Chẳng Cháy Hết

Chương 89: Chương 89: Phiên ngoại 11




Phiên ngoại 11: Sự thân thiện

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tôi và Thương Mục Kiêu đến ăn cơm ở nhà cô tôi, thấy Bắc Nham đang ở cùng họ. Tôi hỏi kỹ, hóa ra hai ngày trước ba tôi bị đau ruột thừa đột ngột cần phải nhập viện phẫu thuật, một mình mẹ tôi không thể quán xuyến hết được nên Bắc Nham được gửi đến nhà cô tôi ở tạm.

“Mổ mà cũng không nói cho cháu. Có vẻ như họ không nhận cháu là con nữa rồi.” Tôi nhận lấy bát từ dì tôi, lau khô từng cái một rồi đặt chúng vào tủ.

Sau khi ăn xong, Thẩm Lạc Vũ nhận được cuộc gọi, đi vào phòng ngủ giải quyết chuyện công việc. Bắc Nham và Thương Mục Kiêu ngồi trong phòng khách, một người làm bài tập về nhà còn một người chỉ làm bài tập về nhà, hòa thuận vui vẻ.

Vừa rửa bát cô tôi vừa nói: “Mẹ cháu mạnh miệng, tính tình thì ngoan cố, có phải cháu không biết đâu. Hồi đó cháu nhỏ đi học mẫu giáo, bố mẹ cháu bận việc, muốn để cháu cho bà ngoại giữ, nhưng bà ngoại cháu nói con gái gả chồng như nước đổ đi, bảo một là về đây ở rể hai là đi tìm mẹ chồng đi, làm mẹ cháu giận mấy năm cũng không liên lạc với nhà mẹ đẻ.”

“Về sau, nếu không phải bà ngoại bị bệnh, chú cháu với mấy người khác tới thuyết phục, phỏng chừng đến lúc bà ngoại đi hai mẹ con sẽ không hòa giải nổi.”

Chuyện này tôi có nghe ba mẹ tôi nói qua trước đây, cũng có lẽ vì điều này mà mẹ tôi và gia đình mẹ đẻ không thiết mấy, lúc tôi còn đi học còn có qua lại một chút, sau khi tôi xảy ra tai nạn cũng không thấy nhà bên đó có động tĩnh gì.

(gần hết truyện rồi vẫn chưa hết bất ngờ với sự ngang ngược của bà mẹ thầy...)

“Ba cháu nằm bệnh viện nào? Ngày mai cháu đến thăm.” Tôi hỏi.

Cô tôi quay đầu nhìn sang, vẻ mặt rạng rỡ vui sướng, dường như bà không ngờ rằng tôi sẽ chủ động nhắc đến chuyện đó.

“Được, được rồi, để cô cho cháu số giường bệnh.” Cô lau tay trên tạp dề rồi đi lấy điện thoại di động trong phòng khách.

Sau khi ngồi một lúc, chúng tôi dịch ra về. Bắc Nham tỏ ra rất níu kéo Thương Mục Kiêu, nếu không phải chỗ tôi thật sự không tiện, tôi còn nghi ngờ nó phải đòi về nhà tôi cho bằng được.

Trên đường về, tôi hơi bối rối hỏi Thương Mục Kiêu: “Tại sao Bắc Nham không bao giờ hỏi anh chỉ bài cho nó?”

Tuy chuyên ngành tôi học là triết, nhưng vẫn có thể làm được những bài toán của học sinh tiểu học chứ, nhưng Bắc Nham chưa bao giờ nghĩ đến việc nhờ tôi làm giúp bài tập, dù là trước đây hay bây giờ.

“Vì thầy giáo luôn tỏ vẻ lạnh lùng. Lần đầu tiên nói chuyện với em mặt anh không có biểu cảm gì luôn. Em còn tưởng anh ghét em.” Thương Mục Kiêu đang lái xe, nghe vậy cười đáp.

Lần đầu tiên nói chuyện?

Tôi nhớ lại lần đầu tiên nói chuyện với cậu, nhanh chóng nhớ lại những gì đang diễn ra.

“Em đang chơi điện thoại di động trong lớp.” Lại còn rất nhiều lần.

Cậu có vẻ không muốn nói thêm về chuyện này nên không trả lời câu hỏi: “Sau đó em đụng phải xe anh, mặt anh cũng lạnh lùng. Em nghĩ: Ồ, chắc thầy ta còn ghét mình nhiều hơn, kệ bà, mình cũng ghét thầy ta, huề.”

Tôi không biết nên cười hay nên khóc, đây là loại ấu trĩ quỷ quái gì vậy?

