Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 57: Chương 57: Chương 47.2: Cao chạy xa bay




Không có do dự, tôi bước nhanh đuổi theo cô ấy, bắt lấy cánh tay cô ấy, Rose bị động tác của tôi dọa nhảy dựng. Tôi tươi cười nhiệt tình với cô ấy, “Mỹ nữ, chúng ta không cần thảo luận mấy chuyện không vui này nữa, được không? Cùng tôi đi tham gia bữa tiệc party vui vẻ đêm nay nhé.”

Rose sửng sốt, nhưng khi cô ấy phản ứng lại thì hơi cúi đầu nói, “Rất kỳ quái, cô và Jack thật sự mới quen nhau trên thuyền sao? Anh ấy nói với tôi, hai người mới chỉ quen nhau mới ba ngày, nhưng cô làm tôi có cảm giác hai người rất giống nhau, hai người cũng rất thú vị, kiến thức rộng, hơn nữa không giống với người thường.”

“Đánh giá rất cao, may mắn tôi ở trong mắt cô không phải là lãnh tâm lãnh phế, chỉ yêu tiền không thương mỹ nhân.” Tôi múa vài bước chân, làm một cái lễ với cô ấy, “Thỉnh nhận lời mời của tôi.”

Rose nghiêm cẩn xem ta, sau đó cô ấy vươn tay ra, tôi để cô ấy đi bên trong. Phía sau truyền đến thanh âm bóp nghẹn của cô ấy, “Thật muốn biến thành người giống như hai người vậy.”

Tôi không có quay đầu nói với cô ấy, “Sẽ, thế giới này rất lớn, cô nên đi nhìn thử xem.”

Đi vài bước tay ngược lại bị giữ chặt, Rose đã kéo tôi đi về phía phòng cô ấy, ánh mắt cô ấy tỏa sáng, ánh mắt kiên định mà tự tin, “Tham gia party ít nhất phải đổi một bộ quần áo, cô như vậy không đi được.”

Tôi rất muốn nói cho cô ấy, cái tập tục một ngày đổi ba bốn bộ quần áo chẳng khác nào một con búp bê cả, tôi thật sự không có năng lực thưởng thức.

Rose vào cửa lục tung những bộ quần áo của cô ấy lên, nữ giúp việc Jodie của cô ấy cũng vội vàng chạy đến giúp đỡ, tôi chống tay lên cằm. Thấy cô ấy cầm ra một bộ váy dài đỏ thẫm, tầng vải xa mỏng quấn lấy tay, đóa hoa nở rộ màu vàng được đính trên làn váy, màu vàng cùng màu đỏ kết hợp thành sắc thái diễm lệ, rất mỹ lệ, nhưng nó làm cho người mặc khó có thể phù hợp.

Nói thật, nếu Rose mặc loại quần áo này thì hơi quá... Ách, diễm tục.

“Váy váy này do một nhà thiết kế người Pháp thiết kế, tôi thích những thiết kế của ông ấy, đáng tiếc phong cách của ông ấy không quá thích hợp với tôi. Cái váy này mua thật lâu, ngay từ đầu không dám mặc, bây giờ lại mặc không được.” Rose có lẽ đã từng nghiên cứu qua mấy thứ như vậy rồi. Trong mắt cô ấy lóe lên tia tán thưởng vuốt ve làn váy và đóa hoa giống như thật, như vuốt ve giấc mộng thiếu nữ của mình. Sau đó cô ấy đưa chiếc váy cho tôi, “Cô thích hợp, Emily.”

Tôi cho rằng cô ấy đang đùa, nhưng nhìn cô ấy hoàn toàn không có động tác thu hồi, tôi mới biết cô ấy muốn tôi mặc chiếc váy hồng xa này. Nói thật, nếu không phải trang phục biểu diễn, bình thường tôi tuyệt đối sẽ không mặc quần áo có màu như thế này, càng không muốn kết hợp chúng lại, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng nếu khí chất của mình không đủ lợi hại, căn bản áp không được sắc thái có tính công kích này.

Gặp Rose cố ý nhét váy cho mình, tôi cũng chả lo lắng gì nhiều, dù sao tôi cũng chỉ quen biết vài người, cho dù ăn mặc hố cha cũng không ai biết.

