Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 192: Chương 192: Được công nhận là thiên kiêu tuyệt thế của mười nước trước thời hạn




Dịch: Tiểu Băng

Tất cả mọi người đều có chút mờ mịt.

Vì mới chỉ một khắc trước, bọn họ vẫn còn đang bị Ma Thần Giáo đuổi giết.

Một khắc sau, đã trở về khung cảnh quen thuộc này.

Nếu không phải có một tiếng chuông vang lên, giúp họ tỉnh táo lại, e là bọn họ vẫn còn đang trong trạng thái sợ hãi mờ mịt.

Tiếng chuông vang lên.

Tất cả mọi người đều đi về phía khu vực khảo hạch.

“Diệp sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Phủ Thiên Long đi tới chỗ Diệp Bình, mặt mày ngơ ngác.

Không chỉ hắn, hầu như tất cả tu sĩ đều mờ mịt.

“Ảo cảnh.”

Diệp Bình vỗ vai Hoàng Phủ Thiên Long, hắn đã nhìn thấy phản ứng của Hoàng Phủ Thiên Long khi mình chết ở trong ảo cảnh.

Nói thật, Diệp Bình rất cảm động, có bằng hữu như vậy, đáng kết thâm giao.

“Ảo cảnh?”

Hoàng Phủ Thiên Long ngây ngẩn.

Đó là ảo cảnh?

“Ừ, tất cả những gì chúng ta vừa trải qua đều là ảo cảnh.”

“Chỉ tiếc là, ta vẫn bị thất bại ngay lúc quan trọng nhất.”

Nam Cung Tinh đi tới, hắn chết sớm hơn Diệp Bình, nên được đi ra sớm hơn.

“Không ngờ, thật không ngờ, khảo hạch của Thập Quốc học phủ, lại nghiêm túc như vậy, ta còn tưởng ải thứ nhất sẽ khá là đơn giản, không ngờ lại là khảo hạch ảo cảnh khó thế này.”

Trương Nhẫn cũng thở dài, ngay trong mắt đầy vẻ không biết làm sao.

“Nói cách khác, trưởng lão của ta không có chết?”

Trần Hồng Phi đi tới, y nhìn mọi người, không nhịn được hỏi.

“Đương nhiên là không. Ảo cảnh này giống thật quá, quả không hổ là Thiên Tâm ảo trận, nói thật ta không thể nghĩ nó là ảo cảnh.”

Nam Cung Tinh gật đầu, không nhịn được nhìn Diệp Bình.

“Diệp huynh, ta nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như ngươi đã đoán ra nó là ảo cảnh hả?”

Mọi người vừa đi, vừa nói chuyện với nhau.

Không ít thiên kiêu đồng hành nghe vậy, đều quay qua nhìn Diệp Bình.

Không sai. Sau khi mọi người xuất hiện ở nơi khảo hạch, mặt ai cũng đầy ngơ ngác đờ đẫn, chỉ có Diệp Bình là bình tĩnh.

Làm bọn họ không thể không tò mò.

“Ừ, ta đoán được một chút.”

Diệp Bình gật đầu, đúng là hắn có đoán được một ít.

“Làm sao ngươi đoán được?”

“Diệp huynh, làm sao ngươi đoán được?”

“Đúng thế, Diệp huynh, ngài đoán ra bằng cách nào?”

Mọi người hết sức tò mò.

Diệp Bình nghĩ nghĩ, rồi đáp.

“Thật ra lúc đầu ta cũng tưởng chuyện kia là sự thật, nhưng có hai chỗ khiến ta hết sức nghi ngờ.”

“Ta không biết chư vị có phát hiện ra là, lúc đám đệ tử Ma Thần Giáo thảo luận, đã gọi Ngụy quốc là Khương quốc hay không?”

Diệp Bình nói.

“Khương quốc?”

“Hình như là có.”

“Có một chút ấn tượng, nhưng tình huống lúc đó quá là hỗn loạn, nên không có để ý.”

Mọi người cau mày, tình huống lúc đó thật sự hết sức là cấp bách.

Bọn họ không có thời gian đi để ý một chuyện như vậy, huống chi chỉ là một tên gọi, chả ai đi quan tâm một cái xưng hô.

Nhưng Diệp Bình lại nhạy cảm cảm nhận ra.