“Về sau anh lại nói muốn em đi cửa sau...”

Tôi lại ngắt lời cậu: “Anh không có muốn đi cửa sau với em.”

“Em tưởng là anh muốn đi cửa sau với em.” Cậu thay đổi lời nói “Lúc đó em rất tức giận, nghĩ: Người này thật là phiền phức, toàn giả vờ thanh cao khó gần. Chắc chắn là thầy ta chơi trò này nhiều rồi, mình phải dạy cho thầy ta một bài học.”

“Cho nên em đột nhiên thay đổi thái độ, nói sẽ chấp nhận đi cửa sau với anh, cũng đánh cược với Chu Ngôn Nghị.” Tôi nói tiếp theo lời cậu.

Vừa lúc đến đèn đỏ, cậu dừng lại, cúi xuống hôn vào má tôi.

“Xin lỗi, em không nên hiểu lầm anh.”

Cậu thế này, sao tôi giận được.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cậu ra, bất lực nói: “Tập trung lái xe đi.”

Cậu ngồi thẳng lưng, quay lại câu hỏi ban đầu, đưa ra lời khuyên: “Nếu anh cười nhiều hơn, thể hiện sự thân thiện của mình, Bắc Nham nhất định sẽ không sợ anh.”

Cười nhiều hơn?

Tôi chạm vào khóe môi của mình, cũng không nghĩ nó quá khó khăn.

Ngày hôm sau, tôi dành thời gian đến bệnh viện một mình. Lúc tôi đến khoa chỉ có ba tôi và một bệnh nhân lâm sàng nằm chung phòng bệnh, không thấy mẹ tôi.

Ba tôi thấy tôi đến, ông ấy chớp mắt, sững sờ hồi lâu không nói được câu nào.

Tôi đặt trái cây xuống gọi một tiếng: “Ba.”

“Ông Bắc, đây là con trai của ông à? Tận hai đứa con trai?” Bạn cùng phòng bệnh không phát hiện ra không khí khác thường, rất tò mò về tôi, nếu không phải ngại thì đã hỏi thẳng thứ đang mang trên đùi tôi là gì rồi.

“À vâng, con trai lớn của tôi năm nay ngoài 30 tuổi.” Ba tôi giới thiệu, “Làm phó giáo sư tại Đại học Thanh Loan, thường ngày rất bận rộn.”

“Phó giáo sư đại học Thanh Loan? Ôi giỏi thế. Nhà ông hay dạy dỗ con cái thế nào mà thành tài được như thế vậy, để tôi học hỏi lấy kinh nghiệm nuôi dạy thằng nhãi ranh nhà tôi.”

“Cũng không tốt lắm, chỉ là một phó giáo sư khoa triết, giáo viên nghèo không có bao nhiêu tiền.”

“Dạy triết học? Như vậy còn giỏi hơn. Tuổi còn trẻ, tương lai xán lạn nha...”

Bố tôi đỏ bừng mặt vì mấy lời khen của bạn cùng phòng, rõ ràng vẫn còn chiến tranh lạnh với tôi, lâu rồi không gặp nhau nhưng ông vẫn khen tôi lên tận trời như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi lặng lẽ ngồi nghe họ nói chuyện, nghe một hồi tôi cũng không dám tin người trong miệng ba tôi lại là chính tôi.

“Nói chuyện gì mà vui thế?” Mẹ tôi bên ngoài nghe thấy tiếng trò chuyện, cầm hộp thức ăn đi vào, vừa nhìn qua nụ cười trên mặt bà gần như không thể duy trì nổi.

“Anh... lại cô anh nói với anh đúng không?” Bà đặt mạnh hộp thức ăn xuống bàn, vẻ mặt xấu đi.

“Con đến chỗ cô ăn tối, tình cờ gặp Bắc Nham.” Tôi nói.

Bà gật đầu cười mỉa: “Anh rất hay chạy tới nhà cô ta nhỉ.”

Ba kéo tay áo bà ý bảo bà đừng nói tiếp.

Bệnh nhân ở giường bên cạnh có lẽ đã cảm thấy có điều gì đó không ổn nên ngoan ngoãn nằm xuống giường, không nói thêm câu nào.

Mẹ mím môi, đặt thức ăn lên bàn nhỏ, nói: “Được rồi, ông ăn đồ của ông đi.”

Có thể do có mẹ và tôi cùng nhìn chằm chằm quá áp lực, ba tôi chỉ ăn vội vài miếng là xong, như còn không kịp nhai.

