Chàng Rể Chiến Thần

Chương 112: Chương 112: Vua bóng đêm




Lúc này Tiền Bưu tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ, biết bao nhiêu năm trôi qua, thân phận của gã chưa từng bị ai phát hiện cả.

Hôm nay vừa ra tay đã bị nhận ra, quan trọng là đối phương còn trẻ như thế.

Mã Tuân cười khẩy: “Tôi là ai à, lính đào ngũ của biên giới phía Bắc không có tư cách biết đâu!”

Dứt lời, Mã Tuân di chuyển, chớp mắt đã biến mất khỏi chỗ ban đầu.

Tiền Bưu cảm thấy đối phương như một con thú dữ đột nhiên bộc phát khí thế, hoàn toàn áp chế gã.

Gã không dám khinh thường, điên cuồng vung dao găm trong tay đấu với Mã Tuân.

“Anh chỉ có chút thực lực này thôi sao?”

Mã Tuân vung tay đánh Tiền Bưu lùi xa mười mấy mét, lạnh lùng nói.

Sau một trận đánh ngắn, Tiền Bưu ngơ ngác, hoảng sợ nói: “Thuật đọ sức của biên giới phía Bắc.”

Đến lúc này, Tiền Bưu mới hiểu ra đối phương cũng đến từ biên giới phía Bắc.

Lúc gã còn ở biên giới phía Bắc được công nhận là Vua Bóng Đêm, là một trong những cao thủ mạnh nhất, bây giờ thấy một người trẻ tuổi khoảng hai mươi lăm tuổi, không ngờ thực lực còn mạnh hơn cả mình.

Có thể tưởng tượng được đối phương không phải một người đơn giản ở biên giới phía Bắc, trong mắt Tiền Bưu đều là sự sợ hãi.

Gã không sợ sống chết, nhưng lại sợ chuyện mình làm mấy năm nay sẽ bôi đen biên giới phía Bắc.

“Lại lần nữa!”

Mã Tuân thấy đối phương không nói một lời thì lại di chuyển, nhằm về phía Tiền Bưu một lần nữa.

Cảm nhận được ham muốn chiến đấu mãnh liệt của Mã Tuân, Tiền Bưu không thể không tiếp chiêu, dù thực lực không bằng Mã Tuân, gã cũng phải dốc hết sức ứng phó.

Sâm Ba ở cách đó không xa trợn to hai mắt, tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ.

Lúc này dù là Mã Tuân hay Tiền Bưu cũng đều thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ, hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của anh ta.

Thậm chí anh ta còn không thể theo dõi được quỹ đạo tấn công của hai người, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người không ngừng va chạm, khiến anh ta hoa cả mắt.

“Không có thời gian chơi với anh!”

Mã Tuân đột nhiên cười khẩy, dứt lời, anh ta đấm một cú.

“Bịch!”

Lồng ngực Tiền Bưu như bị một cây búa tạ đánh trúng, người bây ra ngoài. “Keng” một tiếng, con dao rơi xuống đất.

Mã Tuân bước từng bước đến trước mặt Tiền Bưu, nhìn xuống gã từ trên cao: “Thì ra vua bóng đêm cũng chỉ đến thế mà thôi!”

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Tiền Bưu lau vết máu trên khóe miệng, cắn răng hỏi.

“Một tên lính đào ngũ cũng có tư cách hỏi thân phận của tôi ư?”

Mã Tuân khinh thường nói.

“Cậu câm miệng, tôi không phải lính đào ngũ! Không phải!”

Tiền Bưu cực kỳ kích động, tức giận gào lên.

“Ở biên giới phía Bắc, tên mỗi một liệt sĩ đều khắc sâu trong đầu mỗi một tướng sĩ, cái tên Vua Bóng Đêm của anh cũng nằm trong đó, câu chuyện về cuộc đời anh, tôi đều có thể đọc làu làu!”

“Tiền Bưu, nam, dân tộc Á, ba mươi lăm tuổi, Vua Bóng Đêm của biên giới phía bắc, từng có một chiến công nhất đẳng, ba chiến công nhị đẳng, sáu lần quân công nhất đẳng, mười lần quân công nhị đẳng.”

“Trước sau đồng chí Tiền Bưu tham gia một trăm lẻ tám nhiệm vụ ám sát, không lần nào thất bại, hoàn thành tất cả nhiệm vụ ám sát một cách xuất sắc. Anh ta nhiều lần tham gia thi đấu MMA quốc tế, ba lần được Á quân thế giới, hai lần vô địch thế giới, anh ta nhiều lần tham gia công việc cứu viện…”

Mã Tuân nói hết ra các thông tin của Tiền Bưu, mỗi khi nói ra một chuyện, vẻ mặt của Tiền Bưu sẽ đau khổ hơn một phần.

Nói đến lúc sau, Tiền Bưu vô cùng đau khổ: “Câm miệng! Cậu câm miệng cho tôi! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

Những vinh dự này đều là bí mật gã chôn sâu nơi đáy lòng, cũng là nỗi đau mãi mãi trong lòng gã, bây giờ lại bị Mã Tuân nhắc đến, mọi thứ như rõ ràng ở trước mắt, lại giống như đang mơ, vô cùng hổ thẹn.

Mã Tuân cười khẩy: “Ở biên giới phía Bắc, anh là anh hùng trong lòng tất cả mọi người, nhưng anh thì sao? Lại làm một lính đào ngũ, lừa khiến tất cả mọi người xem anh như anh hùng, nói về chiến công của anh, tất cả mọi người đều rơi nước mắt, anh chẳng những là lính đào ngũ, anh còn là một tên lừa đảo nữa!”

