Chàng Rể Chiến Thần

Chương 101: Chương 101: Ai vào kẻ đó chết




Tần Nhã vừa xuất hiện đã lập tức khiến người trung tuổi chú ý.

Khi ông ta nhìn thấy gương mặt của Tần Nhã, bỗng nhiên cảm giác như mùa xuân của mình lại tới.

“Chào người đẹp, tôi là Ngụy Tường đến từ nhà họ Ngụy, không biết người đẹp tên gì?”

Ánh mắt Ngụy Tường đầy dâm dãng, nhìn Tần Nhã từ đầu thấy chân mà không hề kiêng nể. Nhất là mấy vị trí đặc biệt trên người cô đều bị ánh mắt háo sắc của ông ta chăm sóc nhiều lần.

Thật ra cô gái trẻ bên cạnh không phải là vợ ông ta, chỉ là cô gái mà ông ta mới thay từ mấy ngày trước. Mặc dù cô ta cũng xinh đẹp, nhưng so với Tần Nhã thì hoàn toàn chênh lệch một trời một đất.

Tần Nhã nhíu mày. Ở Giang Châu chỉ có một khả năng khiến người đó dám giới thiệu mình đến từ nhà họ Ngụy, đó là đối phương đến từ nhà họ Ngụy, một trong bốn gia tộc lớn nhất Giang Châu.

Đúng lúc này, Tần Yên cũng đi ra. Sau khi thấy mấy người lạ trong sân, cô nghi ngờ hỏi: “Chị, bọn họ là ai vậy?”

Một Tần Nhã đã đủ khiến Ngụy Tường cảm thấy kinh ngạc, bây giờ lại có Tần Yên cũng xinh đẹp chẳng kém, làm trái tim Ngụy Tường mừng như muốn nở hoa.

Thấy ánh mắt không đứng đắn của Ngụy Tường, Tần Nhã theo bản năng kéo Tần Yên ra sau lưng, lạnh lùng nói: “Tôi không cần biết ông là ai, ở đây là nhà tôi, mời ông lập tức rời đi!”

“Người đẹp, tôi còn chưa biết tên của các cô đấy! Lại nói, bây giờ chỗ này là nhà cô, nhưng nó sẽ lập tức trở thành nhà của tôi.” Ngụy Tường cười híp mắt nhìn hai cô và nói.

“Ông nói vậy là sao?” Tần Nhã nhíu mày.

“Đây là bất động sản do nhà họ Ngụy tôi khai thác, bây giờ nó đã được người phụ nữ của tôi nhìn trúng, nên các cô chỉ có thể dọn ra ngoài thôi. Đương nhiên, nếu hai người đẹp không ngại, có thể ở cùng với tôi.”

Ngụy Tường cười xấu xa, không hề che giấu hứng thú của mình đối với Tần Nhã và Tần Yên.

“Con heo mập đáng chết này, ông nói vớ vẩn gì đấy?”

Tần Yên tức giận, chửi ầm lên.

Ngụy Tường bị chọc giận. Ông ta chỉ cao một mét sáu, lại nặng hơn một trăm cân, tai to mặt lớn, các bộ phận trên mặt đều tập trung lại một chỗ nên trông rất xấu.

Ông ta ghét nhất là người khác nói mình mập. Đương nhiên, với thân phận của ông ta cũng chẳng có ai dám nói ông ta béo, chứ đừng nói bị mắng thẳng vào mặt là con heo mập đáng chết.

“Cô có giỏi thì lặp lại lần nữa cho tôi!”

Ngụy Tường vừa tức giận, hai mắt càng híp hơn, chỉ có thể thấy được một khe nhỏ.

Tần Nhã thầm nghĩ không tốt, vội vàng ngăn cản: “Tiểu Yên, em đừng nói nữa, mau vào đi!”

“Chị, chị xem ánh mắt của con heo mập đáng chết này đi, thật sự quá buồn nôn. Xấu không phải là lỗi của ông ta, nhưng ông ta lại cứ ra ngoài làm người ta buồn nôn.”

Tần Yên không ý thức được mình trêu chọc phải người nào, vẫn còn châm chọc.

“Vả miệng cho tôi!” Ngụy Tường tức giận quát một tiếng.

Một vệ sĩ phía sau ông ta xông thẳng về phía Tần Yên.

Đến lúc này, Tần Yên mới ý thức được đối phương thật sự dám ra tay.

“Nếu các người còn càn quấy, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”

Tần Nhã vội la lên, lấy điện thoại gọi cho phía quản lý bất động sản: “Tôi là chủ biệt thự ở Vân Phong Chi Đỉnh, có người đang gây rối ở đây, các người mau tới xử lý đi.”

Lúc đầu quản lý bất động sản nghe máy còn khách sáo, nhưng vừa nghe cô nói là Vân Phong Chi Đỉnh, đối phương lập tức cúp máy.

Ngụy Tường cười lạnh: “Đây là khu biệt thự cao cấp do nhà họ Ngụy tôi khai thác, cho dù chỗ này là Vân Phong Chi Đỉnh, cô nghĩ bọn họ dám quản chuyện của tôi chắc?”

Tần Nhã mới hiểu ra, chỉ có một con đường đi tới đây, nếu không phải chủ biệt thự thì không có khả năng vào đây được. Bây giờ Ngụy Tường có thể lái xe vào đây đã nói rõ vấn đề rồi.

Mà lúc này, vệ sĩ của Ngụy Tường đã đi tới bên cạnh Tần Yên và giơ tay tát.

“Bộp!”