Mẹ thu dọn hộp đồ ăn ra hành lang ngoài đổ thức ăn thừa, tôi đứng dậy chào ba và bạn cùng phòng rồi định về.

Trên hành lang, mẹ con tôi phải cùng đi với nhau một đoạn, lúc đầu không ai lên tiếng, đến cửa phòng rác, tôi phá vỡ sự im lặng trước: “Khi nào ba xuất viện?”

Mẹ tôi cũng dừng lại bước chân: “Vài ngày nữa, chủ yếu là để quan sát vết thương hồi phục.”

“Vậy để con thuê một người chăm sóc.”

“Không cần, phí tiền.”

“Con trả tiền.”

Bà trừng mắt: “Tiền của anh là từ trên trời rơi xuống à?”

Tôi chậm rãi nói, “Không phải từ trên trời rơi xuống, của bồ.”

Trong kỳ nghỉ hè, Thương Mục Kiêu đã giành chức vô địch, còn tặng tôi cúp và tiền thưởng, bảo tôi muốn mua gì thì mua.

Tôi không muốn mua bất cứ thứ gì, nên tôi đem tiền đi gửi tiết kiệm. Bây giờ nói điều này, chỉ là cố ý nói cho mẹ nghe.

“Anh...” Bà như bị lời nói của tôi làm cho nghẹn lại, hồi lâu mới nói: “Anh định làm tôi tức lên có phải không? Tiền của anh tôi không cần, của tên đó tôi lại càng không.

“Vậy mẹ chỉ đang tự làm khó mình thôi.”

“Tôi thích.”

Tôi không nói nữa: “Thế tùy mẹ.”

Tôi đã cố gắng hết sức để đề xuất những phương án tốt hơn, nhưng bà không muốn, thế thì thôi vậy.

Mẹ tôi xụ mặt nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, cuối cùng xoay người đi vào phòng rác, tôi thì nhanh chóng ra về.

*

Con trai của Dương Hải Dương và Thương Vân Nhu được đặt tên là Dương Ấu Kiệt, tiệc đầy tháng được tổ chức tại một khách sạn 5 sao với không gian trang nhã, chỉ mời một số người thân và bạn bè.

Nhà họ Dương có nhiều người hơn, có hai bàn, còn nhà Thương thì ít đến đáng thương, chỉ có sáu người một bàn, tính cả tôi và Dương Hải Dương.

Thương Vân Nhu ngồi ở phía bên kia chiếc bàn với đứa bé trong lòng, Thương Mục Kiêu đứng trước mặt cô, nghiêng người trêu chọc đứa cháu trai nhỏ. Cả hai trò chuyện và cười đùa, sự thờ ơ và ghẻ lạnh đã biến mất, dường như họ đã trở lại mối quan hệ trước đây.

“Cậu được thăng chức à?”

Tôi thu hồi ánh mắt đang nhìn Thương Mục Kiêu, lại quay sang Dương Hải Dương bên cạnh, không hiểu vì sao cậu ấy lại hỏi như thế: “Không có, sao vậy?”

“Cậu cười như thể vừa mới được bổ nhiệm làm hiệu trưởng vậy.” Cậu ấy duỗi ngón tay ra chỉ quanh khuôn mặt của mình.

Ồ, hóa ra là cái này.

“Tớ đang nuôi dưỡng sự thân thiện của mình.”

Cậu ấy khó hiểu nheo nheo mắt: “Vậy cậu đang chuẩn bị cho việc tranh cử chức hiệu trưởng à?”

Tôi: “... Hiệu trưởng không được bầu công khai.”

“Vậy cậu nuôi dưỡng thứ đó để làm gì?”

“Bởi vì không có.”

Dương Hải Dương và tôi đang trò chuyện thì Thương Lộc và những người khác đến.

Phương Kỳ Niên đi theo Thương Lộc, mặc quần áo nam, thoải mái phóng khoáng, cảm nhận được ánh mắt của tôi, cậu ta quay sang nhìn tôi mỉm cười vẫy vẫy tay.

Nhìn cậu ta bây giờ, có vẻ như đã thắng cược rồi.

Vì mỗi bàn đều có phòng riêng, ba bàn được tách ra, Thương Lộc định chào thông gia trước theo lễ nghĩa, bảo Dương Hải Dương dẫn đường.

Dương Hải Dương được lệnh lập tức kính cẩn dẫn cha vợ ra cửa.

“Ui, để tôi xem bé ngoan cái nào.” Phương Kỳ Niên đi thẳng đến đứa nhỏ, “Trông thật đáng yêu, nhìn con mắt đen này.”

