể đánh, em sợ... “Vợ đừng sợ." Trần Hoàng Thiên cắt ngang Dương Ninh Vân ôn nhu nói: “Anh thật sự có thể khiến ông ấy trả hai trăm tỷ, bốn trăm tỷ cũng không có vấn đề gì.

Nói đùa, lúc ấy Hoàng Thiên Tuấn không cho Hoàng Đức Thắng tiền, nói ông ta không giải quyết được chuyện. Là Trần Hoàng Thiên mở miệng nói Hoàng Đức Thắng không có công lao cũng có khổ lao, Hoàng Thiên Tuấn lúc này mới trả cho Hoàng Đức Thắng bốn trăm tỷ.

Có thể nói, bốn trăm tỷ kia là nhờ Trần Hoàng Thiên Hoàng Đức Thắng mới có thể lấy được. Hiện tại anh gọi ông ta nhả ra một nửa, ông ta dám không nhả ra?

Dương Ninh Vân nghĩ Trần Hoàng Thiên chắc sẽ không lừa gạt cô, định nói gì lại ngừng lại. “Đã đến đã đến! Ông cùng Hoàng quán chủ muốn đi qua Mọi người chuẩn bị sẵn sàng hành lễ vấn an với Hoàng quản chủ"

Mợ lớn thấy Hoàng Đức Thắng cùng lão gia sóng vai đi đến, liền thét to một tiếng.

Lập tức tất cả thể hệ nhà họ Lý nghiêm nghị kính nể.

Không bao lâu sau, dưới sự kích động và ánh mắt mong chờ của bọn họ, cuối cùng Hoàng Đức Thắng đi đến trước mắt bọn họ. “Hoàng quán chủ buổi chiều tốt lành. Hoan nghênh hạ cổ đến thăm nhà họ Lý!"

Mợ lớn, mợ nhỏ, dì Ba, dì Tư, các thế hệ sau của nhà họ Lý, cả ba mẹ con Lý Tú Lam cũng như người phục vụ hình thường của khách sạn kh mình hướng về phía Hoàng Đức Thắng hành lễ vấn an. "Ha ha!"

Hoàng Đức Thắng cười cởi mở nói: "Không cần hành lễ, mọi người không cần hành lễ!" "Ơ?"

Ông ta đang vô cùng vui mừng, đưa mắt nhìn qua bỗng nhiên phát hiện thấy bóng dáng Trần Hoàng Thiên, lông mày không khỏi nhíu lên một cái, toàn thân cũng run rẩy một chút.

Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người cũng rơi trên người Trần Hoàng Thiên. "Tú Lam, mau bảo con rể em hành lễ với Hoàng quán chủ. Tên này thật không lễ phép, thấy Hoàng quán chủ cũng không hành lễ. Đừng nghĩ rằng chị không thấy được!" Mẹ lớn cho rằng Hoàng Đức Thắng đang nổi giận liền quát.

Lý Tú Lam nghe xong, đang muốn mở miệng mắng. “Câm miệng!"

Hoàng Đức Thắng vậy nhưng lại hung hăng trừng mắt liếc mợ lớn, sau đó hộp lưng như mèo chạy về phía Trần Hoàng Thiên. "Cậu ta xong rồi, dám chọc giận Hoàng quản chủ Hoàng quán chủ đây là muốn tiến lên đánh cậu ta!” Lý Hoàng An nhịn không được kinh ngạc hô lên.

Nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời.

Chỉ thấy Hoàng Đức Thắng dừng lại trước mặt Trần Hoàng Thiên, giống như chó xù được thấy chủ nhân. Lúc này eo cúi xuống 180 độ, đầu thiếu chút nữa cũng đặt trên mặt đất, dùng giọng kính cẩn thường nhật nói ra một câu. “Đệ tử Hoàng Đức Thắng, xin ra mắt Trần sư phụ"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.