Sau khi mặc xong váy, tôi ngay cả gương cũng không soi, trực tiếp xõa tung mái tóc vàng. Rose dưới sự trợ giúp của nữ giúp việc búi mái tóc lên, cầm trang sức kim cương trong tay, reo lên với tôi: “Emily, tóc của cô.”

Tôi dùng tay hất tung mái tóc lên để nó càng thêm rối xù, càng xõa càng phồng lên, trực tiếp xoay người tại chỗ, váy đỏ tung lên, những bông hoa màu vàng cũng bay lên. Sau đó tôi buông tay nói với cô ấy: “Váy này chỉ thích hợp mặc như thế này, tóc không được búi lên, nếu không váy và người liền không hợp.”

Rose cũng không kháng nghị, cầm lấy một cái dây buộc tóc tóc trong hộp trang sức, còn có son môi nhét vào trong tay tôi, vô cùng có kinh nghiệm nói: “Cô làm đi.”

Tôi nhìn dây buộc tóc có gắn đá ruby, nhìn nhìn lại son môi màu đỏ thẫm... Đây là muốn tôi biến thành một con gà tây trong bữa tiệc noel làm người ta lé mắt nhìn sao? Muốn kéo nữ thần đi tham dự party, còn phải mặc quần áo để mọi người giải trí sao. Rose hưng trí bừng bừng thu thập mọi thứ của mình, tôi nhìn thời gian cũng vừa đúng, động tác mới nhanh chóng cột dây buộc tóc lên trán, chặn lại không ít tóc mái, lại tùy ý bôi một ít son lên môi, xem như triệt để hoàn thành nguyện vọng vọng của Rose.

Rose dùng ánh mắt kì dị mà mộng ảo nhìn chằm chằm tôi, cô ấy nói: “Cô rất xinh đẹp.”

Tôi không khách khí gật đầu, rồi lập tức kéo cô ấy đi ra ngoài, có lệ nói với cô ấy: “Tôi biết tôi rất xinh đẹp, nếu còn thay quần áo thì trời sẽ sáng mất.”

Khách nhân khoang hạng ba muốn lên khoang hạng nhất phải có lời mời, còn khách nhân khoang hạng nhất đi xuống khoang hạng ba thì không cần gì cả. Tôi lôi kéo Rose không hề cố kỵ chạy qua sàn tàu, ở trên sàn tàu tôi quan sát bên dưới, tôi nhìn thấy Jack nằm ở ghế dựa trên sàn tàu khoang hạng ba hút thuốc.

Kéo nữ thần của hắn, tôi đí đến sàn tàu, giày cao gót dẫm lên sàn tàu bằng gỗ tạo ra thanh âm làm xao động bóng đêm yên tĩnh. Jack nghi hoặc đứng dậy hướng phía chúng tôi nhìn tới, hắn ngậm điếu thuốc bên miệng rơi xuống quần, nóng làm hắn nhảy lên.

Tôi đấy Rose lên phía trước, Rose trở tay không kịp lảo đảo ngã về phía trước, Jack vội vàng đỡ được cô ấy.

Đi nhanh về phía trước, tôi miệng hừ ca, “Josephine, lên máy bay với tôi, chúng ta cùng nhau bay lên tận trời... Chín giờ, để chúng ta tham dự đại hội âm nhạc Ireland đi.”

Jack chỉ vào tôi cười ha hả, “Thật là điên cuồng.” Nói xong liền kéo Rose đuổi kịp bước chân tôi, bắt đầu chỉ trỏ tôi, “Quần áo này không tồi, tuy nhiên trên mặt cô nên quét thêm một cân đồ trang điểm nữa, tốt nhất tất cả đều là màu đỏ, như vậy càng hài hòa, tôi còn một ít thuốc nhuộm màu đỏ cô có cần không?”

Tôi dùng thuốc màu đỏ vẽ thêm một mặt nữa sao.

Sảnh giao lưu của khoang hạng ba ở đuôi thuyền, có tám người trong đội diễn tấu, có một nửa hành khách khoang hạng ba người di cư nhảy những điệu múa tràn đầy phong cách nhạc jazz. Lúc chúng tôi đến nhạc đang vang vọng, tiết tấu nhạc Ireland ở sảnh giao lưu vang lên.