“Ngươi chỉ thông qua một cái tên gọi, mà phát giác ra được sao?”

Có người tò mò, dù cảm thấy tính tình Diệp Bình cẩn thận, nhưng làm gì đến nổi chỉ nhờ một tiếng gọi, mà phát hiện ra đây là ảo cảnh?

“Đương nhiên không. Chỉ một xưng hô đó, ta không thể nào phát giác ra được, là một chi tiết khác.”

“Không biết chư vị có phát hiện ra là, lúc mọi người chạy trốn, phàm những ai kêu to ba lần ‘ta bỏ cuộc’, đều sẽ chết ngay tức khắc hay không?”

Diệp Bình lên tiếng, đây mới là căn cứ thật sự của hắn.

Mọi người đều kinh ngạc.

Bọn họ không quan sát cẩn thận được như vậy, nghe Diệp Bình nói vậy, mọi người mới nhớ lại.

“Đúng ha, những người kêu ‘ta bỏ cuộc’ đều chết cả.”

“Lúc mới đầu, rất nhiều người kêu ba chữ đó, kết quả không một ai sống sót.”

“Nếu đúng là vậy, thì hợp lý rồi.”

“Diệp huynh, tâm phục khẩu phục, tâm phục khẩu phục.”

Mọi người thán phục.

Nói thật, nếu chỉ một chi tiết gọi Ngụy quốc là Khương quốc, mà đưa ra kết luận đây là ảo cảnh, bọn họ đều cảm thấy là hơi gượng ép.

Nhưng mà chi tiết sau, thì mọi người đều hoàn toàn bừng tỉnh hiểu ra.

“Thôi đừng nói nữa, chúng ta đi qua đó xem đi, xem xem cụ thể là chuyện gì xảy ra, tin là Thập Quốc học phủ sẽ cho chúng ta một câu trả lời.”

Được mọi người tán dương, Diệp Bình hết sức bình tĩnh, không hề có chút kiêu ngạo nào, chuyển đề tài.

“Phải phải phải, đi xem đi.”

“Để xem các trưởng lão nói thế nào?”

“Nói thật, dù bây giờ ta đã trở lại thực tế, nhưng vẫn không có cảm giác đó là ảo cảnh, các ngươi có loại ảo giác vậy không?”

“Thôi, đừng nói, ta còn chưa phân được hiện thời là thật hay giả đây.”

“Bây giờ chắc không phải giả đâu, hay các ngươi kêu thử một câu ‘ta bỏ cuộc’ thử xem?”

Mọi người bàn tán, trêu ghẹo lẫn nhau, khiến bầu không khí nhẹ đi hẳn, không còn nặng nề như trước.

Mọi người nhanh chóng đi tới diễn võ trường.

Thiên Tâm ảo trận đã không còn.

Ở trong diễn võ trường, có hơn mười trưởng lão đang đứng, những trưởng lão này, đều là trưởng lão của các học phủ trong mười nước.

Tất cả trưởng lão đứng trong diễn võ trường đều nhìn vào Diệp Bình.

Ánh mắt họ đầy thán phục và rung động, mang theo một cảm xúc khác thường khó tả.

Thật ra, từ lúc trận pháp bắt đầu vận hành, là họ đều chăm chú đứng ngoài nhìn vào, có thể nói mỗi cảnh tượng xảy ra bên trong ảo trận, đều được họ nhìn vô cùng tỉ mỉ.

Người biểu hiện tốt nhất trong đó, là Diệp Bình.

Thậm chí có thể nói, biểu hiện của Diệp Bình, đã vượt qua tưởng tượng của mọi người.

Các trưởng lão Thập Quốc học phủ đều trợn mắt hốc mồm, thậm chí họ còn vung tay tranh giành nhau vì hắn.

Bây giờ ảo trận khảo hạch kết thúc, bọn họ cũng đã trở lại bình thường, không thể tranh cãi ồn ào trước mặt đệ tử được.

Nhưng ánh mắt họ vẫn không nhịn được nhìn Diệp Bình.

Sau một nén nhang.

Đệ tử các đại học phủ đều đã tới đủ.

Ánh mắt họ vẫn đầy mê mang, có một số người còn không biết mình đang ở đâu.