Cậu ta lấy ra một chiếc phong bì màu đỏ trên tay, nhét vào trong chiếc khăn quấn rồi nói với đứa bé chưa biết gì, thậm chí cả thị giác và thính giác cũng chưa phát triển hoàn thiện, “Đây là quà gặp mặt của ông nội nha.”

Mấy người có mặt đều ngẩn ra, Thương Vân Nhu còn chưa nói gì, Thương Mục Kiêu đã cau mày mắng trước: “Anh bị điên à?”

“Sao lại mắng người ta như thế? Tôi chỉ xưng theo bối phận thôi mà? Nếu đứa nhỏ gọi tôi là chú, vậy chẳng lẽ bối phận của tôi nhỏ hơn ba cậu sao? Tôi cũng phải gọi ông ấy là chú à.”

“Gọi ông ta là chú thì có vấn đề gì?” Thương Mục Kiêu chế nhạo “Khó hơn tôi gọi ông ta là 'ba' à?”

Phương Kỳ Niên cười rộ lên, cố tình xuyên tạc ý của cậu: “Cuộc sống về đêm của cậu cũng phong phú ghê.” Dứt lời cũng ngừng tranh cãi với cậu, quay người lại đi về phía tôi.

(chả đúng quá còn gì lúc chịt toàn thầy ơi thầy à =))))

Cậu ta ngồi vào chỗ Dương Hải Dương vừa ngồi, hỏi: “Anh đã nhận được bức tranh tôi gửi cho anh chưa?”

Lúc này, Dương Ấu Linh từ ngoài cửa bước vào, trong tay cầm một quả bóng bay lao thẳng tới chỗ Thương Mục Kiêu, cản bước cậu đi về phía bên này.

“Chú ơi, chú thấy quả bóng bay của con có đẹp không?”

“Ừm, đẹp lắm...”

Tôi gật đầu, “Ừm, treo trên tường trông rất tuyệt.”

Những bức tranh của Phương Kỳ Niên mang một sức sống khác, mặc dù có thể không trang trọng như những bức tranh sơn dầu truyền thống, nhưng chúng rất tươi mới, vẫn động lòng người.

“Sau này có khi tôi mở được triển lãm tranh luôn đấy.” Phương Kỳ Niên thoải mái tưởng tượng, “Anh nhớ tham gia nhé“.

“Tất nhiên.”

Cậu ta chống cằm, nhìn tôi một cái rồi hỏi: “Gần đây anh có chuyện gì vui hở?”

Có bài học kinh nghiệm từ Dương Hải Dương, tôi đại khái có thể đoán được tại sao cậu ta lại hỏi thế này, nói thẳng: “Tôi đang nuôi dưỡng sức hút của mình.”

“Sao cơ?”

“Thương Mục Kiêu nói tôi nên cười nhiều hơn.”

Phương Kỳ Niên trông có vẻ kỳ quái: “Cậu ta bảo anh cười nhiều hơn? Với tất cả mọi người?”

Mặc dù nguyên văn không như vậy, nhưng ý nghĩa thì không sai lệch lắm.

“Ừm.”

Phương Kỳ Niên tiếp tục tỏ vẻ kỳ lạ, mỉm cười ẩn ý với tôi.

Tôi đang muốn hỏi cậu ta làm sao thế, thì tiếng nói chuyện giữa Thương Lộc và Dương Hải Dương vang lên ngoài cửa.

“Tôi gần như nghĩ mình thua hết cả bàn cờ rồi. Nhưng may là tôi đủ gan.” Phương Kỳ Niên hạ giọng chỉ tôi mới có thể nghe thấy.

Một lúc sau, Thương Lộc bước vào trước, ông ta liếc mắt nhìn tôi, không biết có phải là ảo giác của tôi không, tôi luôn cảm thấy ông ta cau mày.

Thương Mục Kiêu ôm lấy Dương Ấu Linh, nhét con bé vào trong vòng tay Dương Hải Dương, sau đó ngồi xuống ghế trống phía bên kia của tôi.

Thương Lộc là trưởng gia đình, đương nhiên ngồi vào ghế chính, Thương Vân cùng Dương Hải Dương lần lượt ngồi hai bên ông ta. Dương Ấu Linh không chịu ngồi với ba mình, cứ khăng khăng ngồi giữa tôi và Thương Mục Kiêu.

Còn lại hai chỗ, Dương Hải Dương đang định kêu người phục vụ dọn bát đũa, Thương Lộc đột nhiên nói: “Ngồi ở cửa ăn không tiện, sang đây đi.”

Dù không nói tên nhưng mọi người đều biết ông ta đang nói chuyện với ai.