Trong sảnh tràn đầy người di cư đang nhảy múa theo nhạc, tôi bị loại nhạc này làm tâm tình nhộn nhạo kéo đi, hai tay nâng qua đầu bắt đầu vỗ tay theo nhịp trống. Bước chân nhảy múa nhảy xung quanh dàn nhạc, váy ở dưới bước chân của tôi xòe ra bay múa.

Tôi yêu nơi tràn đầy âm nhạc phiêu đãng, mỗi người đều cười vui, khiêu vũ, uống rượu, cao giọng lớn tiếng nói chuyện.

Đàn violon không có biểu diễn tao nhã thanh thoát, nhưng lại tràn đầy điên cuồng, âm điệu như muốn bay lên. Tôi vỗ tay cao cao hạ xuống, vừa nặng vừa nhẹ vang lên, cùng loại âm nhạc này hòa vào nhau.

Jack lí nhí hô trong biển tiếng ồn ào: “Emily, có muốn uống rượu hay không.”

Tôi vừa nghe lập tức giương tay làm một cái lễ với dàn nhạc, sau đó chạy vào biển người đang khiêu vũ, tìm được cái bàn của Jack, tay hắn cầm mấy cái bát đầy bia đen, trực tiếp đặt lên trên bàn. Rose lúc đầu còn hơi câu nệ, nhưng chậm rãi, tò mò cùng hứng thú chiếm cứ ánh mắt cô ấy, cô ấy cũng bắt đầu hưng phấn lên.

Tôi trực tiếp ngửa đầu uống cạn cốc bia, cảm giác máu đều sôi trào hừng hực. Quay người lại trực tiếp đặt cốc bia lên trên bàn bên cạnh, dũng cảm nói với hành khách khoang hạng ba đang chơi đoán số: “Đại thúc, chúng ta đấu rượu đi, thua mũ của ông cho tôi.”

Vị đại thúc khoang hạng ba cũng dũng cảm lên, lấy cái mũ trên đỉnh đầu vứt lên trên bàn, một chân đạp cái ghế hét lên: “Đấu thì đâu!”

“Không cần đấu như vậy chứ.” Jack không đành lòng nhìn mọi thứ, sau đó đưa cốc bia trong tay cho tôi, “Liều mạng với cô, Emily.”

Rose nhìn chúng tôi, bị chọc nở nụ cười, cô ấy cũng đi đến bên cạnh tôi, muốn xem tôi đại sát tứ phương như thế nào. Kết quả đợi đến lúc tôi cầm chiếc mũ trong tay, đại thúc đã ôm bụng chạy tới toilet. Mà Jack lôi kéo Rose chạy khiêu vũ hai người, một tiểu cô nương chạy đến bên cạnh tôi, kéo váy tôi.

Bia bốc lên trên đỉnh đầu, tôi hơi chóng mặt mắt hoa lên nhìn cô bé, nhìn thấy cô bé đầu đầy dây buộc và đôi mắt trơn trượt, thốt lên tên cô bé, “Corolla, có vui vẻ không?”

Cô bé nở nụ cười ngọt ngào với tôi, tôi lập tức kéo tay cô bé chạy đến trên sàn khiêu vũ, “Em biết không, RMS Titanic sẽ không chìm.”

Corolla hai gò má đỏ bừng nhìn tôi, phảng phất như khinh bỉ lời tôi nói, thuyền này mới sẽ không chìm đâu. Tôi ngẩng đầu liền nhìn thấy Jack lôi kéo Rose chạy đến trên đài, bắt đầu theo tiết tấu nhảy điệu nhảy clacket của Ireland, chàng trai trẻ tuổi lực đạo chuẩn xác mà đá chân, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời, hướng cô gái mà mình thầm mến triển lãm bản thân

Rose nhìn thấy, trực tiếp đá giày đi nhảy theo bước chân hắn.

Tôi đứng ở dưới đài, đột nhiên cảm thấy mình đang xem phim, mỗi lần nhìn đều khóc mặt đầy nước mắt, bây giờ tôi thầm nghĩ muốn cùng họ cười. Tôi đưa ngón tay lên bên miệng, thổi theo tiết tấu trên đài, “Nhảy tốt, Jack, đến đoạn múa thoát y.”