Đương.

Một tiếng chuông vang lên.

Tiếng chuông này, đã hoàn toàn đánh thức mọi người, mọi mê mang, ngơ ngác, mờ mịt đều không còn, thay vào đó là sự im lặng.

“Các học sinh.”

“Cửa ải thứ nhất thi đấu Thập Quốc học phủ lần này, khảo hạch ảo cảnh, đã kết thúc.”

“Có nghĩa là, tất cả những việc các ngươi mới vừa trải qua, đều là giả, đều chỉ là ảo cảnh.”

Lúc này.

Trong diễn võ trường, một trưởng lão lên tiếng, nói rất chậm rãi và bình tĩnh.

Ông ta nói xong.

Cả hiện trường ồn ào náo động.

“Thật là ảo cảnh?”

“Sao lại giống thật quá vậy?”

“Quá chân thật, tới bây giờ ta vẫn còn chưa phân biệt được thật giả.”

“Tiền bối, vì sao bọn ta cũng bị đưa vào ảo trận? Có phải có gì không đúng hay không?”

“Đúng thế, học sinh dự thi rơi vào ảo cảnh, là chuyện bình thường, nhưng bọn ta chỉ là tu sĩ vây xem, vì sao cũng bị tham gia khảo hạch?”

Mọi người ồn ào náo động, nhất là các tu sĩ vì mộ danh tới vây xem, bọn họ có phần không đồng ý, học sinh các học phủ tiến vào ảo cảnh, là chuyện không có gì đáng nói.

Dù trận pháp có lợi hại hơn nữa, cũng không liên quan tới bọn họ.

Bọn họ chỉ là tu sĩ vây xem, sao cũng bị cưỡng ép kéo vào trong ảo trận? Thế này thì hơi quá đáng đó?

Mọi người không nhịn được lên tiếng.

Có không ít học sinh dự thi cũng có chút kinh ngạc, vì họ không ngờ, các tu sĩ vây xem kia cũng bị kéo vào trong ảo trận.

Thế này thì quả thực là có phần không ổn.

Một giọng nói vang lên.

Là tiếng của trưởng lão Ngụy quốc học phủ, là một tu sĩ cực kì nổi tiếng của Ngụy quốc.

Ông ta chậm rãi đi ra, đáp.

“Ải thứ nhất của thi đấu Thập Quốc học phủ, khảo hạch ảo cảnh, có hai ý nghĩa, ý nghĩa thứ nhất, là khảo hạch.”

“Ý nghĩa thứ hai, là học phủ các nước bọn ta đã thống nhất một ý tưởng với Thập Quốc học phủ, đó là nhớ lại những điều đau khổ.”

“Không chỉ tu sĩ các ngươi, cả dân chúng Ngụy quốc, cũng bị kéo vào trong ảo trận.”

“Các ngươi có dám bảo rằng, ảo cảnh này là giả dối không?”

Giọng ông ta rất bình thản, nhưng lại mang một cảm giác sâu sắc khó tả.

Mọi người nghe mà kinh ngạc.

“Tiền bối, ý của ngài là?”

“Không phải là giả?”

“Chẳng lẽ là chuyện thật đã từng xảy ra?”

Mọi người kinh ngạc, đồng thời đầy tò mò.

Một giọng nói chợt vang lên.

“Ta hiểu rồi, cuối cùng ta đã hiểu. Ta còn thắc mắc vì sao lại có cảm giác quen quen, từng xảy ra ở Khương quốc đúng không? Trưởng lão, ảo cảnh này là lặp lại cảnh xảy ra ở Khương quốc đúng không?”

Một giọng nói vang lên, nhắc tới Khương quốc, làm mọi người càng hiếu kỳ hơn.

Không biết là ý gì.

“Đúng.”

Trưởng lão Ngụy quốc gật đầu.

“Đúng vậy, là tai nạn từng xảy ra ở Khương quốc.”

“Ta nghĩ, trong các ngươi hẳn có người biết sự việc đó ở Khương quốc, nhưng đa phần các ngươi thì không biết.”

“Bảy trăm năm trước, Khương quốc đã xuất hiện một trận đại nạn.”

“Bảy trăm năm trước, Khương quốc là quốc gia đứng thứ bảy của Đại Hạ vương triều, khảo hạch Thập Quốc học phủ được tổ chức ở Khương quốc.”