Vệ sĩ vừa muốn tát, bỗng nhiên cảm giác có người giữ lấy cổ tay của mình. Người vệ sĩ chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ, da đen đang chắn trước mặt Tần Yên, mặt anh ta biến sắc: “Thả ra!”

“Cút!”

Người đàn ông da đen đấm mạnh vào ngực của người vệ sĩ, người vệ sĩ lùi lại bảy tám bước mới đứng vững, ánh mắt vô cùng kinh hãi.

“Sâm Ba!”

Tần Yên đã từng gặp Sâm Ba, vừa thấy anh ta, cô lập tức vui mừng.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Nhã nhìn thấy Sâm Ba, lúc này rất kinh ngạc.

“Đây là người được anh rể phái tới bảo vệ chúng ta.” Tần Yên cao hứng nói với Tần Nhã.

Trong lòng Tần Nhã thầm khổ sở và chua xót. Rõ ràng cô và Dương Chấn là vợ chồng, nhưng gần đây mới phát hiện ra Tần Yên còn biết nhiều chuyện về Dương Chấn hơn cả cô.

Sau khi Ngụy Tường nhìn thấy Sâm Ba, sắc mặt thâm trầm.

Trong lòng Sâm Ba có hơi kinh ngạc. Vừa rồi anh ta đánh bất ngờ, một đòn lại chỉ đẩy lùi được vệ sĩ, hơn nữa một đấm kia rất mạnh.

Vệ sĩ bình thường căn bản không thể chịu được một đấm này của anh ta. Nhưng vệ sĩ của Ngụy Tường đã chịu một đấm của anh ta nhưng chỉ lùi lại có mấy bước.

“Tự tìm chết! Các người cùng lên đi!”

Ngụy Tường ra lệnh một tiếng, hai vệ sĩ đồng thời xông về phía Sâm Ba.

Hai mắt Sâm Ba thoáng nghiêm trọng, nói với hai cô gái phía sau: “Các cô về phòng trước đi!”

Sâm Ba vừa dứt lời đã lao ra ngoài, lập tức đánh nhau với hai vệ sĩ.

Cho dù thực lực của anh ta rất mạnh, nhưng vệ sĩ của Ngụy Tường cũng không kém, hơn nữa còn là hai người liên thủ. Sâm Ba không chiếm được ưu thế gì, chỉ có thể đánh ngang tay.

Dù vậy, Ngụy Tường vẫn vô cùng khiếp sợ. Hai vệ sĩ này đều là vệ sĩ hàng đầu trên thế giới. Ông ta đã tốn rất nhiều tiền mới mời về được. Nhưng hai người liên thủ vẫn không giải quyết được một mình Sâm Ba.

Đúng lúc này, một chiếc Phaeton màu đen chậm rãi lái vào Vân Phong Chi Đỉnh, Dương Chấn bước từ trong xe ra.

“Anh Chấn!”

Sâm Ba liên tục đấm hai phát để đẩy lùi hai vệ sĩ rồi đi tới bên cạnh Dương Chấn.

Dương Chấn liếc nhìn chiếc Rolls Royce đỗ phía sau Ngụy Tường, anh đã biết tên tai to mặt lớn này có lai lịch không nhỏ, chỉ là không biết ông ta tới đây làm gì.

Trong lúc Dương Chấn đang nhìn Ngụy Tường, Ngụy Tường cũng đang nhìn Dương Chấn. Ông ta chợt nói: “Thằng nhóc, cậu là Dương Chấn?”

Đối phương biết tên mình, vậy chính là tới đây vì mình. Dương Chấn hờ hững nhìn ông ta, sau đó hỏi Sâm Ba hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Sâm Ba kể lại chuyện mới xảy ra. Thật ra anh ta vẫn âm thầm bảo vệ Tần Yên, nên biết rõ mọi chuyện xảy ra ở đây.

Sau khi Dương Chấn nghe nói vệ sĩ của đối phương đã suýt nữa đánh Tần Yên, gương mặt anh trở nên lạnh lùng.

Ngụy Tường thấy Dương Chấn không để ý tới mình, trên mặt đầy tức giận: “Thằng nhóc, mẹ nó, cậu bị điếc à? Ông đây đang hỏi cậu đấy…”

“Bốp!”

Ngụy Tường còn chưa nói xong, một bóng đen lập tức lao tới. Mặt ông ta bị tát một phát, người lập tức bay ra ngoài.

Cảnh tượng như vậy làm hai vệ sĩ kinh ngạc đến ngây người.

Sâm Ba cũng sửng sốt.

Vừa rồi Dương Chấn vẫn còn ở bên cạnh anh ta, trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Ngụy Tường, giữa hai người cách nhau ít nhất mười mét, anh lại có thể qua đó trong nháy mắt, một tát đánh bay đối phương.

Lực bạo phát và tốc độ này quả thật quá kinh người!

Cô gái được Ngụy Tường dẫn tới đã sớm bị dọa cho ngây người, đứng bên cạnh mà hai chân như nhũn ra.

Dương Chấn lại không hề để ý tới cô ta, chậm rãi đi tới bên cạnh Ngụy Tường, từ trên cao nhìn xuống ông ta nói: “Ông không muốn chết thì dẫn theo chó của ông cút ngay. Còn để tôi thấy ông dám bước vào đây một bước, tôi sẽ lấy mạng của ông!”

“Thằng nhóc, cậu lại dám đánh tôi à? Cậu có biết tôi là ai không?”

Ngụy Tường lau vết máu bên khóe miệng và lảo đảo đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Chấn.

“Ông là ai thì có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ biết đây là địa bàn của tôi, không có lệnh của tôi, ai dám bước vào một bước, tôi lại giết chết kẻ đó!” Ánh mắt Dương Chấn vô cùng lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.