Jack mặt ghét bỏ nhìn tôi, tỏ vẻ hắn sẽ không bán thịt. Hắn vọt tới bên cạnh đài, vẫy tay cao giọng nói với tôi: “Đến đoạn tuyệt kỹ, vỗ tay vỗ tay.” Bốn phía lập tức vang lên vô số tiếng vỗ tay vây quanh tôi, tiếng trống lượn vòng quanh tiếng đàn violon. Tôi cũng bị hơi men xông lên, mũ trên đầu lột xuống đội lên trên đầu cô bé Coroll, nhảy lên trên đài, trực tiếp đẩy Jack ra, rất quen thuộc vẫy tay với người dưới đài. Tay cầm váy rũ hay bên, đóa hoa màu vàng như ngọn lửa đang tung bay.

Làn váy rơi xuống bên chân đang nhảy trên sàn, tay theo bước chân mà múa. Cánh tay, chân, ngay cả lưng cũng không có chút ôn nhu nữ tính nào, trong cơ thể lực lượng toàn bộ bộc phát ra, một ngọn lửa nhiệt tình bị giam cầm rất lâu trong người bất ngờ cháy rực thiêu đốt tôi.

Tôi yêu bia rượu lên men, tôi yêu những người nhiệt tình nhảy múa, tôi yêu làn gió thổi qua, tôi yêu Flamenco tự do tùy tính.

Thả làn váy đỏ ra, trực tiếp nhảy bước nhảy nam tính Flamenco, linh hồn Gypsy trong tôi lúc này như sống lại, tự do cùng kiệt ngạo biến thành Josephine bay múa, chở chúng tôi cùng nhau bay lên tận trời. Tôi cảm nhận được say rượu choáng váng, thân thể phảng phất ở giờ khắc này thoát ly ngây ngô cứng ngắc, đưa lại toàn bộ nỗ lực ở kiếp trước, chân tôi cùng linh hồn tôi hoàn mỹ kết hợp với nhau.

Từ nam tính tới nữ tính, cánh tay và ngón tay như những bông hoa tràn đầy lực lượng, so với cánh hoa càng thêm mềm mại nó là đặc thù tính cách của người Tây Ban Nha.

Tôi nhớ không nổi mình đến từ nơi nào, cũng nhớ không nổi mình ở nơi nào. Tay cầm lấy váy, ngửa đầu xuyên thấu qua đám người mơ hồ, nhìn thấy một người đàn ông cau mày không vui nhìn tôi, từ trên cầu thang cẩn thận đi xuống. Anh mặc áo bành tô màu đen sạch sẽ, mái tóc màu đen được chải chuốt tỉ mỉ, ánh mắt như đang tìm cái gì, cử chỉ tràn ngập nôn nóng, không kiên nhẫn.

Sau đó anh như bị cái gì đó làm xúc động, đảo mắt liền nhìn thấy tôi.

Tôi cũng không ngừng bước chân nhảy múa của mình lại, trên mặt rốt cục mang theo tươi cười, Flamenco không có biểu cảm cũng chuyển thành điệu múa thư giãn. Giống như anh và chỗ này không hợp nhau, bước chân nhảy múa của tôi cũng bắt đầu không theo tiết tấu của dàn nhạc.

Người đàn ông kia xuyên qua đám người, hướng phía tôi đi đến, mặt đầy tức giận.

“Đáng chết.” Anh rốt cuộc đi đến bên cạnh đài khiêu vũ, hận không thể đem tất cả mọi người hất xuống biển, ngay cả tóc cũng dựng lên.

Tôi nhìn dáng vẻ chật vật của anh, thật vui sướng khi người gặp họa cười rộ lên, miệng nhẹ nhàng ngâm khúc ca tôi quen thuộc, thân thể chậm rãi ngồi xuống, tay trái vươn ra, nhẫn trên ngón áp út lóe sáng.

Tôi nhẹ giọng hát, “Josephine, lên máy bay của tôi, chúng ta cùng nhau bay lên tận trời...”

Trước mắt một mảnh mơ hồ, lại còn tinh tường nhớ được lúc mình nhìn thấy Titanic, từng nghĩ mình sẽ hát bài này cho người đàn ông mình thích. Bài tình ca nổi tiếng hai mươi năm, cưỡi máy bay theo đuổi cô gái mình thích.

“Thân ái, lên máy bay với tôi...”

Tay trái đột nhiên bị nắm giữ, ép chặt cái nhẫn, mười ngón giao triền.

Tôi tiếp tục ngồi, cười tủm tỉm hát khúc ca.

Ngón tay ấm, ngay cả trái tim cũng nóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.