Phương Kỳ Niên đương nhiên biết, chống cằm trả lời: “Nhưng em muốn ngồi với Bắc Giới.”

Tôi: “......”

Tôi vô thức quay sang nhìn Thương Mục Kiêu bên kia, sắc mặt cậu quả thật đã không được đẹp.

Thương Lộc dừng một chút, giọng nói hơi trầm xuống: “Niên Niên.”

Phương Kỳ Niên lần này im lặng, hồi lâu cũng không có phản ứng, Thương Vân Nhu đành phải gia nhập đội ngũ thuyết phục: “Ngồi ở cửa quả thực ăn không tiện...”

Trước khi nói xong, Phương Kỳ Niên đột ngột đứng dậy, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thương Lộc, hai má hơi ửng đỏ, trông rất ngoan ngoãn.

Thương Vân Nhu và Dương Hải Dương ăn được một nửa thì muốn cùng mang đứa nhỏ sang phòng nhà họ Dương, trước khi đi còn muốn đưa Dương Ấu Linh đi, nhưng con bé kiên quyết không chịu.

Trên bàn ăn chỉ còn lại hai cha con nhà Thương, thêm tôi và Phương Kỳ Niên thì là bốn người lớn.

Tôi chưa bao giờ ăn một bữa ăn kỳ lạ như vậy, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng Dương Ấu Linh nhai cơm, giống như chúng tôi không phải họ hàng thân thích đến ăn đầy tháng mà không quen không biết chỉ tình cờ ngồi chung một bàn.

Bất cứ khi nào tôi và Phương Kỳ Niên định nói điều gì đó cố gắng giảm bớt bầu không khí xấu hổ thì hai cha con nhà Thương lại ngắt lời bằng nhiều cách khác nhau, cuối cùng bàn ăn lại im lặng.

Vất vả ngao ngán ăn xong bữa tiệc, còn không đợi được về nhà, Thương Mục Kiêu vừa lên xe đã tức giận. . Truyện Truyện Teen

“Sao mấy ngày nay anh luôn cười với người khác vậy? Sau này anh không được cười nữa!” Cậu đóng sầm cửa xe lại.

Yêu cầu này thực sự vô lý, tôi đâu có bị liệt cơ mặt, sao lại cấm tôi cười?

“Chẳng phải em bảo anh cười nhiều hơn, bày tỏ sự thân thiện sao?”

Cậu có vẻ nghi ngờ bản thân trong chốc lát, nhưng sau khi ngẫm nghĩ, nhanh chóng tự tin trở lại: “Em bảo anh cười với Bắc Nham nhiều hơn, chứ không bảo anh cười với tất cả mọi người.”

Tôi cười: “Có gì khác nhau?”

Tôi cười mấy ngày thấy khá hữu ích, rõ ràng cảm thấy các sinh viên có vẻ nhiệt tình hơn với tôi.

“Anh còn cười!” Cậu nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nhượng bộ, “Hay như vậy đi, anh chỉ có thể cười với em và Bắc Nham, không được phép cười với bất cứ ai khác.”

Thỏa hiệp kiểu gì thế này?

Tôi cảm thấy buồn cười, trên mặt cũng càng cười lớn hơn: “Cho anh một lý do.”

Cậu nhìn tôi một lúc, chợt cúi xuống cắn nhẹ vào môi dưới của tôi, không đau, nhưng rất đột ngột.

“Bởi vì lúc anh cười, băng sẽ tan, em không thích... Quên đi, sau này để em chỉ Bắc Nham bài tập về nhà, anh cũng đừng cười với nó.” Trong nháy mắt, không hiểu sao cậu lại thay đổi quyết định.

“Chỉ cần tan băng với một mình em là được.” Nói đoạn, cậu lại hôn tôi, những từ cuối cùng mơ hồ giữa môi răng.

Tất nhiên không thể chỉ cười với cậu được. Ngay cả khi tôi đã hứa tôi cũng không thể kiểm soát được. Cũng may, sự vô lý của Thương Mục Kiêu chỉ là trong cơn tức giận, chờ một thời gian, bản thân cậu cũng biết là vô lý, sẽ không nhắc đến nữa.

Nhưng sau sự việc này, tôi không ép bản thân thể hiện sự thân thiện nữa, nhanh chóng trở lại trạng thái trước đó.

“Duy trì nụ cười” nhìn thì có vẻ không khó nhưng thực ra cứ kiên trì liên tục thì khá mệt.

Có một số thứ có thì dùng, nếu không có, nếu cảm thấy mệt mỏi, thì từ bỏ cũng là một lựa chọn tốt.

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.