Chàng Rể Chiến Thần

Chương 142: Chương 142: Tôi chết cùng anh




Nhìn thấy cảnh tượng này, mặt Dương Chấn chợt biến sắc.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Dương Chấn kéo một nhân viên đứng xem hỏi.

“Nghe nói bạn trai cũ phó tổng giám đốc Tần tới tìm cô ấy, nói muốn ở bên cô ấy, nhưng cô ấy không chịu, nên anh ta lấy dao ra uy hiếp, còn muốn kéo cô ấy nhảy lầu cùng anh ta.”

Nhân viên đó vội nói, ánh mắt đầy lo lắng.

Sắc mặt Dương Chấn nhất thời lạnh lẽo, trước đó lúc Vương Ngạn Quân tới tập đoàn Nhạn Chấn dây dưa với Tần Yên, đã bị anh thông báo cho người nhà họ Dương tới đưa đi rồi, không ngờ tên này vẫn dám tới nữa.

Nếu chuyện này chỉ đơn giản là trả thù cá nhân thì không sao, nhưng nếu sau lưng anh ta có người chỉ bảo, thì chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.

“Anh định làm gì?”

Dương Chấn vừa nhảy qua đường cảnh giới thì bị mấy nhân viên cản lại.

“Mấy người tránh ra!”

Dương Chấn đang nóng lòng muốn cứu người, nên quát một tiếng, rồi xông thẳng vào tòa nhà văn phòng.

Lúc này, trên sân thượng.

Một tay Vương Ngạn Quân bóp chặt cổ Tần Yên, tay còn lại cầm chặt dao trái cây, kề cổ cô.

Hai người đứng trên mép sân thượng, ở cửa cầu thang đi lên sân thượng, có mấy chuyên viên đàm phán đang không ngừng khuyên nhủ Vương Ngạn Quân.

“Chàng trai trẻ à, cậu đừng kích động, chỉ cần cậu không tổn thương con tin, chúng tôi bảo đảm sẽ không làm cậu bị thương.”

Người đàn ông cao lớn dẫn đầu, đứng ngay cửa cầu thang, nghiêm nghị nói.

“Mấy người có giỏi thì nổ súng đi! Ông đây vốn sống đủ rồi, hôm nay hoàn toàn không định sống tiếp để rời khỏi đây.”

Hai mắt Vương Ngạn Quân đỏ ngầu, tâm trạng cực kỳ kích động.

Mặt Tần Yên đầy sợ hãi, cô chưa từng trải qua chuyện như này, chẳng may trượt chân thì cả cô và Vương Ngạn Quân sẽ cùng té xuống.

Tòa nhà này có 16 tầng, cứ cho mỗi tầng cao ba mét, thì cũng cao gần 50 mét, nếu thật sự rơi xuống từ độ cao này, chắc chắn kết cục sẽ rất thảm khốc.

Mặc dù chuyên viên đàm phán đang cầm súng, nhưng không dám bắn, vì Vương Ngạn Quân và Tần Yên đều đứng trên mép sân thượng, nếu anh ta chết, thì cô cũng sẽ rơi xuống cùng anh ta.

“Vương Ngạn Quân, rốt cuộc anh muốn thế nào? Có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, không được à?” Tần Yên đỏ mắt nói.

Dù trong lòng cô sợ hãi đến đâu, thì cô cũng phải tranh thủ một chút cơ hội thuyết phục Vương Ngạn Quân.

“Đồ tiện nhân, cô im miệng cho tôi.”

Vương Ngạn Quân gào lên, vì tâm trạng kích động, nên lưỡi dao trái cây xẹt qua một đường lên cổ Tần Yên, máu tươi nhất thời chảy ra ngoài.

“Cậu đừng kích động.”

Chuyên viên đàm phán cũng cả kinh, vội hét lên.

“Đồ tiện nhân, tôi ẩn núp ở nhà họ Dương lâu như thế, chẳng phải là vì cô à? Nhưng cô thì sao? Chẳng thèm đoái hoài đến mọi sự trả giá của tôi, thậm chí thằng anh rể vô dụng của cô, còn gọi Dương Cẩn tới đưa tôi đi nữa.”

“Cô biết không? Lần đó sau khi bị đưa đi, nhà họ Dương đã xóa tôi ra khỏi hộ khẩu, mọi cố gắng của tôi trong nhiều năm qua đều bị phá hủy!”