Lời của Mã Tuân như từng con dao găm đâm vào tim Tiền Bưu.

“Đừng nói nữa, xin cậu đừng nói nữa…”

Tiền Bưu quỳ dưới đất, trên mặt là nước mắt đau khổ.

“Vốn dĩ với cái tội muốn ám sát Thủ hộ của biên giới phía Bắc, tôi có quyền lập tức giết chết anh, nhưng Thủ hộ đã nói biên giới phía Bắc chưa từng tự giết lẫn nhau.”

Mã Tuân nói tiếp: “Chỉ là nếu còn lần sau nữa, dù có cãi lại lệnh của Thủ hộ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”

Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.

Vẻ mặt Tiền Bưu đờ đẫn, những lời Mã Tuân nói liên tục vang vọng trong đầu gã, đặc biệt là mấy chữ Thủ hộ của biên giới phía Bắc này càng khiến gã khiếp sợ hơn.

Nhà họ Dương kêu gã đến Giang Châu ám sát Dương Chấn, Mã Tuân đứng canh giữ ở đây từ sớm, khi nãy còn nói người gã muốn giết là Thủ hộ của biên giới phía Bắc, như vậy nói cách khác, Dương Chấn chính là Thủ hộ của biên giới phía Bắc?

Đợi khi gã kịp phản ứng, Mã Tuân đã đi lên chiếc xe Wrangler màu đen kia, Sâm Ba lái xe rời đi.

“Ầm!”

Một tia sét đột nhiên đánh xuống từ trên trời, theo tia chớp, cơn mưa tầm tã cũng lập tức kéo đến.

Tiền Bưu quỳ gối trong mưa to, cả người đều bị nước mưa thấm ướt, gã khóc lớn gào to, vẻ mặt đau khổ.

Khi nhìn thấy Dương Chấn ở tầng cao nhất tập đoàn Nhạn Chấn, Mã Tuân lập tức nói chuyện Tiền Bưu xuất thân từ biên giới phía Bắc cho Dương Chấn nghe.

Dương Chấn hơi nheo mắt lại: “Người của biên giới phía Bắc không có kẻ nhát gan, tôi không tin đường đường là Vua Bóng Đêm lại là lính đào ngũ!”

Đây không phải là lòng tin mù quáng của anh, mà là lòng tin của anh với biên giới phía Bắc.

“Có lẽ anh ta có lời khó nói gì đó, khi tôi nói đến chiến công cuộc đời anh ta, anh ta rất đau khổ, rõ ràng là có tình cảm rất sâu sắc với biên giới phía Bắc.” Mã Tuân cũng nói.

“Bây giờ anh đi điều tra đi, xem rốt cuộc anh ta đã gặp phải chuyện gì.” Dương Chấn ra lệnh.

“Vâng thưa anh Chấn!”

Sau khi Mã Tuân rời đi, Dương Chấn đứng trước cửa sổ to lớn sát đất, nhìn chăm chú về phía Bắc, trong lòng thoáng chút nhớ nhung.

Nhà họ Dương ở Châu Thành.

Thấy Tiền Bưu đột nhiên trở về, Dương Hướng Minh cười kiêu ngạo: “Anh Tiền ra tay quả nhiên không chút sơ suất!”

Bây giờ Dương Cẩn vẫn còn ở trong phòng ICU, tạm thời giữ được mạng, nhưng tay chân bị đứt gân, xương bị nghiền nát, hoàn toàn không thể nào hồi phục, cả đời sau đều phải nằm trên giường.

Mà Dương Cẩn lại là cháu trai Dương Hướng Minh vô cùng hài lòng, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh như thế, có thể tưởng tượng được Dương Hướng Minh muốn giết Dương Chấn đến mức nào.

Lúc người nhà họ Dương đều cảm ơn Tiền Bưu, gã đi đến trước mặt Dương Hướng Minh, đột nhiên nói: “Gia chủ Dương, thật xin lỗi, khiến ông phải thất vọng rồi!”

Nụ cười tươi trên mặt Dương Hướng Minh lập tức trở nên cứng đờ, ánh mắt không vui: “Tiền Bưu, cậu có ý gì?”

“Thứ cho tôi không thể nhận nhiệm vụ lần này!”

Tiền Bưu bình tĩnh nói: “Tôi đi theo nhà họ Dương suốt tám năm, đã cứu mạng của gia chủ Dương, cũng giúp gia chủ Dương làm rất nhiều chuyện, từ lâu đã trả hết ơn cứu mạng của nhà họ Dương với tôi lúc trước rồi, giờ cũng là lúc tôi nên rời đi.”

Sắc mặt Dương Hướng Minh vô cùng khó coi, mấy năm này nhờ có Tiền Bưu, ông ta không lo ngại gì hết, từng đắc tội với rất nhiều người, một khi Tiền Bưu rời đi, tình cảnh của ông ta sẽ vô cùng khó khăn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến cậu rời khỏi nhà họ Dương của tôi?” Dương Hướng Minh không cam lòng hỏi.

“Ông đắc tội với người ta rồi, một tồn tại cả tôi và ông đều không thể đắc tội! Thông cảm vì tôi bất lực!” Tiền Bưu bình tĩnh đáp.

“Nhảm nhí!”

Gã chỉ nói đúng sự thật, lại khiến Dương Hướng Mai giận tím mặt: “Nhà họ Dương tôi từ một gia tộc nhỏ đi đến ngày hôm nay, có nhân vật nào mà chưa từng gặp chứ? Đừng nói là Châu Thành nho nhỏ, dù cả tỉnh Giang Bình, có ai có thể khiến nhà họ Dương của tôi phải sợ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.