“Thời điểm đó, Ma Thần Giáo thực hiện một kế hoạch động trời, đánh Khương quốc bất ngờ, muốn bắt hết thiên tài mười nước, để uy hiếp Đại Hạ vương triều, thả ba Ma Tử.”

“Nhưng Đại Hạ vương triều không đồng ý, cuối cùng cả Khương quốc không một ai may mắn thoát chết. Chuyện này lúc ấy đã trở thành nổi sỉ nhục của Đại Hạ vương triều, nổi sỉ nhục của tất cả tu sĩ chính đạo trong thiên hạ.”

“Cả Khương quốc, ba chục ngàn vạn lê dân bách tính, ba chục ngàn vạn tu sĩ, không biết bao nhiêu thiên kiêu, không biết bao nhiêu tuấn kiệt chánh đạo, đã chết trong trường hạo kiếp đó.”

Giọng trưởng lão Ngụy quốc đang khẳng khái, nói tới chỗ này thì trở nên đầy tức giận.

“Nên, năm trăm năm trước, Đại Hạ vương triều đã liên hiệp với bốn đại vương triều còn lại và thập đại thánh địa trong thiên hạ, với các thế lực khắp nơi, mạnh mẽ huyết tẩy Ma Thần Giáo.”

“Một trận hủy diệt Ma Thần Giáo.”

“Nhưng, những năm gần đây, Ma Thần Giáo lại ngóc đầu trở lại, tro tàn lại cháy. Mấy ngày trước, mới vừa đánh bất ngờ ba mươi ba châu của Tấn quốc, may là, không tạo thành thương vong to lớn.”

“Nhưng Ma Thần Giáo tái xuất hiện, có nghĩa tương lai có thể sẽ lại xuất hiện những chuyện tương tự, cho nên, bọn ta mới thống nhất với Thập Quốc học phủ, dùng Thiên Tâm ảo trận, để làm ải khảo hạch thứ nhất.”

“Chính là để cho các ngươi, nhớ lại sự sỉ nhục này, cũng để cho các ngươi thật sự cảm nhận được sự kinh khủng của Ma Thần Giáo, không trải qua mưa gió, làm sao có thể lớn lên?”

Ông ta vô cùng nghiêm túc nói.

Giải thích lí do vì sao lại dùng Thiên Tâm ảo trận để làm cửa ải khảo hạch thứ nhất.

Vì mục đích chính của ảo trận lần này, là để giáo dục, chứ không phải là để mọi người thi thố.

Là để cho mọi người, được tự mình thể nghiệm sự mạnh mẽ của Ma Thần Giáo, thể nghiệm sự sợ hãi, thể nghiệm cái chết, thể nghiệm sự thù hận. Chỉ khi tự mình trải qua, mới hiểu được thêm ý nghĩa của việc tu hành.

Để biết sự kinh tởm của Ma Thần Giáo và càng thêm căm hận chúng.

Lời nói vang vang.

Mọi người im lặng, trong lòng đầy cảm khái.

Khảo hạch lần này, không phải là khảo hạch học sinh mười nước, mà là khảo hạch ba chục ngàn vạn tu sĩ và trăm họ.

Ma Thần Giáo tro tàn lại cháy, dù trong mười nước đều nghe thấy, nhưng thật sự là rất nhiều tu sĩ không hề để tâm tới chuyện ấy.

Dù gì cũng đã cách bảy trăm năm, tu sĩ thế hệ sau này, không biết Ma Thần Giáo kinh khủng như cỡ nào, cũng không biết Ma Thần Giáo sẽ mang tới cho mọi người phiền toái như thế nào.

Nên các tu sĩ sau này đều không quan tâm tới Ma Thần Giáo.

Thế nên, khảo hạch lần này, mang ý nghĩa cực lớn, để ba chục ngàn vạn tu sĩ và trăm họ tham dự vào, để được tận mắt nhìn thấy Khương quốc diệt vong, và tự mình thể nghiệm một lần.

Không hổ là Thập Quốc học phủ.

Chỉ là một khảo hạch ảo cảnh, mà làm ra thanh thế lớn như vậy.