“Nếu không phải cô không chấp nhận tình yêu của tôi, thì tôi có thể có ngày hôm nay à?”

“Chẳng phải cô không muốn ở bên tôi à? Giờ tôi sẽ kéo cô nhảy xuống dưới, dù làm ma, tôi cũng phải quấn lấy cô! Ha ha ha…”

Tâm trạng Vương Ngạn Quân cực kỳ kích động, bỗng phá lên cười điên cuồng.

“Vương Ngạn Quân, anh đừng ngốc nữa, nếu anh thật sự chết rồi, thì anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, chỉ vì tôi, mà ngay cả tính mạng anh cũng không cần ư?”

“Nếu anh chết rồi, ba mẹ anh phải làm thế nào? Rồi những người yêu thương anh sẽ ra sao? Anh làm vậy chẳng đáng một tý nào!”

“Dù anh mất việc ở nhà họ Dương, nhưng anh có bằng cấp, năng lực, thì sẽ có một chỗ đứng thuộc về anh, nếu thật sự không được thì anh ở lại tập đoàn Nhạn Chấn, tôi sẽ đề cử lên tổng bộ cho anh làm phó giám đốc, được không?”

Mắt thấy Vương Ngạn Quân sắp mất hết kiểm soát, Tần Yên vội khuyên nhủ.

“Câm mồm! Cô ngậm miệng lại cho tôi!”

Vương Ngạn Quân hét lên, định kéo Tần Yên nhảy xuống dưới.

“Vương Ngạn Quân!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.

Vương Ngạn Quân đang định kéo Tần Yên nhảy xuống, bỗng cứng đờ, vừa xoay người lại đã nhìn thấy Dương Chấn, vẻ mặt nhất thời trở nên cực kỳ hung ác.

“Là anh!”

Sao anh có thể quên Dương Chấn được, theo anh thấy, Tần Yên là kẻ cầm đầu, nhưng Dương Chấn còn đáng ghét hơn.

Không ngờ vì anh tới tìm Tần Yên, mà Dương Chấn gọi Dương Cẩn tới, nên chuyện anh dây dưa với cô mới bị bại lộ, rồi bị nhà họ Dương đuổi ra khỏi gia tộc.

Lúc Tần Yên nhìn thấy Dương Chấn cũng kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng trở nên lo lắng.

Cô biết rõ giờ Vương Ngạn Quân điên cuồng thế nào, nên chắc chắn anh ta sẽ không tha cho Dương Chấn.

Dương Chấn bình tĩnh nhìn Vương Ngạn Quân nói: “Cậu nói đúng, quả thật tôi đã nói cho nhà họ Dương biết, việc anh dây dưa với Tần Yên, thậm chí còn uy hiếp nhà họ Dương, nếu không đuổi cậu ra khỏi gia tộc, sẽ cắt hợp tác với họ.”

Câu nói này, vế đầu là thật, còn vế sau là giả.

Nhưng vì để Vương Ngạn Quân chuyển sự thù hận lên người mình, nên Dương Chấn chỉ có thể nói thế.

“Hóa ra là tên khốn nhà anh, dùng lý do hợp tác để uy hiếp nhà họ Dương, đều tại anh, nếu không phải do anh, thì tôi đâu lưu lạc đến tình cảnh như ngày hôm nay? Tất cả đều tại anh!”

Vương Ngạn Quân bỗng hét lên, ánh mắt đầy thù hận.

“Đúng vậy, tất cả đều tại tôi, đáng lý cậu phải nhìn thấy tôi chết mới đúng.”

Dương Chấn bình tĩnh nói: “Nhưng nhìn bộ dạng lúc này của cậu, cậu định nhảy xuống dưới cùng Tần Yên à? Nếu đã như thế, thì cậu nhảy đi!” cập nhật tại truyen one

“Cậu yên tâm, đợi cậu chết rồi, tôi sẽ nhặt xác giúp cậu, đích thân giao hài cốt của cậu cho ba mẹ cậu, rồi nói cho họ biết, con trai họ vì tôi phá hủy mọi thứ, nhưng lại chẳng làm gì được tôi, nên nhảy lầu tự tử.”

“Cậu nói thử xem đến lúc đó, liệu ba mẹ cậu có bị lời nói của tôi chọc cho tức chết không?”

“Còn tôi, một kẻ ác phá hủy mọi thứ của cậu lại sống yên ổn trên đời.”