“Trưởng lão, ảo cảnh lần này, quá là chân thật, Thiên Tâm ảo trận thật sự kinh khủng đến như vậy ư? Nói thật, đến bây giờ ta vẫn còn cảm thấy, đây là ảo giác.”

“Còn nữa, chúng ta là bị trúng ảo giác lúc nào? Sao vẫn không nghĩ ra vậy nhỉ?”

Đợi mọi người lấy lại tinh thần.

Có người không nhịn được cười khổ nói.

Nhiều tu sĩ gật gù đồng tình, những cảnh tượng họ nhìn thấy, đúng là rất là chân thật.

Hơn nữa chủ yếu nhất là, mọi người không biết mình trúng ảo trận lúc nào.

Trưởng lão Ngụy quốc lắc đầu.

“Thiên Tâm ảo trận, là ảo trận hàng đầu của mười nước, có thể chồng ba tầng ảo giác lên nhau, nhưng vì đây chỉ là một cuộc kiểm tra, nên không bố trí Thiên Tâm ảo trận hoàn chỉnh, nếu không, đừng nói các ngươi, dù có là cường giả Độ Kiếp, e là cũng không phá được ảo trận.”

“Hơn nữa, bọn ta đã kích hoạt ảo trận từ ngày hôm qua, hôm qua có phải các ngươi tự nhiên cảm thấy buồn ngủ hay không?”

Trưởng lão giải thích.

Ai nấy bừng tỉnh hiểu ra.

“À, hèn chi, ta còn nghĩ sao tự nhiên ta lại thấy buồn ngủ.”

“Ừ phải, ta còn tưởng rằng mình bị mệt.”

“Ôi, sao ta không nghĩ ra điểm này. Mình là tu sĩ Trúc Cơ, trừ phi tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, nếu không, không thể nào cảm thấy buồn ngủ được.”

“Ta thì có để ý tới chuyện này, nhưng không ngờ đó lại là do vào ảo trận, đúng là thiếu kinh nghiệm.”

Mọi người xôn xao ồn ào, đa phần chỉ là thấy kinh ngạc, một phần nhỏ thật ra lúc ấy cũng đã cảm thấy có điều không ổn.

Nhưng lúc đó không thấy có vấn đề gì, dù gì cũng chỉ là thấy hơi buồn ngủ mà thôi, chủ yếu nhất là, đâu có ai ngờ Thập Quốc học phủ là thực hiện khảo hạch trước thời hạn.

“Im lặng.”

Trưởng lão Ngụy quốc hô, sau đó nói tiếp.

“Nếu tất cả mọi chuyện, đã được giải thích rõ, vậy thì mời Âu Dương trưởng lão của Thập Quốc học phủ lên công bố một trăm người đứng đầu bài kiểm tra lần này.”

“Đồng thời, từ giờ Tý hôm nay, mỗi giờ Trấn Hồn Chung sẽ gõ ba lần, để giúp trấn định thần hồn cho các ngươi, để các ngươi khỏi bị sinh ra tâm ma vì Thiên Tâm ảo trận.”

Trưởng lão Ngụy quốc nói xong, lui về sau một bước.

Một lão giả đi ra, tay cầm sách ngọc, nhìn lướt qua mọi người một vòng.

Đám học sinh dự thi đều hồi hộp, bây giờ đã biết rõ mọi chuyện, đương nhiên bọn họ không còn gì để nói.

Lúc này, thứ hạng khảo hạng mới là điều quan trọng.

Lão giả cầm sách ngọc trong tay.

Sau đó chậm rãi nói.

“Khảo hạch ảo cảnh lần này, do ba mươi ba trưởng lão của Thập Quốc học phủ đích thân quan sát chấm điểm, chọn lấy đánh giá chung, lấy đánh giá cao nhất và đánh giá thấp nhất để đưa ra đánh giá chung.”

“Ải thứ nhất thi đấu mười nước lần này, khảo hạch ảo cảnh, hạng nhất, Diệp Bình, lời bình: ‘thiên kiêu tuyệt thế của mười nước, vạn tái khó gặp, đạt chuẩn thượng thượng thượng đẳng, được chọn vào Thập Quốc học phủ, không cần tham gia khảo hạch nào khác nữa, hoàn thành thi đấu trước thời hạn, là người đứng đầu thi đấu mười nước lần này’”

Tiếng trưởng lão vang lên.

Nói thẳng luôn ra hạng nhất.

Trưởng lão vừa dứt lời.

Bên dưới ồn ào nhốn nháo.

“Thượng thượng thượng đẳng?”

“Thiên kiêu tuyệt thế mười nước?”

“Vạn tái khó gặp?”

“Đây là đánh giá cao nhất xưa nay của Thập Quốc học phủ.”

“Được chọn vào Thập Quốc học phủ, không cần tham gia khảo hạch nào khác nữa?”

Tất cả tu sĩ toàn trường ồ lên, học sinh mười nước rúng động, cả các tu sĩ vây xem cũng chấn kinh.

Bọn họ biết Diệp Bình nhất định sẽ là hạng nhất, đây là hắn xứng đáng.

Nhưng không ngờ, lại đạt được đánh giá tới như vậy.

Hoàng Phủ Thiên Long cũng nuốt nước miếng một cái, nhìn Diệp Bình.

Mỗi một môn khảo hạch của thi đấu mười nước đều có một lời bình.

Lời bình cửa ải đầu tiên, sẽ lấy đánh giá tốt nhất và đánh giá kém nhất, cho ra một lời bình chuẩn nhất, trên căn bản cũng chẳng có gì, luôn là mấy câu đánh giá như tư chất không tệ, tính cách không tệ, thiên phú không tệ vân vân.

Nhưng mà… thiên kiêu tuyệt thế mười nước, vạn tái khó gặp!

Đánh giá như thế này, Thập Quốc học phủ chưa bao giờ có!

Quy trình thường là, chọn ra người đứng đầu.

Sau đó đưa ra đánh giá.

Thượng đẳng, trung đẳng, bình thường.

Ba cấp đánh giá này, bình thường mỗi kì thi đấu mười nước, chỉ có một hai người là được đánh giá thượng đẳng, thậm chí có những kỳ chẳng có lấy một người nào được bình chọn là thượng đẳng.

Thế nhưng, Diệp Bình chẳng những là thượng đẳng.

Mà còn là thượng thượng thượng đẳng.

Đây là vinh dự tới mức nào?

Điều này cũng có nghĩa, các trưởng lão của Thập Quốc học phủ, rất coi trọng Diệp Bình.

Lại còn được công nhận là hoàn thành trước thời hạn, chính là một vinh dự vô thượng.

Vì cho tới bây giờ, Thập Quốc học phủ chưa từng xảy ra tình huống cho phép trúng tuyển trước thời hạn.

Dù ngươi có thiên phú cao cỡ nào, thực lực mạnh cỡ nào, thì cũng phải tham gia xong tất cả các bài thi.

Được nhận vào trước thời hạn ư? Cho tới nay chưa bao giờ có!

Nhưng lần này, Thập Quốc học phủ đã phá vỡ tiền lệ, phá vỡ quy củ, nhận Diệp Bình trước thời hạn.

Cái này... Thật sự là vô địch.

Mọi người rung động.

Cũng đầy hâm mộ.

Và càng nhiều ganh tị.

Ngay cả đó là Hoàng Phủ Thiên Long.

Hắn cũng vô thức cảm thấy có chút... ghen tị.

Nhưng, ngay lúc này.

Diệp Bình lên tiếng.

“Nhận vào? Trưởng lão, ta không nghĩ mình muốn gia nhập vào Thập Quốc học phủ.”

Trên con đường chính.

Diệp Bình mở miệng, hắn cũng có chút kinh ngạc.

Sao lại nhận trước thời hạn vậy?

Mình tới đây đâu phải để gia nhập Thập Quốc học phủ đâu.

Hắn không muốn gây ra một sự hiểu lầm nào.

Khảo hạch ảo cảnh lần này, quả thực đã kích thích Diệp Bình rất mạnh.

Nên hắn quyết định, dù có thế nào, cũng nhất định sẽ trở về tông môn.

Hắn phải học tập thật giỏi, học tập thật khắc khổ.

Thế mà tới lúc này, lại bảo hắn gia nhập Thập Quốc học phủ?

Diệp Bình vốn không muốn đi.

Hắn vừa nói xong.

Cả trường thi.

Im bặt như tờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.