“Cậu điên à?”

Mấy chuyên viên đàm phán đứng trước cửa khiếp sợ nói.

Trong tình hình này mà anh còn kích động một người điên, thì chẳng khác nào đang tìm cái chết?

“Anh nói đúng, nếu tôi cứ chết như thế, thì một kẻ ác phá hủy mọi thứ của tôi như anh sẽ sống yên ổn trên đời, sao tôi có thể làm vậy được?”

Vương Ngạn Quân lẩm bẩm, nhìn Dương Chấn bật cười ha hả: “Dương Chấn, cũng may anh đã nhắc nhở tôi, bằng không tôi suýt bỏ sót kẻ đầu sỏ như anh rồi, anh không chết thì sao tôi có thể chết được?”

“Xem ra cậu cũng không ngốc, biết tôi mới là người đáng chết nhất.” Dương Chấn mỉa mai.

“Anh rể, anh đừng lo cho em, anh mau rời khỏi đây đi, giờ anh ta điên rồi, anh mau đi đi!”

Sao Tần Yên lại không hiểu rõ ý định Dương Chấn, cô nhất thời sốt sắng, khóc lóc hét lên.

Dương Chấn phớt lờ Tần Yên, ánh mắt luôn khóa chặt Vương Ngạn Quân, bỗng lên tiếng: “Cậu thả Tần Yên ra đi, rồi dùng dao cưỡng ép tôi nhảy xuống cùng cậu, được không?”

Vương Ngạn Quân im lặng một lúc, rồi nhếch miệng cười: “Dương Chấn, có phải anh xem tôi là thằng ngốc đúng không?”

“Mặc dù chuyện tôi làm rất điên cuồng, nhưng tôi không ngốc, tôi cũng biết bản lĩnh của anh, nếu tôi thả Tần Yên thay anh, e rằng anh còn chưa chết, thì tôi đã bị anh đánh chết rồi.”

“Vậy cậu muốn thế nào?” Dương Chấn lạnh nhạt hỏi.

“Tôi biết, anh muốn cứu người phụ nữ này, được thôi, chỉ cần giờ anh nhảy xuống từ đây, thì tôi sẽ thả cô ta ra, được không?” Vương Ngạn Quân bỗng hung ác nói.

Dương Chấn khẽ híp mắt lại, mặc dù thằng nhóc này hành động điên cuồng, nhưng quả thật không ngốc, nên anh hoàn toàn không thể lừa gạt anh ta.

“Anh rể, anh mau đi đi, dù anh có nhảy xuống thì anh ta cũng không thả em ra đâu!”

Tần Yên rất lo lắng, với sự hiểu biết của cô về Dương Chấn, anh sẽ làm bất kỳ chuyện gì để cứu cô.

“Anh mau nhảy xuống đi, bằng không tôi sẽ đẩy cô ta xuống ngay.”

Vương Ngạn Quân hét lên, khẽ đẩy Tần Yên, như thể thật sự định đẩy cô xuống.

“Được, tôi nhảy!”

Dương Chấn bỗng lên tiếng, rồi từng bước đi tới mép sân thượng.

“Cậu điên rồi! Mau quay lại đây!”

Chuyên viên đàm phán sốt ruột gào lên, bọn họ gặp một tên điên đã đủ đau đầu rồi, ai ngờ lại xuất hiện thêm một tên điên nữa.

Tần Yên nhất thời cuống lên, điên cuồng vùng vẫy, gào thét: “Vương Ngạn Quân, anh muốn chết đúng không, được, tôi chết cùng anh!”

Vương Ngạn Quân hoàn toàn không ngờ, mới nãy Tần Yên còn rất sợ chết, mà giờ lại định kéo mình cùng nhảy lầu để cứu Dương Chấn.

“Đồ tiện nhân, cô có quan hệ bất chính với anh ta đúng không?”

Mặt Vương Ngạn Quân đầy dữ tợn, ôm chặt Tần Yên.

“Tôi mong cậu có thể giữ lời!”

Dương Chấn bỗng nhìn Vương Ngạn Quân nói, dứt lời, anh liền dang hai tay, từ từ nghiêng người về phía trước.

“Đừng mà!”

Tần Yên hét lên.

Nhưng lúc cô hét ra thành tiếng, thì Dương Chấn đã nhảy xuống dưới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.